Hạ Thần ra khỏi bệnh viện, tâm tình vô cùng vui sướng, cô đã mang thai, đây không phải là ông trời cố ý giúp cô sao, giúp cô có được Cảnh Hiên .
Tay rút điện thoại ra gọi.
Hàn Cảnh Hiên buông điên thoại xuống, liền vội vàng chạy đến chỗ Hạ Thần, thấy cô đang ngồi ở quảng trường, ngắm một cậu bạn nhỏ đang vui vẻ đùa lũ bồ câu trước mắt.
“Mẹ, đàn bồ câu này bay đi đâu vậy? Ba mẹ chúng đâu ah?” Một cậu bé khoảng chừng ba bốn tuổi vừa đuổi theo đàn bồ câu, vừa tò mò nháy mắt hỏi mẹ nó.
“Con trai à, đây là nhà của đàn bồ câu mà, nó bay đi rồi lại bay về đây. Còn ai là cha mẹ của bồ câu thì mẹ cũng không biết, chỉ có bồ câu con mới biết thôi.” Bà mẹ bên cạnh kiên nhẫn giải thích cho con.
Cậu bé đăm chiêu suy nghĩ một chút rồi quay sang hỏi: “Bồ câu ơi cho ta hỏi này, cha mẹ của mày là ai vậy?”
Hạ Thần thấy cậu bé ngây thơ thật đáng yêu, không khỏi cười khẽ. Đứa bé này thật đáng yêu.
“Hạ Thần, tìm anh có chuyện gì vậy?” Hàn Cảnh Hiên đến trước mặt cô hỏi, trong điện thoại cô nói thật mơ hồ khiến anh không khỏi bất an trong lòng.
“Cảnh Hiên, anh đến rồi thì ngồi xuống đi.” Hạ Thần ngẩng đầu nhìn anh, bảo anh ngồi xuống rồi lại nhìn sang cậu bé đáng yêu hỏi: “Cảnh Hiên, anh thấy cậu bé kia có đáng yêu không?”
Cảnh Hiên theo ánh mắt cô nhìn sang thì thấy một cậu bé đang cầm một vật gì đó trêu đùa đàn bồ câu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ mang theo một nụ cười hồn nhiên, khuôn mặt anh cũng không khỏi lộ ra một tia dịu dàng, con, anh cũng đã từng muốn có.
“Có phải đứa bé đáng yêu quá không, nếu là con của chính mình thì chắc chắn nó lại càng đáng yêu.” Trong ánh mắt Hạ Thần tràn ngập sự dịu dàng của người mẹ, bộ dạng nho nhỏ kia, bàn tay bé xíu, khuôn mặt xinh xắn, thân thể nhỏ nhắn, dường như cô đã thấy được hình ảnh đứa con của chính cô
“Hạ Thần, rốt cuộc có chuyện gì mà em gọi anh?” Hàn Cảnh Hiên lại hỏi, hôm nay cô gọi anh ra đây không phải chỉ để ngắm cậu bé kia thôi chứ.
Hạ Thần thu hồi ánh mắt, nghiêm túc nhìn anh, từng chữ một nói: “Cảnh Hiên, em có thai rồi, là con của anh”
Có thai? Hàn Cảnh Hiên dường như cứng người nhìn cô, thật không thể tin được khi nghe cô nói thế, cô chỉ ở với anh có một đêm thôi, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện này thật sao?
“Em thật sự mang thai sao?” Anh cố gắng xác minh lại một lần.
“Để em cho anh xem, cái này thì em không thể tự làm ra được đâu.” Hạ Thần lấy kết quả từ bệnh viện đưa ra cho anh xem.
Nhìn tờ kết quả của bệnh viện, trên đó rõ ràng ghi kết quả là dương tính, trên mục chuẩn đoán bệnh còn rõ ràng hai chữ mang thai.
Tâm tình Hàn Cảnh Hiên dương như nhanh chóng rơi xuống đáy cốc, tờ kết quả trên tay anh cũng theo đó mà rơi xuống, Hạ Thần đã mang thai, anh chưa từng nghĩ đến chuyện này, anh nên làm sao bây giờ? Hạ Thần định sẽ làm gì bây giờ?
“Hạ Thần, em định làm gì với đứa bé này?” Trầm mặc một lúc lâu, Hàn Cảnh Hiên mới cất tiếng hỏi, anh biết hiện tại anh chỉ có thể đối mặt với nó
“Làm gì à? Đương nhiên là em sẽ sinh nó. Bởi vì đây là con của anh mà.” Hạ Thần đã quyết định, chẳng qua cô chỉ muốn thông báo với anh một tiếng.
