“Đợi đã, mình còn chưa tìm cậu tính sổ đâu!”, Bạch Tinh Nhiên kéo cô ấy lại.
Diệu Mỹ thở dài, đảo mắt: “Mình còn tưởng chuyện này đã cho qua rồi chứ, được rồi, mình biết sai rồi, mình đảm bảo sau này sẽ không bao giờ bán đứng cậu nữa được chưa? Bất luận cô ta có nói gì cũng sẽ không làm phản nữa”.
Thấy cô không nói gì, Diêu Mỹ xị mặt ra: “Thế cậu muốn thế nào”.
“Tối nay mời mình đi ăn lẩu”.
“Chuyện nhỏ, chỉ cần cậu không sợ nóng là được”.
“Mình không sợ”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, sáng sớm nay nghe Phác Luyến Dao nói muốn đi ăn lẩu, cô đột nhiên cũng thấy thèm, hơn nữa đã nửa năm không ăn rồi.
“Được, vừa hay mình cũng muốn ăn”, Diệu Mỹ cười hì hì khoác lấy tay cô đi ra cửa phòng.
Trợ lý Nhan xử lý việc xong quay trở về văn phòng, vừa đúng vào giờ nghỉ trưa. Lúc đi qua phòng thư ký, mấy cô thư ký lễ phép chào hỏi cô ấy.
Trợ lý Nhan gật đầu ra hiệu với mọi người xong, tiếp tục bước đi về phòng của mình, nhưng vừa đi được mấy bước liền dừng lại, chuyển hướng đi về phía một cô gái.
“Trợ lý Nhan, có việc gì không ạ?”, thư ký Lâm nhìn thấy cô ấy đi tới, lập tức đứng dậy khỏi ghế.
Bình thường không có việc gì, trợ lý Nhan sẽ không nhiều lời với bọn họ, kể cả là giờ nghỉ trưa.
Trợ lý Nhan bước đến dừng lại trước mặt cô ta, cười nhạt với cô ta nói: “Tôi nhớ lần trước các cô có xem một quyển tạp chí thời trang mẹ bầu, tạp chí còn không?”.
Thư ký Lâm không hiểu tại sao đột nhiên cô ấy lại hỏi chuyện này, thận trọng đáp: “Vẫn còn…
nhưng chúng tôi ngoài xem vào giờ nghỉ trưa hôm đó ra, thì không xem vào lúc nào khác cả”.
“Có thể cho tôi mượn không?”, trợ lý Nhan nói.
Thư ký Lâm hơi bất ngờ, trợ lý Nhan trước giờ cẩn thận tỉ mỉ, ở văn phòng đến cả báo cũng chưa từng lãng phí thời gian để đọc lại đi hỏi mượn tạp chí thời trang? Hơn nữa còn là tạp chí thời trang mẹ bầu chứ?
“Được ạ, để tôi tìm cho chị”, thư ký Lâm lập tức cúi người xuống, lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển tạp chí thời trang đưa cho trợ lý Nhan.
“Cảm ơn”, trợ lý Nhan nhận lấy quyển tạp chí, nhìn lướt qua cái bụng hơi nhô lên của thư ký Lâm rồi cười nói: “Tôi sẽ xin Thiên Ân thiếu gia cho cô nghỉ sinh thêm hai tháng”.
“Cảm ơn trợ lý Nhan”, thư ký Lâm mặt mừng rỡ nói vọng theo bóng lưng của cô ấy.
Đi làm ở Tập đoàn Nam Cung vốn dĩ đã được nghỉ sinh nhiều hơn những doanh nghiệp khác ba tháng, nếu như lại được nghỉ thêm hai tháng, há chẳng phải cô ta có thể lập tức về nhà dưỡng thai chờ sinh rồi sao?
“Nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của cô ta kìa, có khi nào đã mang cốt nhục của Thiên Ân thiếu gia, chuẩn bị bay lên trời hóa thành phượng hoàng rồi không?”, thư ký Liễu trước giờ nhìn trợ lý Nhan không thuận mắt đột nhiên chạy tới, vẻ mặt không vui trào phúng nói.
“Cẩn thận cái mồm cô đấy”, thư ký Lâm dùng tay ấn lên trán cô ta: “Họa từ miệng mà ra, đã biết hậu quả của việc tung tin đồn nhảm là gì chưa?”.
Thư ký Liễu thấy trợ lý Nhan tìm đọc tạp chí thời trang mẹ bầu, cho rằng cô ấy chắc chắn đã mang thai con của Thiên Ân thiếu gia, trong lòng càng ngày càng đố kỵ với cô ấy, hừ thầm nói: “Cả công ty từ trêи xuống dưới, ai không biết trợ lý Nhan và Thiên Ân thiếu gia..”.
“Suyt..”, thư ký Lâm để tránh bị dính líu, liền lấy tay ra hiệu im lặng với thư ký Liễu đứng bên cạnh: “Cô muốn tán phét chuyện này thì đi tìm người khác đi, tôi không muốn nghe”.
