“Bà nội!”, Phác Luyến Dao vội vàng lao tới đỡ lão phu nhân vừa ngất xỉu, nói với Nam Cung Thiên Ân: “Anh họ, bà nội đã từng này tuổi rồi, anh không thể nhường bà sao?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy lão phu nhân ngất đi, hơn nữa không hề là giả bộ, trong lòng cũng nôn nóng, bước lên trước đỡ lấy lão phu nhân từ trong tay Phác Luyến Dao, bế bà ta chạy tới phòng cấp cứu.
Phòng bệnh lại trở về trạng thái yên tĩnh, Bạch Tinh Nhiên cứ ngây người ngồi co rúm ở góc giường, trong lòng vừa sốt ruột vừa bất lực. Với thái độ ban nãy của Nam Cung Thiên Ân, cô sợ đến cả lão phu nhân cũng không giữ nổi đứa bé này.
Với tính cách này của Nam Cung Thiên Ân, một khi đã cố chấp thì ai nói cũng không nghe, kể cả là lão phu nhân.
Cũng không biết ngây ra trêи giường bao lâu, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ, Bạch Tinh Nhiên trở mình, nói vọng về phía cửa: “Mời vào”.
Cửa phòng bệnh mở ra, Thẩm Tâm đi vào.
Đối với đứa em họ trông có vẻ ngoan ngoãn, hiền lành, ít nói này, Bạch Tinh Nhiên và cô ta luôn giao lưu bằng cái gật đầu. Lúc gặp mặt thì ngoài những từ ngữ hỏi han nên có ra, thì trước giờ chưa từng nói chủ đề nào khác.
Nhìn thấy cô ta đi vào, Bạch Tinh Nhiên nhất thời không biết nên nói gì với cô ta, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Bà nội không sao chứ?”.
“Chị yên tâm, bà nội đã không sao rồi”, Thẩm Tâm ngồi xuống bên giường, quan sát cô: “Chị thế nào rồi? Có chỗ nào không khỏe không?”.
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, rồi lại cúi đầu xuống.
Thẩm Tâm tiếp tục trấn an nói: “Chị đừng sợ, có bà nội ở đây anh họ không dám làm gì chị đâu”.
“Em đã biết từ lâu rồi sao?”, Bạch Tinh Nhiên ngước mắt lên nhìn cô ta.
Thẩm Tâm gật đầu: “Ngày nào cũng gặp nhau từ sáng tới tối, cũng chỉ có những người đàn ông không có kinh nghiệm như anh họ và anh em mới không nhìn ra thôi”, mặc dù cô ta cũng chưa từng mang thai, nhưng là phụ nữ chắc chắn hiểu biết vấn đề này hơn đàn ông rồi.
“Cảm ơn em đã luôn giữ bí mật cho chị”, Bạch Tinh Nhiên cảm kϊƈɦ nói.
Thẩm Tâm cười lắc đầu: “Em cũng là tự bảo vệ mình thôi, bà nội không thích người quá nhiều chuyện”.
Bất luận nói thế nào, Bạch Tinh Nhiên vẫn rất cảm kϊƈɦ cô ta.
“Chị dâu, chị nằm xuống nghỉ ngơi đi, em đi xem bà nội thế nào”, Thẩm Tâm vỗ xuống giường bệnh: “Cho dù là vì em bé, chị cũng không thể cứ ngồi cuộn tròn như vậy”.
Vừa nghe là vì em bé, Bạch Tinh Nhiên liền lập tức bị thuyết phục, lết người ra giữa giường nằm xuống, rồi nói với Thẩm Tâm: “Phiền em khóa cửa phòng của chị vào nhé”.
“Được, em sẽ khóa”, Thẩm Tâm gật đầu, lúc rời đi quả nhiên đã khóa cửa trong.
Bị giày vò cả một buổi tối, Bạch Tinh Nhiên mệt phờ người rồi, nằm cuộn mình trong chăn nhắm mắt lại từ từ thϊế͙p͙ đi.
