Tối hôm đó sau khi quay trở về nhà, cả Châu Gia Việt và Hạ Như Yên ổn định lại tinh thần thì mới thấy đau khắp người, một phần là những vết xước đang rỉ máu, một phần vết sưng tấy bầm tím do vấp ngã, lại thêm thời tiết lạnh này nữa thật sự rất khó chịu. Cả hai đều nhăn nhó khi sát trùng vết thương.
Hạ Như Kiều đi vội trong đêm tìm đến nhà Cố Sinh gặp anh ta rồi nói: “Anh còn yêu chị Như Yên đúng không?”
Cố Sinh nở một nụ cười nhạt, thản nhiên đáp lại:
“Yêu hay không yêu cũng không thể nào thay đổi được sự thật là cô ấy đã cưới tên họ Châu kia.”
Hạ Như Kiều trợn trừng mắt, điềm tĩnh nói: “Không, sự thật có thể thay đổi, chỉ cần tôi và anh sẽ cùng nhau hợp tác. Lúc thành công anh có thể tiếp tục ở bên chị Như Yên còn tôi cũng có thể có được anh Gia Việt.”
Cố Sinh lắc đầu: “Không thể được, tình yêu là thứ không thể gượng ép nếu Như Yên đã chọn dời bỏ tôi để lấy anh ta thì tôi sẽ chúc phúc cho cô ấy thôi.”
Hạ Như Kiều chăm chăm nhìn anh rồi nói: “Thật ra Như Yên lấy anh ta là do gia đình tôi ép buộc chứ chị ấy không hề mong muốn. Anh thử nghĩ xem nếu đã là cuộc hôn nhân bắt buộc thì chị ấy có thể hạnh phúc được không?”
Cố Sinh thẫn thờ cả người ra rồi phân vân suy nghĩ một lúc lâu rồi lên tiếng: “Thế cô muốn làm gì?”
Hạ Như Kiều tráo trở nói tiếp: “Đáng nhẽ ra người cưới Châu Gia Việt là tôi còn chị Như Yên sẽ ở bên cạnh anh vì thế chúng ta sẽ cùng hợp tác đưa chúng trở về đúng quỹ đạo.”
Cố Sinh có chút mềm lòng: “Cô nói thử xem chúng ta cần làm gì?”
Hạ Như Kiều nói về kế hoạch mà ả định ra sẵn: “Chiều mai tôi sẽ tìm cách hẹn chị ấy đi đến sau thác nước Ka Li ở sau vùng ngoại ô và để hai người gặp riêng nhau. Và sẽ tìm cớ cho Châu Gia Việt bắt gặp chỉ cần anh đóng vở kịch tình cảm bên chị Như Yên thì chắc chắn anh ấy sẽ tức giận nghĩ mình bị phản bội mà rời bỏ chị ta. Anh có thể thuận lợi ở bên cạnh Như Yên.”
Cố Sinh có chút ngần ngại: “Làm như vậy liệu có ổn không?”
Hạ Như Kiều gật đầu: “Tin tôi đi, chiều mai anh cứ tới đó chờ. Tôi về trước đây.”
Buổi chiều hôm sau, Hạ Như Yên đang trong bệnh viện ngồi nói chuyện cùng bố. Bỗng tiếng chuông tin nhắn reo lên: “Chị Như Yên em bị lạc đường về rồi mau tới cứu em.”
Đi kèm theo dòng tin đó là là hình ảnh tự sướng của Hạ Như Kiều ở thác nước Ka Li. Hạ Như Yên đầy lo lắng rời đi. Cô bắt xe nhanh chóng lên đường đi tới thác nước nhưng không may gặp phải một đoạn đường đất quá nhỏ nên taxi không vào được, cô đành tự mình đi bộ vào trong. Cô tìm đến chỗ mà Hạ Như Kiều gửi trong bức ảnh, đưa mắt nhìn xung quanh rồi lớn tiếng gọi: “Như Kiều…em ở đâu? Như Kiều à…”
Rồi bỗng Cố Sinh từ xa nhảy lần lượt qua những tản đá rồi đi đến gần lại phía cô. Hạ Như Yên sững sờ, ấp úng hỏi: “Cố Sinh…sao…anh lại tới đây?”
