Thời điểm buổi sáng ban mai lạnh thấu xương, ánh sáng còn tờ mờ. Ngoài trời tuyết phủ trắng, những cơn gió nhẹ chợt đến cũng đủ thấu vào da thịt. Thành phố Sooc-lend hiện lên trước mắt vừa thơ mộng vừa huyền bí. Sương mờ phủ khắp. Đúng là không hổ với mệnh danh: thiên đường tiên cảnh trần gian.
Những dòng xe nối đuôi nhau chạy trên con đường nhỏ hẹp, làn đường chỉ đủ cho một chiếc xe vừa lọt qua. Dải phân cách giữa các làn đường là những vòng tròn hoa sặc sỡ còn vương những giọt sương li ti. Hai bên lề đường những dãy thông cao lớn, thẳng tắp một màu xanh. Những ngôi nhà nhỏ mái nhọn đỏ rực trong màu trắng tinh khôi của sương mù thấp thoáng. Hạ Như Yên mắt liếc ngoài cửa kính nhìn xa xa thi thoảng bờ môi khẽ mỉm cười.
Chiếc taxi rẽ vào trước một khu biệt thự với những căn nhà gỗ san sát nhau đủ màu sắc sặc sỡ đan xen nhau: đỏ thẫm, xanh lá, cam vàng. Thành phố Sooc-Lend mệnh danh là thành phố sương mờ vì thế sắc màu những ngôi nhà thường được chọn gang màu nổi trội. Hơn nữa trước thềm hành lang đều trồng đủ loại hoa của nhiệt đới hoà cùng màu xanh của những cây thông.
Châu Gia Việt kéo hai chiếc vali vào ngay chính giữa biệt thự để làm thủ tục check-in phòng đã được đặt trước. Nhưng mùa này lại có nhiều du khách tới nên phòng đã kín chật còn duy nhất một chỗ. Hai ánh mắt nhìn nhau, nở nụ cười, Như Yên lên tiếng:
“Không sao, dù gì bình thường chúng ta cũng ở chung phòng nên không còn ngại nữa.”
Hai người cùng nhau khiêng hai chiếc vali lên từng bậc cầu thang bằng gỗ nhẵn, màu nâu sẫm. Nói đúng hơn cả căn biệt thự đều được dựng bằng gỗ vừa đẹp lại sang trọng. Trên tường khắc hình, dán tranh, điêu khắc rất tỉ mỉ. Phong cách khác hẳn ở Quảng Đông. Nơi đây hoàn toàn sử dụng bậc cầu thang không hề có một chiếc thang máy tự động nào. Có lẽ một phần cũng vì những ngôi nhà ở trong lòng thành phố phần lớn chỉ có một lầu trệt và một tầng cao phía trên.
Thẻ phòng vừa quẹt, tiếng chuông báo vang, cánh cửa tự động mở. Căn phòng không quá rộng nhưng lại đầy đủ tiện nghi và sắp xếp gọn gàng. Ngay chính giữa phòng được đặt bộ bàn ghế mặt đá chân i-nốc. Bên phải là một chiếc giường ngủ đôi, đi sâu vào một chút nhà vệ sinh thoáng mát sạch sẽ. Bên trái chính là căn bếp nhỏ trang bị đầy đủ từ lò nướng, tủ lạnh đến bếp gas hay lò vi sóng.
Hạ Như Yên tiến đến bên cửa kính vén nhẹ tấm rèm cửa, mắt nhìn ra ngoài, miệng cười rất tươi. Châu Gia Việt chậm rãi tiến đến bên cạnh, tay đút trong túi áo, mắt thi thoảng liếc nhìn rồi bất chợt cười theo.
Thời điểm này đã hơn tám giờ nhưng thành phố ngập trong sương mờ quyến rũ, tuyết vẫn rơi bay bay phủ trắng cả con đường. Nhưng đường sá nhộn nhịp hẳn. Người qua lại tấp nập hơn. Họ khoác trên mình chiếc áo khoác dày cộm, đầu đội mũ len, chân đi bốt da có lớp bông nỉ ở bên trong. Có điều đặc biệt là trên tay họ đều dắt theo chú chó vẫy vẫy đuôi theo sau.
