Thấy cô trở về, Bạch Ánh An vui mừng khôn xiết, vì kế hoạch của cô ta cuối cùng cũng sắp thành công!
Trong bữa ăn tối, Bạch Ánh An thậm chí còn gắp cho Bạch Tinh Nhiên rất nhiều đồ ăn, tươi cười hỏi thăm cô về những chuyện khi cô ở nhà Nam Cung.
Trong lòng Bạch Tinh Nhiên cảm thấy khó chịu cứ như nghẹn một cục bông, đầy những món ngon trêи bàn nhưng cô không thể nuốt nổi.
Hứa Nhã Dung gắp cho Bạch Tinh Nhiên một miếng thịt bò rồi cười nói: “Mau ăn đi, ăn xong hai chị em cùng nhau tâm sự, sau đó ngủ sớm đi, giữ tinh thần cho tốt, tao đã hẹn với một bác sĩ phụ sản rồi, sáng mai chúng ta sẽ đi bỏ đứa bé”.
Bàn tay đang cầm đũa của Bạch Tinh Nhiên khựng lại, ngước mắt lên nhìn Hứa Nhã Dung.
Hứa Nhã Dung thấy cô nhìn bà ta liền cười an ủi: “Tinh Nhiên, không phải sợ, giờ toàn là nạo thai không đau thôi, với lại đứa bé vừa mới hình thành, sẽ không đau đâu”.
Bạch Tinh Nhiên cười một cách buồn bã, thứ cô quan tâm đâu phải là sự đau đớn của cuộc phẫu thuật đâu?
Bạch Cảnh Bình đặt đũa xuống, rồi đứng lên nói: “Tôi ăn no rồi, mấy người cứ ăn đi”.
“Bố, sao bố ăn ít thế?”, Bạch Ánh An quan tâm hỏi.
“Lúc chiều ăn nhiều điểm tâm quá, nên giờ chưa thấy đói”, Bạch Cảnh Bình chỉnh lại áo, khi rời khỏi bàn ăn còn nói với Bạch Tinh Nhiên một câu: “Tinh Nhiên, ăn xong nhớ đến phòng làm việc của bố một lúc”.
Chưa chờ cho Bạch Tinh Nhiên trả lời, ông ta đã rời khỏi phòng ăn, đi lên trêи tầng.
Bạch Tinh Nhiên rõ ràng không thể ăn tiếp được nữa, Bạch Cảnh Bình vừa đi khỏi, cô cũng đứng lên luôn, không nói gì với hai mẹ con nhà kia câu nào mà cứ thế rời khỏi phòng ăn.
Hai mẹ con nhà kia đưa mắt nhìn theo bóng dáng của cô rời đi, Bạch Ánh An đột nhiên có chút lo lắng mà nhìn sang Hứa Nhã Dung hỏi: “Mẹ, mẹ nghĩ xem bố gọi nó vào làm gì thế?”.
“Còn làm gì nữa? Yên tâm đi, bố con thương con nhất”, Hứa Nhã Dung cúi đầu tiếp tục ăn chỗ thức ăn trong bát, điều này thì cô ta đúng là không cần phải lo gì cả.
Bạch Tinh Nhiên gõ cửa đi vào trong phòng làm việc của Bạch Cảnh Bình, cô nhìn về phía sau chiếc bàn làm việc nói: “Bố, bố tìm con ạ?”.
“Ừ”, Bạch Cảnh Bình ra hiệu bảo cô ngồi xuống.
Bạch Tinh Nhiên làm theo lời ông ta mà ngồi phía đối diện chờ ông ta nói.
Năm xưa bố đã để hai mẹ con cô phải lang thang đầu đường xó chợ, cô đã quá thất vọng về người bố này, giờ đây bị ép gả cho Nam Cung Thiên Ân, lại bị ép rời xa Nam Cung Thiên Ân, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng với ông ta.
Bạch Cảnh Bình hít nhẹ một hơi rồi nhìn cô nói: “Tinh Nhiên, đầu tiên bố muốn con hiểu rõ một chuyện đó là năm đó nhà họ Bạch gặp nạn, là nhà mẹ kế của con đã bỏ tiền ra cứu lấy nhà họ Bạch”.
“Chuyện này con có nghe nói rồi, cho nên bố mới bỏ mẹ con và chọn kết hôn với người đàn bà đó”, Bạch Tinh Nhiên cười khẩy: “Sau đó khi bố kết hôn rồi, lại không muốn từ bỏ mẹ con, thế là tiếp tục lén lút qua lại với mẹ con, sau khi chơi chán rồi thì lại đá mẹ con đi. Mẹ con vừa khóc vừa nói với bố là bà ấy đã có bầu, thì bố lại sống ૮ɦếƭ không thừa nhận đứa con trong bụng bà ấy là của bố, còn bắt cậu con đón mẹ về Yên Thành và không được bước chân đến Châu Thành nữa”.
“Tinh Nhiên, chuyện con có phải là cốt nhục của bố hay không, cho đến bây giờ bố vẫn chưa xác định được. Còn sự ân oán giữa bố và mẹ con, những gì con biết không phải là tất cả. Con không thể hiểu được vì sao bố lại bỏ rơi bà ấy, càng không thể hiểu được vì sao bố sống ૮ɦếƭ không chấp nhận con. Nhưng bất kể nói thế nào, thì những gì con đã hy sinh cho nhà họ Bạch, bố vẫn sẽ bù đắp cho con”, Bạch Cảnh Bình lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp tiền đặt trước mặt cô, thở dài nói: “Đây là mười triệu tệ, đừng để dì con và Ánh An biết, từ nay về sau có thể sống cuộc sống sung sướиɠ với mẹ và em trai con rồi”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn vào xấp tiền trêи bàn rồi đưa mắt nhìn chằm chằm ông ta: “Bố, con gọi bố là bố vì hy vọng bố sẽ không giống với dì, ít nhất cũng có chút lương tâm hơn bọn họ. Mười triệu tệ này con có thể không cần, nhưng con hy vọng bố giúp con một chuyện, nhất định phải giúp con”.
“Chuyện gì?”, Bạch Cảnh Bình nhìn thẳng vào cô mà hỏi.
“Con muốn giữ lại đứa bé này, Bạch Ánh An chị ta vẫn có thể làm Nam Cung thiếu phu nhân, còn con sẽ đưa đứa bé đến một nơi thật xa, sau này sẽ không bao giờ bước chân đến Châu Thành nữa”.
“Con muốn giữ lại đứa bé này?”.
“Đúng vậy, đây là lời cầu xin và hy vọng duy nhất của con”.
“Vì sao? Con là con gái, nuôi con bất tiện lắm, sau này có đi lấy người khác cũng sẽ rất khó”, Bạch Cảnh Bình không hiểu nổi.
“Đây là chuyện của con, không liên quan gì đến bố”, Bạch Tinh Nhiên thản nhiên nói.
“Nhưng mà...”.
“Không được!”, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Bạch Ánh An xông vào bên trong, trợn mắt nhìn Bạch Tinh Nhiên mà hét lên: “Tao đã nói rồi, tao tuyệt đối sẽ không để cho giống nòi của Nam Cung Thiên Ân sống trêи đời này được, mày đừng có mơ”.
“Đúng thế, đứa bé này không thể giữ lại được!”, Hứa Nhã Dung đi theo vào sau, bà ta bênh Bạch Ánh An: “Bạch Tinh Nhiên, mày đừng tưởng chúng tao không biết mưu đồ của mày, nếu không may nó là con trai, sau này mày đưa nó đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân, thì Ánh An sẽ mất tất cả chứ còn gì nữa”.