Hai ánh mắt nhìn nhau có chút bối rối. Cố Sinh tiến lại gần, rưng rưng nói: “Anh đến để gặp em.”
Hạ Như Yên lạnh lùng đáp lại: “Em đã nói rồi giữa chúng ta không còn gì để nói.”
Cố Sinh cố nắm lấy tay Như Yên giữ cô lại: “Nhưng anh có rất nhiều chuyện muốn nói, em có thể im lặng nghe, có được không?”
Như Yên đành gật đầu đồng ý: “Vậy được anh nói đi.”
Bạn đang đọc truyện tại
Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Cố Sinh nghẹn ngào kể lể: “Như Yên em có còn nhớ nơi này không? Trước đây vì muốn che dấu việc chúng mình hẹn hò nên bí mật gặp nhau ở đây em đã từng nói với anh nơi đây chính là nơi khiến em hạnh phúc nhất, nơi yên bình nhất.”
Hạ Như Yên nắm chặt hai tay cố kìm nén nước mắt nghẹn ngào nói trong tiếng nấc nhẹ: “Nếu anh chỉ nói mấy chuyện quá khứ thì tôi không muốn nghe. Tôi còn rất nhiều việc đi trước đây.”
Cố Sinh nắm lấy tay Hạ Như Yên kéo lại rồi nói tiếp: “Em có thật sự hạnh phúc không?”
“Cuộc đời tôi có hạnh phúc hay không cũng không liên quan gì đến anh.”- Hạ Như Yên vẫn cố tỏ ra lạnh lùng.
Cố Sinh hét lớn: “Anh biết là em cưới cậu ta vì bị gia đình ép buộc có đúng không?”
Hạ Như Yên quay người lại rồi gắng cười tươi: “Không, nếu tôi không muốn thì chẳng ai có thể ép buộc được cả.”
“Rõ ràng em đang nói dối lòng mình.”- Cố Sinh nhìn vào Hạ như Yên liên tục nói lớn.
Hạ Như Yên quay lại chăm chăm nhìn anh cố tỏ ra mạnh mẽ, cười nhạt nói tiếp: “Việc đó không còn quan trọng nữa. Dù gì đi nữa trên pháp luật tôi cũng đã là vợ người khác vì thế từ nay trở đi anh đừng cố tìm gặp tôi làm gì nữa.”
Cố Sinh vẫn không chịu từ bỏ: “Chẳng lẽ em định sống cả đời bên một người em không yêu hay sao? Chẳng lẽ em dễ dàng từ bỏ đi hạnh phúc của bản thân dễ dàng như vậy sao?”
Hạ Như Yên quay gót định rời đi nhưng khi nghe những lời nói đó của Cố Sinh cô ngập ngừng đứng lại. Thật sự lòng cô bây giờ rối bời, cô nhắm mắt lại, hít thở sâu rồi nói: “Phải, hạnh phúc chả là gì cả. Đối với tôi gia đình vẫn là điều quan trọng nhất.”
Bỗng một cơn mưa ào kéo đến hoà lẫn vào không khí căng thẳng giữa Hạ Như Yên và Cố Sinh. Anh cởi chiếc áo khoác, cùng đội lên đầu với Như Yên và vội vàng chạy đi tìm chỗ trú. Họ chạy đến một cái chòi lợp lá tranh đơn sơ cách thác nước mấy trăm mét. Mưa càng lúc càng lớn làm cho con đường đất trở thành những vũng nước, vũng bùn lớn.
