“Nam Cung Thiên Ân… anh đừng như thế…”, cô lo lắng nhìn anh, giọng run run nói: “Anh treo bình thuốc lên trước đi, nghe tôi giải thích…”.
“Được, cô nói đi”, Nam Cung Thiên Ân treo bình thuốc lên lại: “Tôi rất muốn biết cô làm thế nào mà có được, có điều tôi nhất định phải nhắc nhở cô một câu, bất luận là có bằng cách nào, đứa bé này tuyệt đối không thể giữ lại!”. .
||||| Truyện đề cử: Vị Đắng Hôn Nhân |||||
Trong lòng Bạch Tinh Nhiên ớn lạnh, đây là kết quả mà cô sợ nhất!
“Đại thiếu gia, xin anh đừng như vậy…”.
“Đừng như vậy?”, Nam Cung Thiên Ân nghiêng người, lấy tay Ϧóþ cổ cô nhìm chằm chằm: “Tôi từng cảnh cáo cô, cả đời này tôi không có ý định có con, cô cứ nhất nhất muốn đối đầu với tôi, cho nên có thể trách tôi sao?”.
Anh dừng lại một lúc rồi lại nói: “Có phải cô nghĩ chỉ cần sinh đứa bé này ra thì có thể bảo toàn được vị trí của cô ở nhà Nam Cung chúng tôi không? Bạch đại tiểu thư, cô xem phim nhiều quá rồi à? Cô cho rằng tôi sẽ để cô đắc ý sao? Tôi nói cho cô biết tuyệt đối không thể nào!”.
“Không phải”.
“Không phải? Vậy thì là gì? Lẽ nào đứa bé này không phải của tôi? Cho nên mới không dám nói ra?”.
“Không, đứa bé này là của anh, nhưng tôi trước giờ chưa từng nghĩ như vậy”, Bạch Tinh Nhiên mắt ngấn lệ nhìn anh: “Tôi cũng không muốn, là bà nội muốn bế chắt, là bà nội đánh tráo thuốc của anh. Tôi biết anh không muốn có con, cho nên lúc biết mình có thai tôi chẳng dám nói cho ai cả, tôi cũng từng nghĩ sẽ âm thầm bỏ nó đi, hơn nữa còn đăng ký ở Bệnh viện Hồng Ân rồi, không ngờ lần đó lại gặp anh ở cửa thang máy…”.
Lần đó gặp nhau ở Bệnh viện Hồng Ân, Nam Cung Thiên Ân vẫn nhớ, lúc đó cô lừa anh nói là đi khám phụ khoa.
Anh không ngờ bà nội lại động tay động chân vào thuốc của anh, tại sao anh lại không nghĩ đến chứ? Bà nội là người muốn bế chắt đến nhường nào!
“Sau đó thì sao, sau đó có nhiều cơ hội như vậy sao cô không đi?”, anh giễu cợt nói: “Nếu như thực lòng nghe lời tôi, đứa bé sớm đã không còn nữa rồi không phải sao?”.
“Sau đó…”, Bạch Tinh Nhiên nhắm mắt lại, nước mắt chảy từ khóe mắt ra: “Sau đó chính là lần tôi đi cùng mẹ, tôi đã vào đến phòng phẫu thuật rồi, nhưng tôi lại không nỡ, tôi thực sự không nỡ Gi*t hại cốt nhục của mình. Đại thiếu gia, anh chưa từng mang thai, anh không hiểu được cảm giác cốt nhục tương thông đâu…”.
“Cái gì mà cốt nhục tương thông”, Nam Cung Thiên Ân không để tâm cười: “Nó cũng là cốt nhục của tôi mà, có điều tôi có thể xuống tay một nghìn một vạn lần, hơn nữa nhất định phải kết thúc nó trước khi nó ra đời, cho nên…”.
Nhìn gương mặt lạnh lùng kiên quyết của anh, Bạch Tinh Nhiên tuyệt vọng, cô biết dựa vào bản thân mà thuyết phục anh là điều không thể. Người đàn ông này đúng như anh nói, bất luận là với người ngoài hay với chính cốt nhục của mình anh đều có thể nhẫn tâm xuống tay một nghìn một vạn lần, anh vốn dĩ là một động vật máu lạnh không có hơi ấm.
“Cháu dám kết liễu nó thử xem?”, cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lùng, tiếp đó là lão phu nhân cùng với chị Hà đi vào.
Nghe thấy tiếng của lão phu nhân, chân mày Nam Cung Thiên Ân cau lại, khuôn mặt hiện lên vẻ không vui.
Ngược lại, nhìn thấy lão phu nhân đi vào, Bạch Tinh Nhiên vốn bất lực sợ hãi cuối cùng cũng dần yên tâm hơn, tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy con của cô ra đời, nhưng cô biết lão phu nhân là một ngoại lệ. Giờ đây ngoài lão phu nhân, cũng không còn ai có thể bảo vệ được đứa con đáng thương của cô.
