Trên nền bậc thang phủ đầy tuyết, Châu Gia Việt lấy tay vẩy nhẹ chúng đi, cúi đầu giang tay mời gọi: “mời hai vị thượng toạ”. Ánh mắt họ nhìn nhau, trên bờ môi hé nụ cười tươi tắn. Ba người ngồi sát cạnh nhau cùng ngắm nhìn bầu trời mưa tuyết trắng xoá. Daisy trầm ngâm một lúc lâu, quay sang hỏi Như Yên: “thần tiên tỉ tỉ anh ấy là ai?”- cô bé chỉ tay về phía Châu Gia Việt.
Hạ Như Yên ngước mắt sang nhìn Châu Gia Việt, ánh mắt hai người ngại ngùng nhìn nhau, đôi môi khẽ mỉm cười, cô nói: “em nhìn xem vẻ mặt anh ấy lạnh lùng giống như những hạt tuyết bay bay kia hay là gọi ‘hoàng tử tuyết’ có được không?”
Daisy cười lên mấy tiếng, gật đầu: “được, em cũng muốn chị đặt biệt danh.”
Như Yên ân cần nhẹ vuốt lên mái tóc đen dài bóng mượt của cô bé rồi đáp: “được thôi! Chúng ta gặp nhau vào giữa mùa đông, em xinh như công chúa nên gọi ‘công chúa mùa đông’. Em thích không?”
Daisy vỗ tay kêu lên mấy tiếng, gương mặt rạng rỡ, đầu gật lia lịa: “thích, em rất thích.” Cô bé không kìm được niềm vui sướng, đứng bật người dậy, hai tay dang rộng, đôi chân xoay tròn trên con đường đầy tuyết phủ, miệng không ngừng reo lên: ‘em là công chúa mùa đông. Tuyệt quá!”
Cô bé giống hệt công chúa trong truyện cổ tích hay nhắc tới: xinh đẹp, hồn nhiên, ngây thơ và lộng lẫy. Chiếc đầm xoè rộng màu xanh da trời, bên ngoài khoác áo choàng kaki màu nâu sẫm, chân đi đôi bốt cổ cao. Sắc thái hiện tại của cô bé khác hẳn với lần đầu lúc vừa gặp Như Yên.
Châu Gia Việt nhân lúc Daisy rời đi còn chỗ trống nên cố tình dịch vào ngồi gần Như Yên hơn. Tay nhẹ nhàng gỡ xuống những hạt tuyết trên mái tóc cô, hai ánh mắt ấm áp nhìn nhau, miệng mỉm cười hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng đặt nhẹ cánh tay lên bờ vai, kéo cô sát gần mình hơn.
Như Yên ngại ngùng, chậm rãi ngả đầu dựa lên bờ vai săn chắc của anh. Tiếng hơi thở, làn hơi khói từ miệng bay ra, hơi ấm cơ thể cả hai như hoà làm một. Trên bờ môi khẽ mỉm cười, trái tim như lộn nhịp.
Châu Gia Việt khẽ hôn nhẹ lên tóc cô, ghé vào tai thì thầm: “bà xã điện hạ cảm ơn em vì đã hoá thành mặt trời đến cạnh anh, hoàn thành thiên sứ sưởi ấm và thay đổi con người anh. Khoảng thời gian này là hạnh phúc nhất trong suốt hai bảy năm anh được sống và cả mấy mươi chục năm về sau này nữa. Anh nhất định sẽ giữ lấy em thật chặt.”
Hạ Như Yên thầm mỉm cười, ngước mắt lên ngắm nhìn gương mặt anh, khẽ nói: “em cũng thật sự rất rất vui. Từ nay về sau em nguyện mãi hoá thành mặt trời để sưởi ấm cho hoàng tử băng giá trong trái tim em.”
Hai ánh mặt đắm đuối nhìn nhau, tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ đập mạnh hơn, cảm xúc dâng trào. Anh từ từ ghé xuống đặt lên bờ môi mềm mỏng của cô một nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp. Sau đó, cả hai cùng cười, nụ cười hạnh phúc mà thần tình yêu ban tặng.
Từ đằng xa, một chiếc ô tô đen nhám thấp thoáng chậm rãi chạy trên con đường tuyết dày tiến đến gần. Anh tài xế trẻ bước xuống, mở cửa xe phía sau, cúi đầu nhẹ: “mời tiểu thư lên xe.”