Hạ Như Yên nhẹ nhàng ngồi xuống dựa lưng vào chiếc cột dùng làm thân chòi. Cố Sinh quay sang nhìn cô rồi ngồi xuống bên cạnh. Lòng chiếm hữu và dã thú trong anh bỗng nổi lên. Anh lấy tay giữ lấy cằm cô rồi từ từ cúi xuống định hôn lên môi cô nhưng bất ngờ Hạ Như Yên né tránh đi. Thế rồi anh vật ngã cô xuống đất liên tục hôn lên má rồi xuống cổ mặc cô cố vùng vẫy.
Hạ Như Yên nhắm chặt hai mắt, những dòng nước mắt vẫn liên tục rơi cô kêu lên không ngừng: “Đừng mà…đừng…Cố Sinh anh làm gì vậy hả? Xin đừng chạm vào người em. Xin anh đó.”
Cố Sinh nghe tiếng van xin thảm thiết nên dừng lại rồi đứng lên. Hạ Như Yên ngồi dậy kéo lại áo rồi không ngừng khóc. Cô thật không ngờ Cố Sinh sẽ làm như vậy. Cố Sinh nhìn Như Yên lại cảm thấy có lỗi nên cúi đầu nói: “Anh xin lỗi.”
Hạ Như Yên không nói một tiếng nào chỉ ngồi khóc. Ngay lúc này Châu Gia Việt vừa chạy đến anh tung ngay một cú đấm mạnh vào ngay mặt Cố Sinh rồi cởi chiếc áo khoác lên người Hạ Như Yên rồi dìu cô đứng dậy rồi hỏi: “Cô không sao chứ?”
Hạ Như Yên mắt còn ngấn lệ, nhìn anh rồi lắc đầu nhẹ: “Tôi không sao?”
Cố Sinh trong lòng thấy hổ thẹn nên lặng lẽ rời đi trong mưa. Anh thẫn thờ, những bước đi nặng nề, những dòng nước mắt từ từ rơi xuống hoà vào trong cơn mưa. Thật sự anh sẽ phải từ bỏ hi vọng, từ bỏ người mình yêu ở đây sao?
Hạ Như Yên mỉm cười nhẹ nói: “Lại một lần nữa anh có mặt kịp lúc tôi cần nhất. Cảm ơn anh.”
Hạ Như Kiều chạy trong mưa tới, cả người cô ta ướt như chuột lột, tóc tai bù xù, liên tục run rẩy vì lạnh nói lắp bắp: “Anh còn ngồi đây cùng chị ta sao? Chị ta và Cố Sinh hai người đã lén lút làm chuyện xấu xa sau lưng anh vậy mà anh không biết sao?”
Hạ Như Yên lớn tiếng nói: “Như Kiều em nói cái quái gì vậy hả?”
Hạ Như Kiều ngón tay chỉ về phía Như Yên mắt nhìn Gia Việt buông lời sỉ nhục: “Chị nhìn chị lại xem áo quần xộc xệch thế kia còn nói không làm gì sao?”
“Im đi.”- Hạ Như Yên nghẹn ngào.
Cô ta quay sang nhõng nhẽo Châu Gia Việt: “Anh Gia Việt sao anh không lên tiếng? Sao một người đồi bại như chị ta có thể làm vợ anh được.”
Châu Gia Việt tức giận, trừng to hai mắt nhìn Hạ Như Kiều lên tiếng:
“Vợ tôi dù là người như thế nào thì nhất định cũng không phải là cô biết chưa? Cô đừng tưởng tôi không biết chính cô và mẹ cô lần trước giở trò dụ Như Yên vào rừng Ba Tích, hôm nay cũng chính cô sắp đặt hết đúng không?”
Hạ Như Kiều vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Em không có, anh nghĩ oan cho em rồi. Thật sự không có.”
Châu Gia Việt trừng mắt nhìn ả, giọng nói hùng hổ trong tức giận: “Tôi bỏ qua cho cô là vì Như Yên liên tục nói giúp nhưng nếu giở trò thêm lần nào nữa thì chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua đâu. Nhớ cho kĩ.”
Vừa đúng lúc trời hết mưa Châu Gia Việt dìu Hạ Như Yên đứng dậy quay trở về nhà. Hạ Như Kiều gục ngã khóc một mình.
