Buổi chiều trước giờ tan làm, trưởng phòng Trương tuyên bố:
“Hôm nay phòng chúng ta sẽ đi liên hoan chào đón thành viên mới có được không?”
“Dạ được thưa sếp.”- Tất cả thành viên trong nhóm đồng thanh trả lời.
“Vậy đi thôi nào.”- Trưởng phòng vừa lên tiếng tất cả mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Buổi tối, tại nhà hàng mọi người đều vui vẻ bước vào chỉ duy nhất một người luôn ủ rũ, buồn bã không ai khác đó là Đoàn Như Tình. Cũng phải ngay từ khi Như Yên vào công ty ả ta đã luôn tỏ thái độ và tìm cách làm khó cô vậy mà, sao có thể vui vẻ đi dự tiệc chào đón được.
Một bữa tiệc ấm cúm, cả phòng chín người cùng nhau quây quần bên bàn thức ăn ngập tràn mùi thơm cùng với những chai bia đã được mở sẵn.
“Nào tất cả cùng nâng ly chúc mừng Như Yên gia nhập vào phòng chúng ta, sau này mọi người cùng nhau cố gắng để phòng thiết kế ngày càng phát triển nhiều hơn nữa.”- Trưởng phòng Trương nâng ly bia lên rồi nói.
“Cạn ly.”- Tiêng hô đồng thanh lên phía sau.
Mỗi người đều cầm ly của mình lên rồi chạm nhau ở giữa, điều này chắc hẳn cũng tượng trưng cho sự đoàn kết và sức mạnh của cả phòng. Thế là họ cùng nhau vui vẻ ăn uống trò chuyện trong suốt buổi tiệc.
“Chủ nhân bữa tiệc cũng cần phát biểu gì đó chứ nhỉ? Sao có thể ngồi im lặng vậy được.”
Hạ Như Yên đứng dậy có chút lúng túng nói:
“Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ em trong thời gian vừa qua, em uống cạn một ly để tỏ lòng biết ơn với mọi người.”- Vừa nói dứt lời thì Hạ Như Yên uống một hơi hết sạch ly bia trên tay.
“Tốt lắm! Tốt lắm!”-Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên từng hồi.
Và cứ như thế rồi không biết họ uống hết bao nhiêu nữa, ai cũng bắt đầu lâng lâng và nói đủ những chuyện tào lao nhất trên đời. Rồi họ cứ tiếp tục uống cho tới khi say tới mức mặt đỏ bừng, chân bước đi lảo đảo, mắt không còn nhìn rõ nữa thì mới đi ra khỏi quán.
Hạ Như Yên vừa mỉm cười vừa bước đi siêu vẹo thiếu một chút nữa thôi thì sẽ ngã vào tay Chu Tử Hàn bất ngờ Châu Gia Việt chạy vội vàng tới đỡ lấy. Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, ngạc nhiên, há hốc mồm loạng choạng cúi chào trong say sưa:
“Chào tổng giám đốc.”
Đoàn Như Tình loạng choạng bước đến giả vờ ngã xuống bên người Châu Gia Việt nhưng anh lại quay người né tránh thế là cô ta ngã ngay vào người Hứa Đàn. Đoàn Như Tình vẫn ngỡ là Châu Gia Việt sẽ đỡ mình, đầu dựa vào иgự¢, tay ôm lên cổ rồi nói:
“Tổng giám đốc tôi biết là anh sẽ thương hoa tiếc ngọc sẽ không để tôi bị ngã đâu có đúng không?”
Bất ngờ Hứa Đàn đẩy nhẹ Đoàn Như Tình ra rồi nói:
“Cô làm cái gì vậy?”
“Sao lại là anh? Tổng giám đốc đâu?”- Đoàn Như Tình cáu gắt. Cô quay sang thì nhìn thấy Châu Gia Việt đang ôm chầm Hạ Như Yên tức đỏ mặt. Châu Gia Việt lên tiếng:
“Tất cả mọi người đều đã say rồi mau quay trở về nghỉ sớm đi.”
“Chào tổng giám đốc.”- Thế là họ quay lưng rời đi.
Châu Gia Việt quay sang nhìn Hạ Như Yên rồi nói:
“Không uống được mà còn uống tới mức như này.”
Hạ Như Yên mặt đỏ hây, đứng còn không vững, ngoảnh mặt nhìn lên, nở một nụ cười rồi nói:
“Châu Gia Việt là anh sao? Anh tới uống cùng tôi hả? Tôi chưa có say đâu. Nào chúng ta đi uống tiếp.”
Châu Gia Việt vội cản lại:
“Cô như này mà còn bảo chưa say. Đi thôi về nhà.”
“Tôi không say, anh buông tay tôi ra. Anh đừng kiếm cớ mà sàm sỡ tôi nha!”- Hạ Như Yên đẩy Châu Gia Việt ra xa, tay ôm trước иgự¢, đứng còn loạng choạng, miệng vẫn mỉm cười.
Châu Gia Việt nhìn thấy Như Yên ngả người về sau một chút nữa thôi sẽ ngã nên chạy vội lại đỡ sau lưng cô: “Cẩn thận.”