Vừa mới ngủ, ác mộng giống như vô số con rắn hung tợn vây lấy cô, khiến cô vốn đã khó ngủ lăn qua lăn lại càng bất an hơn.
Vẫn là giấc mơ đó, vẫn là cảnh Nam Cung Thiên Ân Ϧóþ cổ cô uy hϊế͙p͙ bắt bỏ đứa bé, chỉ là lần này cô lựa chọn nhảy xuống lầu. Trước ánh mắt lạnh lùng của Nam Cung Thiên Ân, cô mang theo đứa bé đáng thương nhảy khỏi cửa sổ, xung quanh là màn sương trắng bao phủ, đưa cô sang một thế giới khác.
Ngay tức khắc, cô bị sợ hãi đánh thức trở về thực tại.
Bên ngoài cửa sổ trời đã sáng, ban mai đã tới.
Ánh mắt của Bạch Tinh Nhiên bị một hình bóng đứng trước cửa sổ sát đất làm cho đứng hình, mặc dù tầm nhìn hơi mờ ảo, cô vẫn có thể nhận ra ngay đó là Nam Cung Thiên Ân!
Mà phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy anh, là bất giác co rúm người lại, muốn tránh anh xa một chút.
“Anh… sao lại ở đây?”, ánh mắt cô nhìn anh đầy sự sợ hãi.
Tất cả những phản ứng của cô đều bị Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy, trải qua một đêm yên tĩnh, anh đã hết điên loạn, chỉ là ánh mắt lãnh đạm vẫn khiến người ta thấy lo sợ.
Anh buông hai tay đang khoanh trước иgự¢ xuống, bước mấy bước đến trước giường Bạch Tinh Nhiên thì dừng lại, nhìn chằm chằm cô nói: “Cô không phải vẫn luôn muốn biết mẹ tôi qua đời như thế nào sao?”.
Bạch Tinh Nhiên chột dạ, nhất thời không hiểu tại sao đột nhiên anh lại hỏi câu này.
Trước đây cô có từng hỏi về bố mẹ anh, nhưng lúc đó vẻ mặt anh mâu thuẫn tránh né vấn đề này. Giây phút đó cô hiểu, cái ૮ɦếƭ của bố mẹ là nỗi đau sâu thẳm trong lòng anh, cô không nên động vào vết thương đó. Thế là từ đó trở đi, cho dù trong lòng rất hiếu kỳ, nhưng cô cũng không hỏi gì đến bố mẹ anh nữa.
Nam Cung Thiên Ân thấy cô không nói gì, bèn tiếp tục nói: “Tôi từ lúc mới ra đời đã phải nằm trong Ⱡồ₦g kính, ở trong đó vỏn vẹn hai tháng mới được ra ngoài, mới có mấy tháng tuổi mà ngày nào tôi cũng phải tiêm bao nhiêu mũi, uống bao nhiêu thuốc, gần như không có sức đề kháng. Tình trạng đó cứ tiếp tục diễn ra cho đến khi tôi đi học tiểu học vẫn không có chuyển biến, bố mẹ đưa tôi đi gặp các bác sĩ nổi tiếng trêи thế giới, nhưng vẫn không tìm ra được một góc căn nguyên của bệnh tình. Bà nội đã mời về cho tôi rất nhiều pháp sư đạo sĩ, cuối cùng đưa ra kết luận là kiếp trước tôi mắc nợ một người phụ nữ cho nên bị nguyền rủa, muốn giải lời nguyền tôi phải tìm được tình nhân định mệnh của mình, cũng chính là kiếp sau của người phụ nữ đó. Nếu không lời nguyền này sẽ được truyền tiếp cho con cháu của tôi, thực ra tôi không tin những điều này, nhưng sau khi có một người xuất hiện… đã khiến tôi không thể không tin”.