Tối muộn ngày hôm đó Hạ Như Kiều mới quay về nhà, những bước đi thất thần, miệng liên tục cười cười rồi lẩm bẩm gì đó, người nồng nặc mùi rượu. Lý Thanh Hoa xót ruột đợi con gái rất lâu trước sân thấy nó về là bà chạy vội đỡ cô về phòng.
Hạ Như Kiều khóc lóc tỏ ra thảm thương: “Con lại bị chị ta ςướק mất anh Gia Việt rồi, tại sao chứ? Con có gì thua kém chị ta đâu!”
Lý Thanh Hoa chừng mắt phẫn nộ về Hạ Như Yên rồi quay sang dỗ con gái: “Mẹ biết rồi để mẹ xử lí, con mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Hạ Như Kiều loạng choạng hất vung tay mẹ ra xa, miệng cười cười: “Con không say bây giờ con phải đi tìm anh Gia Việt, đưa anh ấy về bên con.”
Lý Thanh Hoa vội ôm lấy con gái vì sợ ả ngã rồi xoa dịu: “Bây giờ đã muộn lắm rồi ngày mai mẹ đưa con đi tìm được chứ!”
“Mẹ hứa rồi nha!”
Hạ Như Kiều từ từ nhắm mắt rồi nằm gục xuống giường. Lý Thanh Hoa chạy vội xuống bếp pha ly nước ấm mật ong chanh quay lên thì thấy Hạ Như Kiều uống một nắm thuốc ngủ đã ngất đi, còn lọ không vẫn còn được đặt bên cạnh. Bà ta lại gần cố lay gọi nhưng Hạ Như Kiều vẫn không phản ứng gì nên hoảng hốt run rẩy gọi xe cấp cứu.
Tiếng xe cấp cứu rú vang trong đêm tĩnh lặng, một cô gái được đưa lên xe đi theo bên cạnh là một người mẹ khóc lóc thảm thiết. Trước cửa bệnh viện Hạ Như Yên đang đi dạo thì vô tình nhìn thấy mẹ mình bước xuống khỏi xe cấp cứu cô đứng sững người lại một lát rồi hoảng hốt đuổi theo đến phòng cấp cứu.
Cô vẫn chưa hết kinh ngạc tiến lại gần ấp úng hỏi: “Mẹ…có chuyện gì thế?”
Lý Thanh Hoa trợn trắng hai mắt nhìn chằm chằm, từ từ lại gần đẩy ngã Hạ Như Yên xuống đất rồi vừa khóc vừa nói: “Cô còn hỏi tôi có chuyện gì được hả? Tất cả là tại cô, tôi đã nói rồi nếu Như Kiều thích bất kì thứ gì cô đều phải nhường cho nó kể cả chồng cơ mà. Bây giờ cô xem đi việc tốt mà cô làm đó. Nếu con tôi mà xảy ra chuyện gì chắc chắn tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Hạ Như Yên bị xô ngã một cú bất ngờ và khá mạnh nên làm cho cô đau điếng không thể nào đứng dậy. Cô bối rối thẫn thờ không biết sẽ phải làm như thế nào, cả người cô như thể không còn chút sức lực nào nữa vậy, rồi nước mắt bất chợt lại rơi. Đúng là Như Yên có tức giận khi Như Kiều nhiều lần bày mưu để hãm hại cô nhưng dù sao cô ta vẫn là em gái mình nên cô có chút tự trách bản thân.
Sau một tiếng trong phòng cấp cứu cuối cùng bác sĩ bước ra, Hạ Như Yên và Lý Thanh Hoa đều vội vàng chạy đến hỏi: “Bác sĩ con tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ cởi chiếc khẩu trang xuống nói: “Nay đã không sao rồi, may cấp cứu kịp thời thiếu một phút nữa thôi là sẽ không cứu được.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Hạ Như Yên thở phào nhẹ nhõm. Một lát sau Hạ Như Kiều được chuyển về phòng bệnh thường để gia đình tự chăm sóc.