Sinh con, Hàn Cảnh Hiên vô cùng sửng sốt, nhưng ngay lập tức nói : “Được, Hạ Thần, em sinh con cho anh, anh sẽ dùng hết mọi khả năng của mình để bồi thường cho em.”
Nghe những lời nói của anh, mọi sự tức giận của Hạ Thần trong nháy mắt tích tụ ngày càng nhiều, anh lại muốn cô sinh con rồi đưa con cho anh và Tư Dĩnh sao? Trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có cô ta, thật là khinh người quá đáng mà .
“Hàn Cảnh Hiên, đây là con em, dựa vào cái gì mà anh muốn em đưa con cho anh, nếu anh muốn làm cha đứa bé thì cũng được thôi, vậy anh cưới em đi, còn không thì đừng bao giờ nói tới chuyện này nữa.” Cô tức giận hét lên, thật sự là không thể nhịn được nữa.
“Hạ Thần, em biết là anh không thể cưới em mà, anh đã có Tư Dĩnh rồi .” Hàn Cảnh Hiên cũng kiên định nói, anh không có ý định vì đứa bé mà ly hôn với Tư Dĩnh
“Vậy thì coi như em chưa nói chuyện này với anh, coi như anh cũng chưa biết, em đi đây, chào anh.” Hạ Thần xoay người bước đi, cô không tin anh không cần đứa bé.
“Hạ Thần, em định làm gì?” Hàn Cảnh Hiên vội giữ chặt tay cô
“Cảnh Hiên, em chẳng muốn làm gì cả, em chỉ muốn sinh hạ đứa bé này.” Hạ Thần giật tay anh ra, nói xong liền bước đi, đầu cũng không ngoảng lại.
Hàn Cảnh Hiên dùng hai tay ôm đầu, ngồi lại chỗ cũ, tại sao mọi chuyện lại trở lên như vậy? Anh nên làm gì bây giờ? Anh không thể ly hôn với Tư Dĩnh , cũng không thể để con của mình không được gọi mình là cha, anh lại càng không thể buộc Hạ Thần bỏ đứa bé.
Đới Tư Dĩnh thấy Hàn Cảnh Hiên đang từ từ ăn cơm, nhưng không biết tâm tư anh đang để đi đâu, cô khẽ nhíu mày, anh sao vậy??? Mấy hôm nay dường như anh có tâm sự, thế nhưng cô cũng không dám hỏi.
“Cảnh Hiên, có phải dạo này ở công ty anh có chuyện gì phải không?” Cô cũng không nén được sự quan tâm hỏi .
“Sao????.” Hàn Cảnh Hiên ngẩng đầu nhìn cô rồi nói: “À không, công ty vẫn ổn mà.”
“Vậy sao anh có vẻ không vui? Có chuyện gì à?” Đới Tư Dĩnh nghi hoặc hỏi
“Không đâu, dạo này công ty có một hạng mục quan trọng cần hợp tác, cho nên dạo này anh đang mải suy nghĩ về chuyện này.” Hàn Cảnh Hiên tùy ý bịa ra một lý do.
“Vậy à, dù thế nào anh cũng phải quan tâm đến sức khỏe mình một chút, đừng để vất vả quá đấy.” Đới Tư Dĩnh lúc này mới thở phào, không có chuyện gì là tốt rồi
“Không sao đâu, anh sẽ chú ý. Nào, ăn cơm thôi.” Hàn Cảnh Hiên che dấu tâm trạng hoảng hốt của chính mình.
“Vâng.” Đới Tư Dĩnh đáp nhẹ, đột nhiên cô nghĩ đến thời gian 1 tháng mà ông Hàn giao, hiện tại đã hơn nửa tháng, mà cô cũng chưa biết phải làm gì cho tốt đây.
“Cảnh Hiên, chuyện kia có tiến triển gì không?” Đới Tư Dĩnh hỏi, trong lòng cũng không dám ôm hy vọng
Mang thai hộ? Hàn Cảnh Hiên sửng sốt nói: “Còn chưa có.” Anh dường như đã quên mất chuyện này, hiện tại trong đầu anh toàn là chuyện của Hạ Thần.
“Cảnh Hiên, anh nghĩ tìm người mang thai hộ có ổn không?” Lúc này Đới Tư Dĩnh cũng không dám ôm hy vọng, cho dù có tìm được, sinh con cũng không dễ dàng chút nào
“Để anh thử, nếu không được thì nói sau.” Hàn Cảnh Hiên hiện tại vẫn nuôi hy vọng chính là Hạ Thần sẽ đem con cho anh, tuy anh biết làm thế thật ích kỷ, cũng sẽ gây tổn thương cho cô ấy.