“Bà nội…”, Nam Cung Thiên Ân quay mặt qua, nhìn chằm chằm lão phu nhân với vẻ tức giận trước nay chưa từng có: “Bà sắp đặt hôn nhân cho cháu cháu có thể chấp nhận, bởi vì việc này không ảnh hưởng đến bất kỳ việc gì của nhà Nam Cung chúng ta, nhưng những việc như sinh con đẻ cái bà cũng lại giấu cháu một tay sắp xếp, bà không cảm thấy quá đáng sao? Trong mắt bà, Nam Cung Thiên Ân cháu còn là một người trưởng thành không? Có còn là một người đàn ông không?”.
“Cháu thấy cháu có phải đàn ông không?”, lão phu nhân không hề sợ vẻ tức giận của anh, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh: “Nếu như cháu là đàn ông, là một người đàn ông trưởng thành, thì nên có trách nhiệm biết đảm đương, không những phải chống đỡ được toàn bộ Tập đoàn Nam Cung, mà còn phải tiếp tục duy trì nhà Nam Cung nữa chứ. Trong đời người, bất hiếu là tội lớn nhất, cháu đến cả người cũng không có, thì lấy ai tiếp tục phát triển cái nhà này? Phải dựa vào đám người ngoại tộc sao?”.
“Cháu nói cho bà biết, cháu định truyền lại gia nghiệp nhà Nam Cung cho ai thừa kế? Cháu nói đi!”, lão phu nhân tức giận gõ cây gậy chống.
Vấn đề này hai bà cháu họ không phải mới tranh luận lần đầu, mỗi lần tranh cãi đến cuối cùng đều không có kết luận, bởi vì suy nghĩ của Nam Cung Thiên Ân trước giờ chưa bao giờ thay đổi!
“Nếu như đứa trẻ sinh ra là một con bệnh giống như cháu, sống được mấy ngày còn không biết, thì thừa kế gia nghiệp cái nỗi gì?”, Nam Cung Thiên Ân nói.
“Làm sao cháu biết chắc chắn là đứa bé trong bụng Ánh An không khỏe mạnh? Không thử làm sao biết nó có sống được hay không?”.
“Mạng người quan trọng, có thể đem ra thử sao?”, Nam Cung Thiên Ân không vui nói: “Bà nội, đây là một mạng người, không phải động vật cũng không phải đồ vật!”.
“Cháu cũng biết đấy là mạng người à? Giờ nó đã bốn tháng rồi, qua một tháng nữa mổ ra cũng có thể nuôi sống được đấy, sao cháu có thể nhẫn tâm Gi*t nó chứ? Sao không nghĩ nó là một mạng người đi?”.
“Bà nội, bỏ nó đi lúc nó còn chưa biết đau khổ, vẫn hơn là để nó ra đời rồi, phải chịu từng cơn giày vò của bệnh tật giống như cháu, bà không bị bệnh giống cháu, làm sao hiểu được nỗi đau đó”, Nam Cung Thiên Ân nói rồi bước lên trước một bước, nhìn chằm chằm vào Bạch Tinh Nhiên đang nước mắt đầm đìa: “Bạch tiểu thư, cô có đồng ý để con của mình đau khổ lăn lộn trêи giường giống như tôi, đi đến đâu cũng bị người ta chế giễu, từ nhỏ đã cô đơn một mình không? Cô có nhẫn tâm không?”.
“Tôi…”, Bạch Tinh Nhiên nhìn chằm chằm vào anh, mặt đầy mong đợi: “Tôi tin nó nhất định sẽ là một đứa trẻ khỏe mạnh, đại thiếu gia, xin anh hãy cho nó một cơ hội được sống…”.
“Không được! Tôi nói không được là không được!”, Nam Cung Thiên Ân tức giận ngắt lời cô, đến cô cũng chống đối anh, cãi lời anh, anh bị đả kϊƈɦ đến sắp phát điên rồi, cũng sắp mất đi lý trí rồi. Kϊƈɦ động đến mức tháo bình nước truyền, ném xuống đất: “Đứa bé này không thể giữ lại! Tôi nói không được giữ lại!”.
“Anh họ, anh đang làm cái gì thế?”, Phác Luyến Dao cứ đứng ngoài cửa không dám đi vào nhìn thấy anh ném bình truyền, vội vàng xông vào tắt ống truyền đi, sau đó tháo kim trêи tay của Bạch Tinh Nhiên ra.
Bạch Tinh Nhiên bị dọa cho bật khóc, co rúm người ngồi nép vào trong góc ôm lấy hai đầu gối.
Làm sao đây? Cô nên làm gì đây?
Lão phu nhân cũng bị hành vi điên loạn của Nam Cung Thiên Ân dọa, cũng bị anh chọc cho tức điên rồi.
“Cháu… cháu…!”, bà ta chỉ vào Nam Cung Thiên Ân, tức tới thở hổn hển nhưng vẫn kiên trì nghiến răng thốt ra một câu: “Nam Cung Thiên Ân bà cảnh cáo cháu, nếu như đứa trẻ này không còn nữa, thì bà sẽ đích thân đi bầu bạn với nó… cháu cứ chờ mà xem…”.
Lão phu nhân mắt trợn ngược, ngất tại chỗ.