Hứa Nhã Dung nhìn Phác Luyến Dao, cứ cảm giác như cô ta quá thông minh lanh lợi.
Trong nhật ký của Bạch Tinh Nhiên trước đây từng gửi cho bà ta ảnh của người phụ nữ này, còn giới thiệu người phụ nữ này là em dâu họ của Nam Cung Thiên Ân, làm việc ở Bệnh viện Hồng Ân.
Lẽ nào là vì bản năng làm bác sĩ, cho nên mới quan sát bệnh nhân kỹ càng hơn?
Bà ta âm thầm thở dài, hi vọng cô ta sẽ không nhìn ra bí mật bên trong.
Lão phu nhân bê" đứa bé, tự dưng lại không nỡ đặt đứa bé xuống, càng nhìn càng cảm thấy vui mừng.
Đây chính là
đứa chắt mà bà ta vẫn luôn mong chờ, giờ cuối cùng cũng chào đời rồi, nhà Nam Cung coi như đã có người nối dõi rồi.
"Bất luận sau này cháu trở nên như thê" nào, cụ nội cũng sẽ yêu thương cháu", lão phu nhân cười vỗ vào cái ʍôиɠ nhỏ của đứa bé.
Trước đây lúc đứa bé chưa ra đời, bà ta không hi vọng nó được sinh ra, vì không muốn nó phải đau khổ giống như Nam Cung Thiên Ân.
Nhưng bây giờ nó sinh ra rồi, bà ta lại cảm thấy yêu không dứt ra được.
Nhìn thấy sự vui mừng trêи mặt bà ta, Hứa Nhã Dung cuối cùng cũng thở phào, bà ta còn lo lão phu nhân sẽ vì đứa bé này bị bệnh mà không cần nó, xem ra bà ta nghĩ nhiều rồi.
Phác Luyến Dao sau khi cùng lão phu nhân chơi với đứa bé một lúc, thì đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi:
"Phải rồi, đứa bé này nhóm máu gì?".
"Nhóm máu A giống Ánh An", Hứa Nhã Dung lấy trong ngăn kéo ra bản tình trạng sinh đưa ra trước mặt bọn họ.
Phác Luyến Dao cầm lấy bản tình trạng sinh xem một lúc, trêи mặt bỗng ánh lên vẻ nghi ngờ, rồi đưa bản đó cho Thấm Tâm:
"Tất cả những số liệu trông đều có vẻ tốt, chắc sẽ không có vấn đề gì".
Thấm Tâm nhìn tờ giấy, cũng an ủi lão phu nhân một câu:
"Phải đấy chắc sẽ không có vấn đề gì đâu".
Mọi người ở trong phòng bệnh một
lúc thì cô y tá mang báo cáo xát
nghiệm tới, đằng sau là chủ nhiệm Lam vẻ mặt nghiêm trọng.
Nhìn thấy biểu cảm của bác sĩ, Hứa Nhã Dung biết ngay đứa bé nhất định không ổn rồi.
Có điều bà ta vốn cũng không hi vọng đứa bé sẽ tốt, ngược lại chỉ mong đứa bé này sống được đến khi Bạch Ánh An đứng vững trong nhà Nam Cung là đủ rồi, nếu không ở lại trêи thế gian này sớm muộn gì cũng gặp họa.
Bà ta không quá buồn bã, ngược lại lão phu nhân nhìn thấy vẻ nghiêm trọng trêи mặt chủ nhiệm Lam, sắc mặt cũng nghiêm nghị hẳn lên, nhìn bà ấy nói:
"Sao thế? Đứa bé không khỏe à?".
"Thật là không may", chủ nhiệm Lam nhìn đứa bé trong lòng lão phu nhân, vẻ mặt thưong tiếc nói:
"Chúng cháu đã làm xét nghiệm tỉ mỉ rồi, cơ bản có thể
xác định em bé bị bệnh tim bấm sinh và bị chuyển gốc động mạch".
"Há...!", lòng lão phu nhân chùng xuống, mặc dù sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng bà ta vẫn vì đau lòng mà suýt chút nữa làm rơi đứa bê" trêи tay.
Bảo mẫu vội vàng chạy đến đỡ lấy em bé, rồi đặt trở về nôi.
"Bệnh tim bấm sinh? Đã kiểm tra kỹ chưa?", Phác Luyến Dao nói.
"Cơ bản có thể chắn chắn rồi".
"Bà nội, bà đừng nóng vội, bây giờ bệnh tim bẩm sinh đến 90% đều có thể
chữa trị thành công bằng phương pháp phẫu thuật, trừ phi...", Phác Luyến Dao nhìn lão phu nhân buồn bã đến rơi lệ, vội vỗ vào vai bà ta an ủi nói, rồi ngẩng đầu lên hỏi chủ nhiệm Lam:
"Bác sĩ, rốt
cuộc em bé bị mắc phải loại nào?".
Chủ nhiệm Lam nhìn cô ta một lúc rồi mới thốt ra câu:
"DỊ tật tâm thất độc nhất bấm sinh".
"Há...", lần này thì đến lượt Phác Luyến Dao kêu lên.
"Vậy có nghĩa là gì?", Hứa Nhã Dung không hiếu gì về lĩnh vực này, tỏ ra vẻ lo lắng hỏi.
"Chính là... tâm thất bấm sinh không được phát triển đầy đủ", chủ nhiệm Lam nói.
Lão phu nhân hít nhẹ vào một cái, cố hết sức giữ giọng điệu bình tĩnh hỏi:
"Luyến Dao, cháu nói tiếp đi, dị tật tâm thất độc nhất... còn có cơ hội khỏi bệnh không?".
