Phác Luyến Dao cố tình trừng mắt: “Anh dám? Em không dễ ức hϊế͙p͙ như chị dâu họ đâu”.
“Biết ngay là em không dễ ức hϊế͙p͙ thế mà”, Thẩm khác đẩy cô ta ra và đi về phía chiếc xe nói: “Đi thôi, anh đưa em đến bệnh viện, tối nay chúng ta cũng ra ngoài ăn”.
“Được, em muốn ăn lẩu”.
“Ok, lẩu cay nhé”.
Hai người vừa cười vừa nói bước lên xe, vẫy tay chào Nam Cung Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên xong khởi động xe lái ra khỏi cửa cổng nhà Nam Cung.
Sau khi thấy hai người họ đi khỏi, Nam Cung Thiên Ân mới nhìn Bạch Tinh Nhiên nhíu mày hỏi: “Sao thế? Không muốn đi à?”.
Tuy anh đã đồng ý giữ đứa bé lại, nhưng anh có thể cảm nhận được, cô ngoài bày tỏ cảm kϊƈɦ với anh lúc đó ra, những thời gian khác đều là cố tình xa lánh, trốn tránh anh.
Anh không hiểu vì sao cô lại làm vậy, điều duy nhất anh nghĩ được đó là, có lẽ cô sợ anh lại ép cô phá thai tiếp. Phác Luyến Dao nói đúng, cô đã bị anh dọa cho sợ đến mức ngây ngô ngốc nghếch rồi.
Trước đây tuy thái độ của anh đối với cô không tốt lắm, nhưng cô gần như không xa lánh anh như bây giờ, thậm chí còn cố tình cãi lại anh, làm phiền anh, giận dỗi anh.
Có lẽ vì anh đã quá lạnh lùng, khiến cô sợ hãi biến thành một con thỏ trắng nhút nhát vậy.
Cảm giác bị xa lánh này khiến khắp người anh không được thoải mái, anh cảm thấy nếu đã đồng ý cho cô sinh đứa bé ra, thì giữa hai người không nên có thù hận, cũng không nên chiến tranh lạnh tiếp nữa, cho nên anh mới đề nghị tối nay đón cô cùng ra ngoài ăn tối.
Nhưng sự thỏa hiệp của anh, lòng tốt của anh như thể bị người khác chà đạp lên vậy.
“Xin lỗi anh nhé, hôm nay tôi hẹn bọn Tiểu Mỹ cùng ra ngoài ăn rồi”, cô nói.
Quả nhiên đã từ chối anh! Được lắm!
Nam Cung Thiên Ân cắn răng gật đầu: “Vậy thì chúc cô ăn tối vui vẻ”.
Nói xong, anh bước về phía chiếc xe, rồi nhanh chóng biến mất trước mặt cô.
Bạch Tinh Nhiên không đứng ở cửa lâu, cô quay người về phòng ngủ, tìm một bộ quần áo rộng rãi để thay.
Trước đây vì che bụng, cô không dám mua những bộ đồ dành cho bà bầu, cũng gần như không có bộ nào mặc thoải mái cả. Giờ mặc được thì cũng là mấy bộ babydoll lần trước Nam Cung Thiên Ân ép cô mua.
Tuy không muốn ra ngoài tí nào, nhưng vẫn phải cho nhà họ Bạch một câu trả lời, hơn nữa mấy ngày hôm nay Hứa Nhã Dung cũng giục cô mấy lần liền.
Sau khi thay đồ, Bạch Tinh Nhiên đi ra khỏi nhà.
Vẫn là quán cà phê, hơn nữa là phòng riêng do cô tự đặt, vì cô không tin hai mẹ con nhà họ.
Bạch Tinh Nhiên đẩy mở cửa kính của quán cà phê rồi đi vào, một bóng dáng quen thuộc đi tới trước mặt cô. Cơ thể cô hơi né sang một bên, muốn tránh ánh mắt của người đang đi tới.
“Bạch tiểu thư, thật trùng hợp”, tuy cô đã cố tình né tránh, nhưng vẫn không tránh được ánh mắt của trợ lý Nhan. Đối diện với lời chào hỏi lịch sự như vậy của cô ấy, Bạch Tinh Nhiên đành quay lại mỉm cười nói: “Trùng hợp thật”.
“Tôi đến gặp khách hàng thôi”, trợ lý Nhan ôm một tập tài liệu, nhìn cô với dáng vẻ định nói gì lại thôi.
Bạch Tinh Nhiên đoán được cô ấy có lẽ là vì muốn giải thích chuyện lần trước, nhưng cô không hề có hứng thú nghe, thế là nhìn cô ấy cười: “Tôi có hẹn với bạn, tôi đi vào đây”.
“Ừ… chào cô nhé”, trợ lý Nhan gật đầu một cách biết điều, rồi rời khỏi quán cà phê.
Khi Bạch Tinh Nhiên đi vào trong gian phòng, Bạch Ảnh An lập tức bực bội nhìn chằm chằm vào cô mỉa mai: “Mày cũng ra vẻ kinh đấy, lần nào cũng là chúng tao phải đợi mày”.
Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên nhìn đồng hồ, mặt không biểu cảm mỉa mai lại: “Không phải tôi đến muộn, là các người vội vàng đến sớm thôi”.
Cũng đúng thôi, trong lòng bọn họ bây giờ chắc chắn rất nóng vội nhỉ? Chỉ sợ cô trở mặt, rồi họ mất cả chì lẫn chài, hoặc cô mặc kệ sự sống ૮ɦếƭ của người thân rồi cứ ở mãi trong nhà Nam Cung không chịu đi.