Một lúc lâu sau đó, Hạ Như Yên đến bên chiếc tủ lạnh lấy mấy quả trứng và một ít bánh mì làm bữa sáng. Cô vừa đeo chiếc tạp giề vào tay đang định buộc chặt sợi dây sau lưng. Bất ngờ Châu Gia Việt tiến đến nắm lấy sợi dây và cả bàn tay mềm mại của cô. Như Yên khá lúng túng quay lại nhìn anh rồi nhẹ rút tay ra khỏi. Gia Việt khẽ mỉm cười, hai tay buộc nhẹ sợi dây miệng ghé thì thầm bên tai: “để anh giúp em.”
Như Yên rạng rỡ lên hẳn, môi mỉm cười không ngớt, tay đập vỡ liên tục liền mấy quả trứng. Thi thoảng liếc mắt quay lại sau nhìn anh. Cảm giác ấm áp giữa tiết trời đông.
Châu Gia Việt bật máy nướng lại mấy lát bánh mì, trông vẻ khá điêu luyện. Sau đó cắt quả cà chua xếp thành hình chú gấu con nhỏ sắp lên hai chiếc dĩa màu trắng rất đáng yêu. Ánh mắt Như Yên nhìn theo không rời, vẻ mặt có chút ngạc nhiên. Thật không ngờ Châu đại thiếu gia bình thường lạnh lùng là thế lúc vào bếp lại khéo tay tới vậy.
Như Yên vờ ho nhẹ vài tiếng, tay chắp sau lưng tiến đứng nép bên cạnh Gia Việt, ghé sát nói nhỏ: “Châu Thiếu gia cũng có chút năng khiếu đó nhỉ?”
Châu Gia Việt cười mấy tiếng, quay sang ghé tai Như Yên thì thầm: “tài năng này em chính là người đầu tiên được chiêm ngưỡng. Sau này cũng chỉ dành cho mình em.”
Hạ Như Yên ngại ngùng cười, gương mặt đỏ ửng thi thoảng liếc nhìn anh, miệng ấp úng đáp lại: “ai…ai nói em sẽ nhận lời.”
Châu Gia Việt bỗng dừng tay, đặt con dao nhỏ xuống, nắm lấy tay Như Yên xoay người đẩy nhẹ cô dựa lưng vào mặt bàn. Gương mặt từ từ cúi xuống, hai ánh mắt chăm chăm nhìn. Cô bỗng sững người không cử động nổi, hai mắt nhắm chặt, môi hơi chu lên. Anh thấy vậy bèn bật cười, thêm một cái cốc đầu trên trán làm cô bối rối.
Sau bữa sáng họ bắt đầu dời khu nhà biệt thự đi đến một quán cà phê ở vùng ngoại ô gần bên bãi biển. Nội thất trang trí nơi đây chủ yếu là gỗ và kính. Đi lên bậc thang bên góc trái lên lầu hai, ngồi bên góc cửa kính nhìn ra xa thấy ngay bãi biển xanh rộng lớn. Thi thoảng những cơn gió biển thổi đến khiến cả hai khẽ run rẩy.
Phục vụ mang lên hai ly cà phê ấm nóng, cả hai cùng nâng lên nhấp môi nhẹ nhâm nhi ngắm nhìn xa xa. Biển xanh, cát trắng, rừng cây. Vẻ đẹp hoang sơ, hùng vĩ. Chả trách thành phố này lại thu hút nhiều khách du lịch đến tham quan hay ông trùm lớn tới đây xây rì sọt nghỉ dưỡng.