Làm công việc sắc thuốc nhiều năm, lão phu nhân cũng coi như có am hiểu về các loại chứng bệnh nan y, đương nhiên biết dị tật tâm thất độc nhất nghiêm trọng thế nào, nhưng bà ta vẫn không nhịn được mà hỏi.
Trong lòng bà ta thậm chí còn hi vọng những năm gần đây, y học đã đạt đến ngưỡng có thể chiến thắng bất cứ loại bệnh tim bấm sinh nào.
Phác Luyến Dao há miệng, cuối cùng vẫn trả lời kiểu nửa chừng:
"Bà nội yên tâm, bây giờ y học phát triển, chắc chắn có thể chữa được bệnh cho em bé".
"Cháu đừng có an ủi bà", lão phu nhân cười khổ, run rấy đứng dậy khỏi ghế đến bên cạnh nôi em bé, nhìn đứa bé nằm trong nôi mà lòng đau như dao cắt.
Nhỏ như vậy đã phải chịu sự giày vò của bệnh tim, quả thật là quá đáng thương.
Không thể nhìn tiếp được nữa, lão phu nhân quay người sang nói với Phác Luyến Dao và Thấm Tâm:
"Đi thôi, đi về VỚI bà".
"Bà nội, bây giờ chúng ta về luôn sao ạ?", Thấm Tâm nhìn vào em bé trong nôi.
"Về thôi, bà muốn về nghỉ một lát".
"Hay là để cháu ở lại chăm sóc chị dâu họ và em bé", Phác Luyến Dao xung phong nhận việc.
Hứa Nhã Dung vừa nghe cô ta muốn ở lại, vội nói:
"Phác tiểu thư, tâm trạng lão phu nhân không tốt, cô vẫn nên về cùng lão phu nhân đi.
Hơn nữa cô vẫn ■ X____£_• ___I I /V_I • X > í I___
là con gái cũng không biết gì cả, Ánh An và em bé có tôi chăm sóc, với cả tôi còn thuê hẳn hai bảo mẫu đến đỡ đần rồi .
"Hay là để chị Hà ở lại đi", lão phu nhân nói.
Đây là con cháu nhà Nam Cung, không có người nhà Nam Cung ở lại cũng không hay lắm, thê" là lão phu nhân đành để chị Hà đã từng có kinh nghiệm chăm trẻ ở lại.
Sau khi mọi người đi, Hứa Nhã Dung lén lút nhìn chị Hà một cái, ngập ngừng hỏi:
"Chủ nhiệm Lam, dị tật tâm thất độc nhất rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào, có cơ hội chữa khỏi không?".
Chủ nhiệm Lam cũng liếc nhìn sang
chị hà, Hứa Nhã Dung vội nói:
"Lão phu nhân đi rồi, bà cứ mạnh dạn nói cho
chúng tôi biết đi, để chúng tôi còn chuẩn bị sẵn tâm lý".
Chủ nhiệm Lam gật đầu:
"Vậy tôi nói thật cho mọi người biết, loại bệnh tim phức tạp này rất hiếm gặp, chiếm khoảng 0,47% trong số các loại bệnh tim bấm sinh, nếu theo dõi điều trị kịp thời có thể sẽ xảy ra kỳ tích, phẫu thuật gần như không có khả năng thành công .
"Vậy tức là, đứa bé này có thể không sống nổi?", chị Hà nhỏ giọng hỏi.
"Nếu như không có kỳ tích xuất hiện, quả thực không thể sống nổi", chủ nhiệm Lam nói.
Trong phòng bệnh đột nhiên im ắng hẳn, không khí cũng theo đó mà trở nên nặng nề.
Chủ nhiệm Lam sau khi an ủi họ vài câu, cũng rời khỏi phòng bệnh.
Bạch Ánh An vốn định chờ chị Hà rời đi mới "tỉnh" lại, nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy chị Hà đi, bất đắc dĩ chỉ đành bò dậy khỏi giường bệnh.
Cô ta nhìn chị Hà, chị Hà cũng nhìn cô ta, mãi đến khi Hứa Nhã Dung ho một tiếng, cô ta mới lễ phép gọi một tiếng:
"Chị Hà".
"Thiếu phu nhân, cô vẫn ổn chứ?", chị Hà quan sát cô ta.
Tôi... vân ôn .
"Bác sĩ vừa nói rồi, đứa bé mắc phải bệnh tim phức tạp, có thể không sống được", lúc chị Hà nói câu này, khó giấu được vẻ quở trách, đều là tại cô cứ cố chấp sinh đứa bé này ra, nếu không lão
phu nhân sẽ không phải chịu thêm một lần tổn thương nữa.
Bạch Ánh An nghe được tin này, ngây ra một lúc, rồi lập tức khóc nước mắt như mưa.
Hứa Nhã Dung sợ cô ta không khóc được, nhìn thấy cô ra khóc giống thật như thế cuối cùng mới thở phào.
Chị Hà thấy cô ta khóc thương tâm như thế, ngược lại càng tức giận:
"Hồi đó tôi đã bảo cô đừng có sinh, cô cứ nhất định đòi đánh cược, giờ thì hay rồi, không những khiến cho cả nhà Nam Cung chìm trong bi thương, đứa bé cũng phải chờ ૮ɦếƭ trong khổ sở.
Thiếu phu nhân, giờ cô khóc có tác dụng gì? Nuốt hết nước mắt vào đi".