Rồi anh bế cô lên tay đưa vào xe. Vừa lên xe cô đã ngủ thi*p đi một lúc. Sau đó còn nói mớ:
“Châu Gia Việt thì ra anh cũng không độc ác như tôi tưởng. Tôi cứ ngỡ anh biết thì sẽ cho tôi nghỉ việc luôn chứ! Chỉ có điều gương mặt lạnh lùng nghiêm túc đó của anh khiến người ta khi*p sợ. Anh biết không nhiều lúc tôi thấy anh thật xấu xa nhưng có những lúc anh thật đáng yêu đó.”
Châu Gia Việt tức giận nhăn mặt, rồi nói:
“Biết thế tôi không đến đón cô, mặc cô ngủ đường luôn.”
Thư kí Tần vừa lái xe vừa bật cười nói:
“Cô ấy chắc là say quá rồi không còn biết mình nói gì nữa.”
“Chắc chắn ngày mai tỉnh dậy cô ta sẽ phải hối hận.”- Châu Gia Việt vẫn giận dữ nói.
Trước cửa biệt thự nhà họ Châu, Châu Gia Việt bế Hạ Như Yên trên tay rồi đi vào nhà. Vừa tới trong sân thì thấy Châu Gia Luân chạy đến hỏi:
“Chị ấy bị sao vậy?”
“Uống say không biết đường về nhà.”-Châu Gia Việt lạnh như băng đáp lại.
Nói xong anh lạnh lùng bế Như Yên đi vào trong còn Châu Gia Luân vẫn đứng phía sau nén lại nhìn theo bóng dáng họ thêm một lúc. Vừa vào đến nhà anh nói với cô giúp việc:
“Gì Trương pha cho cô ấy một ít nước chanh và mật ong ấm đưa lên phòng.”
Châu Gia Việt từ từ đi lên từng bước cầu thang, mở cửa phòng rồi đặt Hạ Như Yên nằm xuống dường kéo chăn lên đắp cho cô. Anh ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt nhìn cô đắm đuối, lấy tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc xù ra giữa khuôn mặt cô rồi mỉm cười.
Một lát sau, tiếng gõ cửa phòng gì Trương bước vào. Châu Gia Việt nói:
“Gì giúp con cho cô ấy uống ly nước đó và còn thay đồ cho cô ấy đi nhé!”
“Dạ được thưa cậu chủ.”
Châu Gia Việt đóng cửa phòng lặng lẽ đi xuống nhà ngồi trên ghế sofa, dựa lưng vào lớp đệm êm ái, thi thoảng lại thầm cười.
Sáng hôm sau, Hạ Như Yên từ từ thức dậy đầu vẫn hơi đau, cô hoảng hốt khi nhìn thấy mình đã nằm trên dường, quần áo đã được thay cẩn thận. Cô sực nhớ đến việc tối qua mình đã say, lấy tay vò đầu làm làn tóc rối bời rồi lẩm bẩm:
“Trời ạ chuyện gì đang xảy ra thế này. Mình lại làm gì rồi đây?”
Vừa lúc Châu Gia Việt từ phòng tắm bước ra, Hạ Như Yên ấp úng hỏi:
“Tôi…tôi… hôm qua là anh đưa tôi về sao?”
“Thế cô còn nghĩ có thể là ai?”
“Thế quần áo này là ai thay?”
“Cô nghĩ là ai?”
“Là anh sao?”
“Tất nhiên không phải.”
“Không phải thì tốt.”- Hạ Như Yên ngượng ngùng cười.
“Tôi nào thèm nhìn cơ thể gầy gò đó của cô.”
“Tôi như này mà còn gầy sao? Anh không biết đánh giá hả?”
“Không có gì ngoài xương.”- Châu Gia Việt đá đểu.
“Nhưng mà…hôm qua…tôi say…có nói gì bậy bạ không?”
“Cô không nhớ gì hết sao?”
“Không, không.”- Hạ Như Yên lắc đầu.
“Bỏ đi.”- Châu Gia Việt rời đi.
Hạ Như Yên nhăn mặt, liên tục lấy tay gõ nhẹ lên đầu cố gắng nhớ chuyện xảy ra tối qua nhưng không thể nào nhớ ra nổi điều gì.
Sáng sớm, vừa bước ra trước cửa chờ bắt xe tới công ty thì bỗng một tiếng còi xe sau lưng làm cô giật mình quay người lại.
“Lên xe đi, tôi cho cô hoá giang một đoạn.”- Châu Gia Việt mở cửa kính xe ô tô rồi nói.
Hạ Như Yên khua tay lắc đầu:
“Thôi không cần đâu tôi tự đi đến là được rồi.”
“Nói lên thì lên đi.”- Châu Gia Việt nghiêm nghị nói.
Hạ Như Yên đành mở cửa xe bước lên. Suốt dọc đường cả hai chẳng nói với nhau câu nào. Hạ Như Yên lúng túng, có chút run run, thi thoảng liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của Gia Việt, rồi lại nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Đến ngã tư gần công ty Hạ Như Yên mới lên tiếng:
“Anh cho tôi dừng lại phía trước đi. Tôi tự đi bộ đến công ty. Hai chúng ta đi chung như này chắc chắn bị bàn tán thì không hay.”
