Chương 13: Gia pháp
Mặc dù bà ta đã đeo kính, nhưng nhìn bức ảnh trong điện thoại vẫn không rõ lắm, ngắm nghía một hồi, bà ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thẩm Tâm: “Rốt cuộc có phải cô ta không?”
“Phải ạ…”, Thẩm Tâm trả lời có chút do dự.
“Khốn kiếp! Lập tức cho người bắt cô ta về đây!”. Lão phu nhân phẫn nộ đập bàn, chị Hà và Thẩm Tâm đều bị dọa cho giật mình.
Thẩm Tâm ban nãy không dám nói cho bà ta chân tướng, vì sợ bà ta tức giận.
Nửa tiếng sau, Bạch Tinh Nhiên quả nhiên được đưa đến nhà Nam Cung.
Cả chặng đường như ngồi trêи đống lửa, mặc dù cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nghĩ được quá nửa là liên quan đến chuyện hôm nay, hơn nữa còn là chuyện người nhà họ Bạch tố cáo.
Ngày lại mặt, vốn dĩ là một chuyện nhỏ, nhưng cô lại làm cho bản thân thành ra bộ dạng người không ra người ma không ra ma, không chỉ trêи đầu quấn băng gạc, đến cả quần áo cũng dính máu.
Lão phu nhân nhìn thấy bộ dạng này của cô, tức đến nỗi đánh một gậy vào người cô, phẫn nộ rống lên một câu: “Chấp hành gia pháp!”
“Bà…”. Bạch Tinh Nhiên không chịu được đau bò từ dưới đất dậy, định cầu xin.
Chị Hà đưa chiếc điện thoại ra trước mặt cô: “Thiếu phu nhân, người con gái trong ảnh có phải cô không?”
Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy bức ảnh trong màn hình điện thoại, giật thót tim, sao lại có bức ảnh này ở đâu ra vậy?
Lúc trước cô vì muốn có được sự bảo vệ của người đàn ông lạ mặt kia, ngồi trêи giường bệnh đã cố ý tựa vào người anh ta, khuôn mặt vừa hay áp vào phần bụng của anh ta. Một động tác nhỏ như thế, lọt vào mắt lão phu nhân lại bị Ϧóþ méo, không cần nghĩ cũng biết là việc tốt mà người phụ nữ Bạch Ánh An đó làm.
Không ngờ cô ta lại giở cái trò mờ ám này, giờ tất cả ảnh đều nằm trong tay lão phu nhân, cô có lý cũng không nói được.
Cô há hốc miệng: “Bà ơi, không phải vậy đâu… Anh ta…”.
“Nếu như không phải vì chiếc nhẫn vẫn đang đeo trêи tay cô, tôi đã cho cô lết ra cửa rồi! Cút đi!”. Lão phu nhân tức quá lại đánh cô một gậy nữa, cô đau đớn kinh hãi kêu lên một tiếng.
Ngoài cửa lập tức đi vào hai người giúp việc, kéo Bạch Tinh Nhiên ra sân sau.
“Các người định làm gì?”, Bạch Tinh Nhiên sợ hãi nhìn xung quanh, cô nhớ người giúp việc nói đây chính là từ đường nhà Nam Cung, chỉ là bọn họ đưa cô tới chỗ này làm gì?
Hai người giúp việc ép cô quỳ xuống đất, chị Hà bước lên, mặt không biểu cảm nói: “Thiếu phu nhân, cô quỳ ở đây đi, sám hối cho tốt, một ngày một đêm”.
Nói rồi chị ta quay người bỏ đi.
Một ngày một đêm? Bạch Tinh Nhiên cứng đờ người.
Trong căn nhà của nhà họ Bạch, Bạch Ánh An cầm bức ảnh của Bạch Tinh Nhiên và người đàn ông kia đi qua đi lại trước Bạch Cảnh Bình mặt đang tái mét: “Bố, bố nhìn thấy chưa? Đây là đứa con gái ngoan Bạch Tinh Nhiên của bố đấy, hèn hạ chẳng khác gì mẹ nó, đi đâu cũng quyến rũ đàn ông!”
“Đủ rồi”, Bạch Cảnh Bình lườm cô ta một cái.
“Bố, bố tức giận với con làm gì, con chỉ muốn bố nhìn rõ sự thật thôi”. Bạch Ánh An ngồi xuống cạnh ông ta: “Uổng công bao lâu nay bố luôn cho rằng bố đối đãi nó không tốt, sợ nó ૮ɦếƭ ở nhà Nam Cung, bố xem xem người ta bây giờ sống tốt thế nào, vừa mới cưới đã dám chạy ra ngoài lén lút với đàn ông rồi”.
“Phải đấy”, Hứa Nhã Dung cười chế giễu: “Lão gia à, con nhóc Tinh Nhiên này thật biết giả bộ, ông đừng để bộ dạng đáng thương của nó lừa”.
“Còn nữa, nhà Nam Cung đã nổi trận lôi đình trút lên đầu nhà họ Bạch chúng ta rồi, chất vấn chúng ta rốt cuộc dạy con gái kiểu gì, lúc đó tôi thật xấu hổ không biết phải giấu mặt đi đâu, chỉ có thể đảm bảo với bọn họ sẽ đưa con gái về dạy dỗ cho tốt. Mặt mũi của nhà họ Bạch đều bị con nhóc đó bôi nhọ rồi!”
Bạch Cảnh Bình hít một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc: “Nhà Nam Cung giờ muốn gì?”
“Chỉ trách móc một trận, cũng không nói định giải quyết thế nào, tôi chỉ đành hứa đưa con nhóc Tinh Nhiên đó về dạy dỗ cho tốt thôi”.
“Vậy được, ngày mai bảo nó về đây một chuyến”. Bạch Cảnh Bình bỗng dưng đứng dậy khỏi ghế sofa, đi lên tầng.
Hai mẹ con đứng ở phòng khách nhìn nhau cười đắc ý.