Daisy chân bước lên, đầu ngoảnh lại, ánh mắt đầy rẫy sự tiếc nuối. Bỗng nhiên cô bé chạy xuống xe, móc chiếc điện thoại từ trong túi, đi gần lại phía Như Yên nói: “thần tiên tỉ tỉ có thể add watchat của em có được không?”
Như Yên lấy chiếc điện thoại trong túi áo ra quét mã qr, mỉm cười: “được rồi.”
Cô bé cười rất tươi, tay vẫy vẫy: “tạm biệt thần tiên tỉ tỉ, hoàng tử tuyết.”
Cả Châu Gia Việt và Hạ Như Yên cùng vẫy tay và đồng thanh đáp lại: “tạm biệt công chúa mùa đông.”
Hai người họ nén thêm một lát nhìn chiếc xe dần khất bóng. Như Yên cầm lấy tay Gia Việt kéo đi về trước: “chúng ta cũng đi thôi!”
Châu Gia Việt đưa mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt, thầm mỉm cười hỏi: “bây giờ chúng ta đi đâu?”
Hạ Như Yên quay mặt lại, cười mấy tiếng: “đi siêu thị mua đồ nấu bữa tối.”
Châu Gia Việt ngập ngừng đứng sững lại, lắc đầu: “chúng ta đến nhà hàng ăn đi.”
Cô trừng mắt nhìn, mặt xịu xuống: “anh chê đồ em nấu sao?”
Anh kéo tay cô lại, ôm chặt vào lòng, tiếp tục lắc đầu: “không phải, anh sợ em mệt.”
Cô ngước mắt lên, mỉm cười: “em không mệt.”
Anh gật đầu, cười nhẹ: “vậy được, nghe theo bà xã điện hạ.”
Cả hai cùng phì cười khoác tay nhau đi giữa bầu trời mưa tuyết. Hai ánh mắt thi thoảng nhìn nhau, gương mặt lộ rõ niềm hạnh phúc.
Chiếc cửa tự động mở ra, hai người họ cùng nhau bước vào siêu thị. Châu Gia Việt đẩy chiếc xe đẩy đựng hàng, Hạ Như Yên đi bên cạnh liền lấy ngay chiếc điện thoại chụp mấy bức hình. Sau khi vào ibum xem ảnh cô mới phát hiện mấy bức ảnh tự sướng của anh, liếc mắt hỏi: “sao lại có mấy tấm hình của anh trong máy em từ lúc nào?”
Châu Gia Việt quay sang nhìn rồi đẩy chiếc xe chạy nhanh về trước: “anh không biết. Thật sự không biết.”
Hạ Như Yên gương mặt nghiêm nghị, chỉ tay thẳng phía trước nói lớn: “Châu Gia Việt…anh đứng lại đó cho em.”
Châu Gia Việt nghe thấy giọng nói có vẻ tức giận thì ngay lập tức đứng sững lại, quay đầu nở nụ cười ngượng. “Thật ra mấy bức hình này anh lén chụp lúc em ngủ trên máy bay.”
Hạ Như Yên đằng đằng sát khí tiến đến gần, tay khoanh trước иgự¢ rồi nói: “anh mau đưa đây?”
Châu Gia Việt ngờ ngợ, ấp úng hỏi: “đưa…đưa cái gì?”
Cô liếc mắt nhìn, mặt không cảm xúc đáp: “điện thoại của anh.”
Châu Gia Việt đành lấy chiếc điện thoại từ trong túi áo, chậm rãi đưa về phía cô, có chút ngập ngừng. Như Yên ngay lập tức ςướק ngay chiếc điện thoại vào tay: “ấn mật khẩu đi.” Anh nhẹ mở khoá màn hình.
Ngay lập tức Như Yên ghé mặt mình vào, tay cầm điện thoại đưa về trước, tay còn lại kéo sau vùng đầu anh để chụp chung tấm hình. Gương mặt lạnh lùng khiến cô nhăn nhó, tay banh nhẹ trên bờ môi anh: “Châu Gia Việt anh cười lên xem nào.”
Tiếng máy ảnh vang lên liên tiếp, Châu Gia Việt bắt đầu cười từ ngượng ngùng đến tươi rói. Sau cùng anh nhẹ hôn bên gò má cô vừa lúc cô chụp kịp. Như Yên mím chặt môi khẽ ngại ngùng.