Chuyến đi này của Như Yên và Gia Việt cũng là để tìm ông Jacson. Ông ta cũng có đến ba khu nghỉ dưỡng ở mảnh đất Sooc-lend này. Bây giờ trực tiếp tới gặp ông ấy chắc chắn sẽ bị từ chối nên chỉ còn cách tiếp cận cô con gái của ông nhờ giúp đỡ. Cô bé rất thích vẽ nên thường tới quán cà phê này vẽ tranh phong cảnh.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua người ra kẻ vô tấp nập, hai ánh mắt vẫn nhìn quanh nhưng chẳng thấy cô bé đó tới. Tiếng thở dài, Như Yên ủ rũ, thất vọng. Châu Gia Việt thấy vậy lo lắng nói: “hay là chúng ta về trước, rồi tìm cách khác.”
Như Yên lắc đầu: “không được, đây là cách tối ưu hiệu quả nhất rồi.”
Tiết trời mùa đông ở Sooc-lend vừa mới bốn giờ chiều đã mờ tối, rất nhanh chóng tất cả ngập tràn trong bóng đêm. Nhìn xa xa vào trung tâm thành phố ánh đèn điện sáng ngập, lấp lánh. Tuyết rơi xuống, sương cũng thế rơi theo.
Trên cây cầu bắc ngang dòng sông Lasa thời gian như dừng lại. Châu Gia Việt ôm chầm lấy Hạ Như Yên quay mấy vòng giữa bầu trời đầy tuyết. Chân xoay vòng làm lớp tuyết dày dưới mặt đất lún sâu, đôi giày anh ướt nhũn. Gương mặt cả cô và anh đều rạng rỡ, cười tươi hơn bao giờ hết. Hạ Như Yên dang hai cánh tay hứng lấy những hạt sương và hạt tuyết bay bay.
Rồi bỗng anh đặt nhẹ cô xuống, tay ôm bên vòng eo, tay khẽ gỡ những hạt tuyết nhỏ vương trên làn tóc cô. Khoảng cách giữa hai người sát gần lại, hai ánh mắt đắm đuối nhìn nhau.
Châu Gia Việt nhẹ nhàng nói: “bản tính anh vốn lạnh lùng cứng nhắc vì thế rất cần có ánh mặt trời như em bên cạnh sưởi ấm. Thật ra từ lần đầu gặp em trái tim băng giá này của anh đã dần tan chảy, sau tất cả anh nhận ra em là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Anh có thể lạnh lùng với cả thế giới chỉ duy nhất mình em là không thể.”- Cánh tay anh nhẹ đặt lên иgự¢ trái.- “anh biết nhiều ngày tháng qua đã để em phải chịu bao thiệt thòi. Nhưng anh hứa từ giờ trở đi con tim này sẽ là của em, dành trọn duy nhất cho em và Châu Gia Việt sẽ chăm sóc tốt cho Hạ Như Yên không để bất kì một ai có thể bắt nạt được nữa. Em có đồng ý là người đồng hành cùng anh suốt cuộc đời này không?”
Hạ Như Yên khá bất ngờ, đôi mắt cô rưng rưng, môi nở nụ cười nhẹ, gật đầu: “em đồng ý.”
Cả hai nhìn nhau nở nụ cười rất tươi. Hai đôi môi chậm rãi ghé sát rồi chạm tới trao nhau nụ hôn cháy bỏng. Nụ hôn ngọt ngào mang dư vị hạnh phúc chứ không hề có sự gượng ép như trước đây.
Dần dần họ buông nhau ra tiếng cười nhẹ cũng đủ làm hơi bay ra từ miệng. Gương mặt hạnh phúc sau bao lâu chờ đợi của cả hai. Thực ra Châu Gia Việt định sau khi hoàn thành dự án mới nói ra lòng mình nhưng giữa lòng thành phố sương mờ này anh thật sự không ngăn nổi con tim.
Hai bàn tay nắm chặt cùng nhau bước trên con đường phủ đầy tuyết, thi thoảng nở nụ cười hạnh phúc dành cho nhau.