“Thích nhất dáng vẻ hiểu chuyện này của anh đó”, Phác Luyển Dạo dựa đầu vào bờ vai cậu ta, cười vui vẻ.
Thẩm Khác cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô ta một cái đầy chiều chuộng, quay đầu xe rời khỏi chỗ này.
Nam Cung Thiên Ân nhìn một lượt thực đơn, cuối cùng vẫn nhượng quyền gọi món cho Bạch Tinh Nhiên, Bạch Tinh Nhiên không nghĩ nhiều mà chọn một combo hai người.
“Xin còn còn cần chút đồ uống hay bia không?” phục vụ lịch sự hỏi.
“Cho hai cốc nước hoa quả là được rồi”, Nam Cung Thiên Ân nói.
“Một cốc nước hoa quả, một Vương Lão Cát (tên hãng nước ngọt) đi”, Bạch Tinh Nhiên đính chính, sau đó bổ sung một câu: “Thêm một bánh nhân thịt cừu nữa”.
“Được, xin đợi một lát”, phục vụ đi rồi.
Chẳng mấy chốc, phục vụ đã mang một cốc nước hoa quả một Vương Lão Cát đến, Bạch Tinh Nhiên đẩy Vương Lão Cát đến trước mặt Nam Cung Thiên ân, Nam Cung Thiên Ân ngay lập tức từ chối: “Tôi không thích uống cái này”.
“Đây là trà thảo mộc, hợp với lẩu nhất đó”, Bạch Tinh Nhiên cố đẩy trà thảo mộc cho anh: “Có thể có tác dụng thanh nhiệt”.
“Vậy sao cô không uống?”.
“…”, Bạch Tinh Nhiên câm nín, cô có thể thừa nhận mình thực sự không thích vị của cái trà thảo mộc này không?
Nhưng Nam Cung Thiên Ân cũng không kiên trì, cuối cùng vẫn chấp nhận trà thảo mộc.
Không lâu sau, đồ Bạch Tinh Nhiên gọi đã lục tục được mang lên, cô đẩy bánh thịt cừu trong đĩa đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân nói: “Bánh nhân thịt cừu là món đặc trưng ở đây, ngon lắm, anh thử đi”.
Nam Cung Thiên Ân quan sát cái bánh trông bình thường, gắp một miếng nhỏ cho vào miệng, vị đúng là không kém những khách sạn cấp sao.
“Ngon không?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi với vẻ mặt mong đợi.
“Cũng được, cô cũng ăn đi”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu, gắp một miếng vào đĩa cô.
Từ sau khi biết Bạch Tinh Nhiên mang thai, hai người chưa từng ăn riêng với nhau, hôm nay là bữa đầu tiên, ăn cũng coi như là thuận lợi
Dưới sự dẫn dắt đầy tò mò và ngờ nghệch của Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc quên đi thù hận, quên đi quá khứ, quên đi tương lai, cả cơ thể và trái tim đều chìm trong những đồ ăn ngon của tối nay với anh.
Xong rồi, cô vẫn nhìn anh chằm chằm tò mò hỏi: “Nếm ra được chưa? Lẩu rốt cuộc có vị gì?”.
Bàn tay đang cầm giấy lau miệng của Nam Cung Thiên Ân khựng lại: “Ngon hơn tưởng tượng của tôi”, nói xong, anh nghiêng người nhìn cô chăm chú: “Làm sao đây? Lỡ tôi nghiện, sau này ngày nào cũng đến thì phải làm sao?”
“Anh nói xem?”, Bạch Tinh Nhiên cạn lời.
“Tôi nghĩ bà nội sẽ đánh ૮ɦếƭ cô”.
Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc dựng hết lông tơ, cô cảm thấy có thể sẽ như vậy, nếu đánh ૮ɦếƭ cô còn đỡ, chỉ cần đừng bắt cô chịu gia pháp là được!
Hai người thanh toán xong, lúc cùng ra khỏi quán lẩu, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nhìn thấy poster triển lãm tranh treo ở cửa cung văn hóa bên cạnh, bên trêи giới thiệu nói có buổi triển lãm tác phẩm mới.
Cô ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh nhìn qua.
Nam Cung Thiên Ân hơi do dự, nói: “Đi thôi, vào xem thử”.
Bạch Tinh Nhiến ngạc nhiên lại chuyển ánh mắt sang anh, anh nói gì cơ? Anh muốn đi xem triển lãm tranh với cô?
Dường như cảm nhận được sự kinh ngạc của cô, Nam Cung Thiên Ân lại bổ sung thêm một câu: “Vừa hay ăn hơi no, coi như là tiêu hóa”.
Mặc dù nghe thì có vẻ là đang nghĩ cho bản thân anh, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn cảm kϊƈɦ gật đầu, đi vào cung văn hóa cùng anh.
Thực ra cô có thể đợi đến mai rồi tự đi tham quan, chỉ có điều vừa nãy đúng là ăn hơi no, nếu giờ lên xe thì chắc chắn sẽ rất khó chịu, mà triển lãm tranh lại ở ngay trước mặt, lên xem đúng là khá tốt.
Tranh trong buổi triển lãm quả nhiên lại được đổi mới, Nam Cung Thiên Ân không có hứng thú với hội họa, xem qua loa cái hết một lượt. Ngược lại, Bạch Tinh Nhiên lại xem rất nghiêm túc, lúc Nam Cung Thiên Ân xem xong ra ngoài, cô vẫn dừng ở phía trước series đầu tiên ở sảnh chính.