“Vâng.” Đới Tư Dĩnh thở dài, cô không thể ép buộc anh, nhưng cô cũng không biết nên làm gì cho tốt
---
Áy náy
Hạ Thần Liễu oán hận nằm dài trên giường, nước mắt lăn dài, Hàn Cảnh Hiên, anh nhất định phải đối với em vô tình như vậy sao? Rõ ràng anh chỉ cần con mà không muốn em, vậy anh cũng đừng trách em bức anh.
Hàn Cảnh Hiên bước vào cửa nhà ba mẹ, anh dường như đã lâu rồi chưa ghé qua đây, thực sự không muốn nghe bọn họ ép buộc mình ly hôn với Tư Dĩnh.
“Ba mẹ, hai người có khỏe không ạ?” Ngồi xuống ghế salon, Hàn Cảnh Hiên quan tâm hỏi han.
“Ngươi vẫn còn biết quan tâm chúng ta ư? Cũng đã lâu rồi không thèm tới.” Bà Hàn bất mãn, cặp mắt trắng không còn tia máu, ông Hàn thì vẫn tiếp tục đọc cuốn tạp chí trong tay mình.
“Con chẳng phải đã tới rồi sao?” Hàn Cảnh Hiên ôm lấy vai bà, có chút làm nũng. Anh hiểu rõ mẹ mình: “Mẹ, tối nay ăn gì vậy?”
“Được rồi, được rồi, đừng làm chuyện buồn nôn nữa, vào đây ăn cơm đi.” Giọng nói của bà nghe như vẫn còn bất mãn, nhưng mà trong mắt không che dấu được tình yêu thương đối với anh.
“Tuyệt quá, hôm nay con ăn cơm chiều cùng với bố mẹ.” Hàn Cảnh Hiên vui vẻ, cũng cảm thấy kỳ lạ, ba mẹ hôm nay lại không hề nhắc tới chuyện của Tư Dĩnh, anh cũng sẽ không ngu ngốc mà cho rằng bọn họ đã nghĩ lại.
“Đúng rồi Cảnh Hiên, con biết gì không? Hạ Thần Liễu đã mang thai rồi.” Bà Hàn đột nhiên nhớ ra, kể lại.
Thân thể Hàn Cảnh Hiên cứng đờ, ba mẹ sao lại biết? Chẳng lẽ ba mẹ cũng đã biết đứa bé đó là con của mình sao?
“Hạ bá phụ, bá mẫu của con đã bị chọc tức ૮ɦếƭ rồi, một mực ép hỏi con bé là ai, có điều Hạ Thần Liễu sống ૮ɦếƭ không chịu mở miệng. Hạ bá phụ của con ấy, trong lúc tức giận đã đánh con bé, đuổi nó ra khỏi cửa. Hạ Thần Liễu là một đứa ngoan ngoãn, sao tự nhiên có thể mang thai, nhất định là bị người ta lừa, thật đáng hận.” vẻ mặt Bà Hàn đầy tức giận bất bình.
Hàn Cảnh Hiên áy náy không thôi, Hạ Thần Liễu bị đuổi khỏi nhà, vậy cô sẽ ở đâu? Cô lại đang mang thai, một thân một mình phải làm sao? Anh không khỏi lo lắng.
“Ba mẹ, con đột nhiên nhớ ra còn có chuyện rất quan trọng, hôm nay không thể ăn cơm cùng hai người rồi, con đi trước đây.” Vừa dứt lời, người đã lao ra tới cửa.
“Cái đứa bé này, có chuyện gì mà vội vội vàng vàng như vậy chứ.” Bà Hàn ở phía sau lẩm bẩm.
_______________________
Hàn Cảnh Hiên đi ra tới thang máy liền rút điện thoại gọi, cuộc gọi được nhận.
“Alo, Hạ Thần Liễu, em đang ở đâu?” Giọng anh đầy lo lắng.
“Anh Cảnh Hiên, là anh sao? Em hiện giờ đang ở nhà trọ 35, số 1601.” Hạ Thần Liễn nhận điện thoại, trong lòng cảm thấy kinh hỉ, anh rốt cuộc cũng tìm đến rồi.
“Đợi anh, anh lập tức tới liền.” Hàn Cảnh Hiên cất điện thoại, vội vàng lái xe lao đi.
Hạ Thần Liễu nhanh chóng cào loạn mái tóc của mình, khiến cho cô thoạt nhìn có vẻ rất tiều tụy, lại hung hăng tự vả vào miệng mình, khiến vết sưng đỏ vừa muốn biến mất lại lập tức sưng lên. Cô cố ý để cho ba mẹ mình biết, cũng sớm đoán được ba nhất định sẽ cảm thấy mình đã làm mất thể diện của họ, nhất định đuổi đi. Cô cũng cố ý không nói với bố mẹ con của cô là của Cảnh Hiên, chính là muốn tạo cho mình bộ dáng thực ủy khuất, muốn làm cho Cảnh Hiên cảm thấy áy náy, muốn khiến anh đau lòng vì mình.