“Cũng đừng có tìm tôi, tôi không muốn bị đuổi việc đâu”, hai cô thư ký khác cũng vội vàng lên tiếng bày tỏ rõ lập trường.
Làm gì có ông chủ nào không gian díu với thư ký hay trợ lý của mình, hơn nữa trợ lý Nhan học vấn cao, có nhan sắc, ngoại hình đẹp, cho dù cô ấy thật sự có gì với Thiên Ân thiếu gia thì cũng chẳng có gì là lạ.
Leo lên được vị trí đó không dễ dàng, bọn họ bây giờ chỉ muốn giữ được bát cơm của mình, mà cách trước mắt để làm được điều đó là nói ít làm nhiều.
Trợ lý Nhan gõ cửa đi vào phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân, đặt chỗ tài liệu trong tay cô ấy lên bàn làm việc trước mặt anh nói: “Thiên Ân thiếu gia, đây là hợp đồng mới chỉnh sửa, anh xem qua xem còn vấn đề gì không”.
“Cứ để đó đi”, Nam Cung Thiên Ân đang xem một văn bản không cả ngẩng đầu lên nhìn.
Sau khi trợ lý Nhận đặt hợp đồng xuống, lại không rời đi như bình thường, mà còn nhìn anh chằm chằm nói: “Thiên Ân thiếu gia, có thể xin anh chút thời gian không?”.
“Có việc gì?”, có người vẫn không ngẩng đầu lên.
“Anh xem cái này trước đi”, trợ lý Nhan lại đặt tạp chí thời trang xuống trước mặt anh, giọng điệu vẫn rất cung kính lễ phép.
Nam Cung Thiên Ân bỏ văn bản xuống, tiện tay cầm lấy quyển tạp chí xem qua, rồi cau mày lại nhìn cô ấy, rõ ràng là bất ngờ việc cô có tạp chí thời trang ở công ty, mà còn mang ra chia sẻ với anh.
“Cô bảo tôi giúp cô chọn quần áo à?”, anh cau mày không vui hỏi.
Thiên Ân thiếu gia, vừa nãy tôi có gặp thiếu phu nhân ở quán cà phê, có điều tôi phát hiện ra thư ký Lâm ở phòng thư ký còn ăn mặc đẹp hơn cô ấy, anh cảm thấy điều này có phù hợp không?”, trợ lý Nhan hỏi.
Ban nãy lúc cô ấy gặp Bạch Tinh Nhiên ở cửa quán cà phê, vừa nhìn là đã có thể nhận ra quần áo cô mặc hoàn toàn không phù hợp, phối đồ cũng chẳng ra đầu vào đầu.
“Cô gặp cô ấy ở quán cà phê?”.
“Vâng”.
“Cô ấy đi cùng với ai?”
“Nhị công tử của Lâm Thị”, sắc mặt của Nam Cung Thiên Ân tối sầm lại, trợ lý Nhan lập tức mỉm cười nói: “Anh xem, bản thân không yêu thương lại không cho người đàn ông khác yêu thương, đây chính là cái tính xấu của mấy người đàn ông có tiền các anh”.
“Rốt cuộc là đi cùng ai?”.
“Một mình, nghe cô ấy nói là hẹn bạn”, trợ lý Nhan lấy tay chỉ vào bức ảnh trêи tạp chí: “Tôi đã chọn được vài bộ trong này trông khá là đẹp, anh xem có vấn đề gì không, không có thì để tôi giúp anh đặt mua”.
Nam Cung Thiên Ân xem qua quần áo bầu trêи tạp chí một lần nữa, thấy bộ nào cũng rất đẹp, chỉ là… Anh ngẩng đầu nhìn trợ lý Nhan: “Cô là đang ép tôi mua quần áo cho cô ấy à?”.
“Thiên Ân thiếu gia, đây là gợi ý, không phải ૮ưỡɳɠ éρ”.
“Không cần đầu”, Nam Cung Thiên Ân tiện tay gập quyển tạp chí lại, nói: “Trong tay cô ấy có thẻ, thiếu quần áo sẽ tự mua”.
Chủ động mua quần áo cho cô? Nghĩ đến sáng sớm đã bị từ chối, trong lòng anh vẫn còn tức tối lắm.
Có ý tốt mời cô ăn tối, cô lại còn làm mình làm mấy từ chối anh, thỏa hiệp là anh, chủ động bày tỏ ý tốt cũng là anh, cô còn muốn cái gì nữa?
“Thiên Ân thiếu gia, anh chắc chắn không cần chứ?”, trợ lý Nhan hỏi một câu.
“Tôi chắc chắn”, Nam Cung Thiên Ân không vui nói.
Trợ lý Nhan gật đầu, cầm tạp chí quay người rời khỏi văn phòng của anh.