Giọng của anh lắng xuống, chất chứa đầy đau thương: “Còn mẹ tôi sau khi nghe tôi không thể sống được quá 30 tuổi, lại thêm thường ngày áp lực tâm lý và mệt mỏi tinh thần đã mắc chứng trầm cảm, cuối cùng tự sát mà ૮ɦếƭ. Bố tôi tinh thần suy sụp, trêи đường đến công ty bị nhầm chân phanh thành chân ga, cuối cùng cũng qua đời.
“Để giúp tôi trị bệnh, bà nội ngày nào cũng bận rộn tìm tình nhân định mệnh cho tôi. Để tìm bạn chơi với tôi, bà còn đón Thẩm Khác và Thẩm Tâm về nhà nuôi dưỡng, khiến hai đứa nó từ nhỏ đã sống xa bố mẹ”, Nam Cung Thiên Ân dừng một lúc, nhìn cô vẫn đang im lặng: “Cô nghe có hiểu không? Những người bên cạnh ai cũng lấy tôi làm trung tâm, ai cũng phải trả một cái giá rất đắt. Nếu như năm đó tôi không ra đời, bố mẹ tôi sẽ không ૮ɦếƭ, bà nội cũng không cần vất vả như vậy, Thẩm Khác Thẩm Tâm cũng không cần vì tôi bị ép phải lớn lên ở nhà Nam Cung, tôi cũng không cần phải dăm ba hôm lại phát bệnh, chịu đựng sự đau đớn như địa ngục này”.
Bạch Tinh Nhiên nghe những lời anh nói, trong lòng rất đồng cảm và buồn bã. Xem ra anh vẫn không thay đổi ý định, anh vẫn không muốn đứa bé này ra đời.
Cô biết những lo ngại của anh, cũng thông cảm với cách nghĩ của anh, nhưng đứa bé này đã tồn tại rồi không phải sao?
Đưa tay lên lau đi giọt lệ không may trào ra khỏi khóe mắt, cô vẫn giữ sự im lặng, vì cô không biết bản thân có thể nói điều gì.
Căn phòng im lặng một lúc, Nam Cung Thiên Ân lại nhìn cô chằm chằm nói: “Cô đã bao giờ nghĩ, nếu như có một ngày tôi ૮ɦếƭ rồi, trong nhà chỉ còn lại cô và bà nội, với một đứa trẻ bệnh tật cần một đám người vây xung quanh giống như tôi. Nhìn thấy nó mỗi lần nằm trêи giường đau đớn đến ૮ɦếƭ đi sống lại, nhìn thấy nó mỗi lần cận kề ranh giới giữa sự sống và cái ૮ɦếƭ, cô thực sự có thể không hề để tâm sao? Cô có thể ở bên cùng nó khôn lớn trưởng thành không? Cô có thể không thấy uất ức không?” Cô…”.
“Anh đừng nói nữa!”, Bạch Tinh Nhiên bỗng kϊƈɦ động ngắt lời anh, lắc đầu nức nở nói: “Xin anh đừng nói nữa! Xin anh…”.
Nam Cung Thiên Ân nghiêng người ra phía trước cô, hai tay túm vào vai cô: “Sao? Mới nghe thôi đã sợ rồi à? Vậy thì tôi thấy lạ thật đấy, cô lấy đâu ra dũng khí sinh nó ra?”, Ánh mắt anh buông xuống, nhìn vào cái bụng hơi nhô ra của cô.
Bạch Tinh Nhiên vẫn lắc đầu, nước mắt như mưa.
Nghe những lời Nam Cung Thiên Ân nói, trong lòng cô cũng rối bời, rối như tơ vò.
Cô có dũng khí sinh đứa bé này ra, cô không sợ mệt cũng không sợ ૮ɦếƭ, nhưng… cô sợ nó phải chịu giày vò, cô sợ nó cũng phải chịu những dằn vặt giống như Nam Cung Thiên Ân.
“Lão phu nhân, chúng ta về thôi”, chị Hà nhìn hai người trong phòng bệnh, dìu lão phu nhân khẽ nói.
Lão phu nhân gật đầu, lau nước mắt trêи mặt rồi quay người rời khỏi phòng bệnh của Bạch Tinh Nhiên.