“Một gã đàn ông trung niên vừa lùn vừa xấu, trông như quả bóng da, thực sự hấp dẫn có thể sao?”, Nam Cung Thiên Ân nói, vừa ra đã thấy Bạch Tinh Nhiên nhìn chằm chằm không rời mắt vào bức chân dung một người đàn ông, trong lòng anh ít nhiều gì cũng hơi bực bội, sau đó nhìn với cô một lúc cũng chẳng nhìn ra được điểm hấp dẫn của bức tranh này.
“Anh thì biết gì, họa sĩ nữ tên Lirella này thuở bình sinh thích nhất là về chồng mình, bắt đầu vẽ từ lúc còn trẻ đến giờ, anh xem thử bức này”, Bạch Tinh Nhiên tiến lên mấy bước, chỉ vào một bức trong series: “Anh xem, bức này vẽ năm họ mới cưới, đến giờ đã hơn 20 năm rồi”.
Đúng thế, người đàn ông trong tranh và người vừa nãy là một, trẻ hơn bức vừa nãy nhiều, không có kiểu đầu sân bay, cũng không có cái bụng Trư Bát Giới.
Bạch Tinh Nhiên kiên nhẫn giải thích: “Bà ấy rất yêu chồng mình, anh xem nét vẽ này, màu sắc này, mỗi một nét đều ánh lên tình yêu sâu sắc, hơn nữa…”.
“Vẫn không đẹp trai”, một lúc lâu, Nam Cung Thiên Ân nhả ra một câu như vậy.
Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc câm nín, cạn lời liếc anh một cái, quả nhiên khác nghề như cách núi, điểm chú ý cũng khác hẳn nhau!
“Sao? Tôi nói sai gì à?”, Nam Cung Thiên Ân bày vẻ mặt vô tội.
Bạch Tinh Nhiên liếc anh một cái, bực mình nói: “Anh đẹp trai nhưng vấn đề là anh có thể có kiên nhẫn ngồi như vậy mấy tiếng đồng hồ cho người khác vẽ không?”.
“Cứ thử đi rồi biết”, Nam Cung Thiên Ân nói.
Nguyên tắc thì không thể làm được, nhưng… nghe hình dung vừa nãy của cô với đôi vợ chồng này vĩ đại lãng mạn vậy, thần kỳ như thế nếu đổi lại là cô cầm 乃út vẽ, thì anh có thể thử.
“Thật không?” Bạch Tinh Nhiên không tin anh sẽ có kiên nhẫn như vậy.
“Đương nhiên, nhưng tôi lo treo tôi lên thì phòng triển lãm sẽ bị chật cứng người mất”.
“Anh yên tâm đi, vợ anh không nổi tiếng như Lirella đầu, không lên được phòng triển lãm”, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thực sự có thể vào phòng triển lãm, thì đúng là có khả năng sẽ chật cứng người.
Nam Cung Thiên Ân vốn là một người đàn ông vô cùng thần bí, cả thành phố đều tràn ngập tò mò với anh, nếu treo tranh sơn dầu của anh lên chắc chắn sẽ thu hút được một lượng lớn fan.
Nếu… tranh của anh mang ra bán đấu giá thì nhất định cũng có thể kiếm được một món hời.
Khụ… cô đang nghĩ gì thế? Sao có thể nghĩ đến việc thiếu thực tế thế chứ, nếu mang tranh chân dung của anh ra bán đấu giá kiếm tiền thật thì chắc sẽ bị anh Ϧóþ ૮ɦếƭ mất.
“Xem đủ chưa? Bên trong có cái còn đẹp hơn bức này”, Nam Cung Thiên Ân không vui lắm nhắc một câu.
Bạch Tinh Nhiên bừng tỉnh, gật đầu rồi đi vào trong.
Bạch Tinh Nhiên xem đến mức mê mẩn, khó khăn lắm mới ngắm tranh bên trong xong đi ra, phát hiện Nam Cung Thiên Ân đã chán ngán ngồi trêи sofa phòng nghỉ.
Cô dừng bước, hơi ngại ngùng: “Đi thôi, chúng ta về thôi”.
“Xem xong rồi?”, Nam Cung Thiên Ân đứng dậy khỏi sofa, giơ cổ tay lên nhìn thời gian trêи mặt đồng hồ một cái.
“Ừm”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu, còn không về thì người ta cũng sắp đóng cửa rồi.
Để anh đợi mình lâu như vậy đúng là xấu hổ thật, cũng khá là ngạc nhiên vì không ngờ anh lại có kiên nhẫn đợi.
Lúc hai người cùng về đến nhà, đúng lúc lão phu nhân đứng dậy khỏi sofa chuẩn bị về phòng ngủ. Thấy họ vào, thì thuận miệng hỏi một câu: “Ăn bữa cơm thịnh soạn gì bên ngoài đến giờ thế?”.
Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân nhìn nhau, đều không nói gì. Cô đương nhiên không thể nói với lão phu nhân hai người họ đi ăn lẩu.
Nam Cung Thiên Ân cũng không định nói thật, vì vậy thuận miệng nói có lệ: “Ăn bùa chút gì đó thôi a”.
“Sao có thể ăn bừa được?”, lão phu nhân lên lớp theo thói quen: “Đã nói với cháu rất nhiều lần rồi, cháu khác với người khác, không thể ăn linh tinh đồ bên ngoài, dù muốn ăn cũng phải ăn ở khách sạn tốt chút”.
“Bà nội, cháu biết”, Nam Cung Thiên Ân nghe chán những lời này từ lâu rồi, tiếp đó nói: “Bà nội, bà mau về phòng nghỉ đi, bọn cháu cũng phải lên ngủ rồi”.
“Được, nhớ lát nữa uống thuốc đó”, lão phu nhân trước khi đi ngủ còn không quên dặn anh việc này.
Hai người cùng lên tầng hai xong thì ai về phòng nấy.