“Được rồi, ngồi xuống đi”, Hứa Nhã Dung đã thấy được cảnh cô điên lên thì đến tính mạng cũng không cần, cũng biết cô không phải dạng dễ ức hϊế͙p͙, nên thái độ đối với cô cũng tốt hơn chút.
Bạch Tinh Nhiên không hề ngồi xuống, nhìn hai người họ một cái rồi mới nghiêm túc nói: “Tôi không biết hai người lại có kế hoạch gì tiếp theo, nhưng tôi phải cảnh cáo trước một điều, hai người không cần phải phí công vô ích ép tôi phá thai nữa đâu, một chuyện đến Nam Cung Thiên Ân cũng không ép nổi, thì các người cũng không cần phải thử”. Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | N hảy*hố truyện full
Điểm này thì Hứa Nhã Dung cũng đã được chứng kiến, cho nên khi đến đây đã nhắc nhở Bạch Ánh An đừng có ép cô phá thai, cẩn thận khiến cô ta chó cùng rút giậu.
“Hờ, một đứa dị tật, tao xem mày giở được trò gì”, Bạch Ảnh An khinh thường hừ một tiếng.
Bạch Tinh Nhiên tức giận: “Đây là con của tôi, xin chị hãy tôn trọng một chút”.
“Con của mày chẳng phải sớm muộn cũng cần tạo nuôi hộ sao? Lẽ nào mày còn muốn tạo coi một đứa tàn tật là con đẻ để nuôi dưỡng chắc? Tao nhắc mày một câu, tốt nhất giờ mày bỏ nó đi, đỡ phải sau này sinh ra không chỉ chịu sự xa lánh của xã hội, rồi còn chịu sự ngược đãi của mẹ nuôi là tao đây!”.
“Chị…!”, Bạch Tinh Nhiên tức đến mức không nói nổi lời.
Đúng thế, sao cô lại không nghĩ đến vấn đề này chứ? Bạch Ánh An sao có thể đối xử tốt với con cô? Nếu sau này cô để đứa bé cho nhà Nam Cung nuôi, biết đâu một ngày nào đó bị người mẹ kế này ngược đãi mà ૮ɦếƭ.
Hứa Nhã Dung thấy Bạch Tinh Nhiên bị kϊƈɦ động, vội vàng giật tay áo Bạch Ánh An nói: “Đủ rồi, con đừng dọa người ta nữa”.
Trừng mắt nhìn cô ta xong, mới lại quay sang nói với Bạch Tinh Nhiên: “Mày đừng nghe Bạch Ánh An nói linh tinh, dù sao cũng là cốt nhục của nhà Nam Cung, dưới con mắt của lão phu nhân nó dám không đối xử tối với đứa bé chắc?”.
Bạch Tinh Nhiên nhắm mắt lại hít sâu một hơi nói: “Vào chủ đề chính đi, hai người định làm gì tiếp theo đấy?”.
“Nếu mày đã cố chấp muốn sinh đứa bé ra, vậy thì chỉ có thể chờ cho đứa bé ra đời rồi hoán đổi, cũng là làm theo kế hoạch lúc đầu”
Hứa Nhã Dung nhìn cô nói: “Nhưng mà Tinh Nhiên, tạo hy vọng lần này sẽ không có bất kỳ sự cố nào hết, nếu không… tao không muốn dọa mày đầu, con người đều có giới hạn hết hiểu không?”
Bạch Tinh Nhiên không nói gì, Hứa Nhã Dung nói tiếp: “Mày nói xem mày muốn giữ lại đứa bé này, tao đã nhượng bộ mày, nhưng mày cũng đừng có được đằng chân lân đằng đầu, chuyện gì cũng giới hạn”.
Một lúc sau, Bạch Tinh Nhiên mới mở miệng nói: “Bà yên tâm đi, lần này nhất định sẽ không có sự cố gì đâu”.
“Còn nữa, tự nhiên hoán đổi người, Nam Cung Thiên Ân ít nhiều cũng sẽ cảm nhận được, cho nên đến lúc đó mày phải tìm cái cớ rời khỏi nhà Nam Cung trước một hai tháng, chờ sau khi đứa bé được sinh ra thì hẵng thông báo cho bọn họ”.
“Được”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu như cái máy.
Cô thậm chí không dám nghĩ đến cái cảnh tượng đó, cô lén lút sinh đứa bé ra, rồi giao đứa bé cho người phụ nữ ác độc Bạch Ảnh An này, rồi Bạch Ảnh An đem về nhà Nam Cung nuôi dưỡng. Tâm trạng tốt có thể sẽ đối xử với đứa bé tốt một chút, khi tâm trạng không tốt…
Còn cô thì sao? Chỉ có thể ôm nỗi đau đớn phải rời xa cốt nhục của mình lặng lẽ trốn đi.
Cuộc sống như vậy, cô thực sự có thể sống tiếp được sao?
Cô bất giác rùng mình, sau khi kéo áo lại cho ấm, cô lạnh lùng nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây”.
“Còn một chuyện nữa”, Hứa Nhã Dung hất cằm về phía tay phải của cô: “Đợt này tốt nhất là nghĩ cách tháo cái nhẫn kia ra đi”.
Tuy bà ta đã bỏ số tiền lớn cho người chế tác ra một chiếc nhẫn vàng nạm ngọc giống y hệt, dựa vào mắt thường gần như không thể phân biệt được thật giả, nhưng nếu có thể tháo được nó ra thật là tốt nhất.