Chuông cửa đột nhiên kêu vang, Hạ Thần Liễu biết anh đã tới, “đến đây.”
Cửa vừa mở ra, Hàn Cảnh Hiên lao vào, nhìn thấy cô dị thường tiều tụy, mặt vẫn còn sưng đỏ, trong lòng vô cùng áy náy và đau lòng, nói: “Em có khỏe không?”
“Anh Cảnh Hiên.” Hạ Thần Liễu chợt lao vào trong иgự¢ anh, ủy khuất khóc lóc.
Hàn Cảnh Hiên sững sờ, muốn đẩy cô ra, nhưng tay khi động vào cô lại chuyển thành ôm lấy, tất cả đều do anh tạo ra.
Cảm nhận được tay anh vòng qua eo mình, trên mặt Hạ Thần Liễu vốn đang mang đầy nước mắt, khẽ mỉm cười. Anh cuối cùng cũng mềm lòng rồi, đây là bước khởi đầu tốt.
“Hạ Thần Liễu, thực xin lỗi, anh không nghĩ rằng sẽ khiến em trở nên như vậy. Bá phụ, bá mẫu nhất định rất đau lòng. Không bằng, em bỏ đứa bé này đi.” Hàn Cảnh Hiên buông cô ra, dìu cô ngồi xuống, ướm hỏi.
“Không, em thà không quay về nhà cũng không muốn bỏ con. Em không nỡ, nó là con của em, cũng là của anh nữa.” Giọng nói của Hạ Thần Liễu đầy kiên quyết. Buồn cười, bỏ đi đứa con này, những việc cô đã làm không phải mất hết ý nghĩa hay sao.
“Hạ Thần Liễu, đây là phòng của em sao?” Hàn Cảnh Hiên thấy thái độ kiên định của cô, cũng không muốn nói tiếp, việc anh cần làm hiện giờ chỉ duy nhất là chăm sóc cho cô thật tốt.
“Không phải, là của bạn em, cô ấy vừa lúc đi công tác, em trước hết đến ở tạm vài ngày. Phòng và tiền của em đều bị ba giữ rồi.” Sắc mặt Hạ Thần Liễu ảm đạm. cô hôm nay đã không còn đường để đi. Có điều đây cũng là điều nàng đã sớm dự liệu.
“Để anh ngày mai đi tìm phòng cho em ở, em cứ chuyển tới đó. Tiền và những thứ khác em không cần lo lắng, anh sẽ giải quyết thay em. Còn nữa, sẽ tìm người tới chăm sóc cho em.” Hàn Cảnh Hiên nhìn cô nói.
“Vâng được.” Hạ Thần Liễu gật đầu, điều cô muốn anh làm chính là như vậy.
“Đúng rồi, Hạ Thần Liễu, em đã ăn cơm chưa?” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên nghĩ ra, cô bây giờ không thể bị đói, thân thể cần giữ gìn.
“Còn chưa có.” Hạ Thần Liễu lắc đầu, cô làm gì còn tâm trạng quan tâm đến việc ăn uống chứ.
“Đi thôi, anh dẫn em ra ngoài ăn.”
“Vâng.”
__________
Trong tiệm cơm gần đó, Hàn Cảnh Hiên gọi rất nhiều món dinh dưỡng phong phú, nhưng cũng không có quá nhiều dầu mỡ. cùng Hạ Thần Liễu chậm rãi ăn.
“Ăn thật ngon nha anh Cảnh Hiên.” Hạ Thần Liễu vừa ăn vừa nói, đột nhiên trong bụng cảm thấy không thoải mái, cô vội vàng chạy vào toilet.
“Em làm sao vậy?” Hàn Cảnh Hiên cũng vội đuổi theo sau.
Nôn… nôn… Hạ Thần Liễu đem hết thức ăn vừa rồi nôn ra sạch, mới lấy nước lau miệng.
“Có khỏe không em?” Hàn Cảnh Hiên đỡ lấy cô, nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, có chút lo lắng không yên.
“Không sao đâu anh, không cần lo lắng, đây là phản ứng bình thường mà.” Hạ Thần Liễu cười, cô chợt cảm thấy thực hạnh phúc, nếu như anh có thể cứ như vậy ở bên cạnh cô thật tốt.
“Sao rồi, còn muốn ăn thêm chút nữa không?” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên không biết nên nói gì?
“Không ăn nữa, em không muốn ăn.” Hạ Thần Liễu lắc đầu, cô thật sự không có cảm giác muốn ăn.
“Được rồi, anh đưa em trở về nghỉ ngơi.”
“Vâng.”