Chiếc xe rẽ vào bên đường rồi dừng hẳn, anh lạnh lùng nói:
“Được dù sao tôi cũng không muốn đi chung với cô xuống trước một đoạn đường cũng tốt.”
“Được, được, cảm ơn anh.”- Hạ Như Yên đóng rầm cánh cửa, cúi chào, vẫy tay tạm biệt.
Khi vừa bước tới phòng làm việc, tiếng bàn tán của các đồng nghiệp xôn xao. Ly La thấy Như Yên vào vội chạy đến kéo tay cô hỏi:
“Hôm qua cô về nhà bằng cách nào? Có phải tổng giám đốc Châu Gia Việt đã tới không? Tất cả chúng tôi đều say nên cứ ngỡ nửa thật nửa mơ.”
Hạ Như Yên khá lúng túng, cô đành cười ngượng một cái rồi đáp lại:
“Tôi cũng say giống như mọi người, cũng ngỡ là tổng giám đốc đến nhưng chắc là không phải đâu. Sao anh ấy lại đến những nơi như thế được. Hôm qua tôi còn tự bắt taxi về nhà mà.”
“Cũng phải sao tổng giám đốc lại đến chỗ đó được.”- Ly La cũng thắc mắc.
“Phải, phải mau về làm việc đi.”- Hạ Như Yên vội vã giục.
Thế rồi họ bắt đầu công việc của ngày mới, ai ai cũng hăng say, tích cực, vui vẻ hoàn thành công việc của mình đến mức suýt nữa thì quên luôn thời gian ăn bữa trưa. Đinh Viễn Phong liếc nhìn đồng hồ rồi nói:
“Đi ăn trưa thôi! Muộn lắm rồi.”
Họ cùng nhau đứng dậy đi về phía nhà ăn, tự gọi cho mình một suất cơm rồi ngồi xuống bàn ăn. Tất cả đều đang nói chuyện vui vẻ cười đùa thì Đoàn Như Tình từ xa bước tới, cô ta đang có ý định làm Hạ Như Yên phải bẽ mặt đây mà:
“Hạ Như Yên cô thật trơ trẽn. Tôi đã xem nhẹ cô rồi.”
“Cô nói gì tôi không hiểu?”- Hạ Như Yên đứng dậy ngạc nhiên hỏi lại.
Cô ta vênh váo nói tiếp:
“Cô lại dám quyến rũ tổng giám đốc sao? Nực cười đồ nhà quê như cô sao có thể chứ? Tôi cảnh cáo cô giám đốc là của tôi biết chưa hả?”
Hạ Như Yên cười nhạt mấy tiếng:
“Sao tôi lại phải tranh giành với cô. Đúng là nực cười.”
Đoàn Như Tình lấy ngay cốc nước trên bàn thẳng tay hất vào mặt Như Yên. Thế nhưng bất ngờ một lần nữa khi Châu Gia Việt chạy đến quay lưng chắn dòng nước không để Như Yên bị ướt một chút nào.
Hạ Như Yên nhắm chặt hai mắt lại sợ hãi nhưng khi thấy không có gì xảy ra nên từ từ mở mắt, cô ngạc nhiên rồi sững sờ khi thấy Châu Gia Việt đứng trước mặt mình và chiếc áo khoác đã bị ướt.
Châu Gia Việt quay người lại rồi nói:
“Đoàn Như Tình cô cũng to gan quá rồi đó. Công ty là chỗ để làm việc chứ không phải để cô làm càn. Nếu tôi còn thấy việc như này xảy ra một lần nữa thì xác định nghỉ việc luôn đi.”- Nói xong Châu Gia Việt rời đi.
Tất cả ai cũng bất ngờ không tin vào mắt mình nữa, đến cả Đoàn Như Tình cũng một phen hú hồn, cô ta ngồi bệt xuống ghế, mặt trắng bệch ngơ ngác.
Hạ Như Yên vội vàng chạy đến văn phòng Châu Gia Việt nhưng chưa thấy anh quay về, nên hỏi thư kí Tần:
“Tổng giám đốc còn có bộ vest dự phòng nào nữa không?”
“Dạ có, cô đi theo tôi.”
Hạ Như Yên đi theo thư kí Tần lấy bộ vest dự phòng rồi nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh. Vì không thể vào nhà vệ sinh nam nên buộc cô phải đứng chờ trước cửa. Một lúc sau Châu Gia Việt cũng bước ra, Hạ Như Yên nhẹ nhàng hỏi:
“Anh không sao chứ?”
“Không sao.”
“Tôi có đến văn phòng lấy bộ vest mới cho anh, mau thay đi.”
“Được.”
“Vậy tôi quay về làm việc trước đây. Cảm ơn anh.”
Hạ Như Yên trên đường quay trở về phòng làm việc vẫn luôn tủm tỉm cười, khuôn mặt lộ rõ sự vui vẻ.