Từ trước tớ nay Châu Gia Việt vốn chưa bao giờ tự chụp hình, nhất là tự sướng. Có chụp cho mấy bài báo thì gương mặt lạnh lùng không biến sắc. Vậy mà hôm nay anh lại cười tươi đến vậy, nụ cười tự nhiên không gượng gạo. Chỉ cần em vui thì anh có thể làm bất cứ điều gì? Cho dù trước đây anh chưa từng trải qua bao giờ.
Hạ Như Yên lướt xem mấy tấm hình vừa chụp được, chọn ra một bức thay ngay hình nền trên điện thoại Châu Gia Việt: “được rồi, đi mua đồ thôi!”
Hai người họ đi đến chỗ bán thịt, bán rau củ, rồi ghé mua một ít nước coca và chai rượu vang, thêm đồ ăn vặt. Như Yên liên tục cho hết bánh, bim bim, hoa quả sấy khô, quẩy,…vào trong xe khiến Châu Gia Việt sững người, trố mắt nhìn lắp bắp hỏi: “em mua nhiều vậy ăn chừng nào cho hết.”
Như Yên quay lại mỉm cười: “mua về ăn dần. Không nhiều, không nhiều.”
Sau cùng, họ đi ra quầy thanh toán. Rồi quay trở về khu nghỉ dưỡng.
Tiếng cửa kêu lên rồi tự động mở, cả hai người cùng bước vào, tay xoa xoa nhẹ, môi chu lên phù mạnh mấy cái: “lạnh quá!”
Mấy túi đồ được đưa xuống bếp lần lượt mở ra. Hạ Như Yên đeo chiếc tạp giề thì Châu Gia Việt cũng làm theo. Họ nhìn nhau rồi mỉm cười. Người thái thịt, người rửa rau cắt nhỏ. Căn bếp tự nhiên ấm cúm hẳn. Tiếng dao bằm thái lóc cóc, tiếng cười đùa, mùi vị tình yêu, hơi nóng thơm lừng thức ăn tất cả hoà quyện tạo nên gia vị của hạnh phúc. Một hạnh phúc đơn giản nhưng đầy ấm áp.
Châu Gia Việt quay sang nhìn Như Yên khẽ mỉm cười nhẹ: “thì ra điều mà em nói đêm hôm ấy hạnh phúc đến từ những điều đơn giản nhất, không câu lệ hình thức, không phân biệt sang hèn, không kể bất kì lứa tuổi nào chính là như này. Chỉ cần đối phương vui vẻ thì tự nhiên mình cũng thấy hạnh phúc. Đó cũng là ý nghĩa chiếc đồng hồ tình yêu mà anh muốn tạo ra.”
Anh nhẹ nhàng tiến đến, vòng tay qua eo cô, tay cầm vào tay cô, cùng nhau nhẹ đảo đều thức ăn trên bếp. Cô khá bất ngờ quay lên nhìn thì anh cúi xuống hôn trộm lên bờ môi khiến cô khá ngại ngùng, nhưng lòng lại thầm mỉm cười, vui sướng.
Một lát sau, Cô mới khẽ hỏi: “anh sao vậy hả?”
Châu Gia Việt đưa mắt nhìn cô: “chỉ là anh muốn gần em thêm một chút. Sau này em là đầu bếp thì anh sẽ là thợ phụ. Em muốn là nhà thiết kế thì anh sẽ là khách hàng đầu tiên.”
Hạ Như Yên quay lại hỏi: “nếu em muốn đi vòng quanh thế giới thì phải làm sao?”
Anh không ngần ngại đáp sau: “thế thì anh sẽ đặt vé máy bay đi cùng em.”
Cô phì cười, tay ấn nhẹ lên sống mũi anh, nói nhỏ: “ý em muốn là đi vòng quanh thế giới của anh.”
Anh nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, gật đầu: “vậy anh sẽ đóng cửa lại để em mãi mãi ở lại trong đó không bao giờ thoát ra được.”
Thức ăn vừa chín, cả hai cùng nhau bày lên bàn, thêm hai ly rượu vang đặt đối điện. Một bàn đầy thức ăn, hơi còn bốc lên nghi ngút. Hai ánh mắt quay nhìn nhau, môi khẽ mỉm cười, hai đôi chân khẽ bước đến ngồi xuống. Tay nâng hai ly rượu chạm nhau uống một ngụm. Không gian căn phòng nhỏ tràn ngập niềm lãng mạn và hạnh phúc.