Tiết trời sáng mai của mùa xuân ấm áp trong lành. Buổi sáng mai Diệp Bạch Dung đã đứng chờ sẵn trước cửa biệt thự nhà họ Châu. Cô vừa thấy Hạ Như Yên bèn gọi: “Như Yên à…”
Hạ Như Yên thoáng chút ngạc nhiên hỏi: “Bạch Dung sao cô đứng đây mà không vào nhà…”
Diệp Bạch Dung buông tiếng thở dài: “thì em đã hứa với cả Gia Luân là sẽ không đến nhà nữa. Nếu em thất hứa thì anh ấy sẽ không nhìn mặt em nữa mất.”
Như Yên hỏi: “cô tìm tôi có việc gì sao?” Thấy Diệp Bạch Dung ngó trước nhìn sau thì Hạ Như Yên liền nói: “không cần tìm nữa đâu Gia Luân đã ra khỏi nhà từ sớm rồi.”
Diệp Bạch Dung hớn hở chạy lại, cô nói: “như thế thì tốt quá đi. Chị có thể đi cùng em đến trung tâm mua sắm một lúc không?”
Hạ Như Yên lắc đầu: “nhưng mà tôi cần phải tới công ty nữa. Hay là cô rủ người khác đi.”
Diệp Bạch Dung lắc đầu, rồi kéo tay Hạ Như Yên lên xe: “ai…dà…chị là bà chủ mà đến muộn chút có sao đâu!”
Biết mình không thể nào từ chối nữa Hạ Như Yên đành đồng ý.
Như Yên hỏi: “sao hôm nay cô lại rủ tôi đi mua sắm thế?”
Diệp Bạch Dung dần hồi tưởng lại, mấy ngày trước.
Trong khi Châu Gia Luân đang ung dung bước vào công ty thì Diệp Bạch Dung từ xa xuất hiện tới ôm trọn lấy cánh tay anh. Trong khi mọi ánh mắt đổ dồn lên anh ngại ngùng gỡ cánh tay cô ra. Anh hỏi: “cô muốn gì nữa?”
Diệp Bạch Dung nói: “ba ngày nữa em muốn cùng anh có một buổi picnic ở vùng núi Hòn Gai.”
Tận sâu trong thâm tâm Châu Gia Luân đã bị cô gái trước mặt rung động nhưng vẫn cố ra vẻ lạnh lùng: “tôi bận lắm!”
Diệp Bạch Dung khẽ thì thầm: “nếu bây giờ anh không đồng ý em sẽ khóc om sòm ở đây nói rằng anh phũ em. Để rồi xem nhân viên sẽ nhìn anh bằng ánh mắt như nào.”
Trong khi Châu Gia Luân đầy tức giận cứng họng: “cô…cô…” thì Diệp Bạch Dung tỏ vẻ đắc chí: “sao hả?”
Châu Gia Luân chỉ đành bất lực mà gật đầu: “được, đi thì đi. Nhưng tôi nói trước cô đừng mong được đà mà lấn tới đó, đã biết chưa?”
Diệp Bạch Dung vui vẻ, vẫy tay rồi rời đi: “tạm biệt. Ba ngày sau gặp lại.”
Tuy chỉ là trong suy nghĩ nhưng khiến Diệp Bạch Dung ngẩn ngơ, cô cười lên không ngớt. Hạ Như Yên phải lay gọi mấy lần cô mới hoàn hồn quay về với hiện tại. “Xin lỗi chị. Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”
Như Yên hỏi: “cô không bị làm sao đó chứ? Tôi hỏi sao hôm nay cô lại đi shopping?”
Trên khuôn mặt rạng rỡ Diệp Bạch Dung đáp lại: “ngày mai em có hẹn với Gia Luân đi chơi?”
Như Yên trông có chút ngạc nhiên, cô hỏi lại: “tiến độ hai người cũng khá nhanh đó nhỉ?”
Diệp Bạch Dung nhanh miệng mà hỏi: “trước kia sao chị và Châu Gia Việt lại có thể đến được với nhau vậy? Chắc là hai người yêu nhau lắm nhỉ? Em thật sự rất ngưỡng mộ.”
Như Yên bỗng phì cười: “không có…hai chúng tôi vì ép buộc mới kết hôn. Sau này mới dần nảy sinh tình cảm đó chứ!”
Diệp Bạch Dung có vẻ ngưỡng mộ mà thốt lên: “wow…hai người cũng là kiểu tình yêu mưa dầm thấm lâu sao? Thế thì em lại có động lực để kiên trì với tình cảm của mình rồi.”
Câu nói khiến Hạ Như Yên vừa cười vừa lắc đầu lia lịa.
Trong suốt cả buổi shopping Diệp Bạch Dung liên tục hỏi cái gì anh Gia Luân thích? Mặc như nào sẽ khiến Gia Luân vui. Hầu hết mọi câu hỏi đều đổ dồn lên cái tên Châu Gia Luân. Cô gái ấy thực sự đã rất thích Gia Luân.
Kết thúc buổi mua sắm hai người họ ghé vào một quán gà rán, Hạ Như Yên bỗng thấy khó chịu, cơn buồn nôn xuất hiện, cổ họng chua lè.
Diệp Bạch Dung lo lắng hỏi: “Như Yên chị sao thế? Chị không khoẻ ở đâu sao? Hay em đưa chị đến bệnh viện kiểm tra nhé!”
Như Yên vuốt nhẹ trên cổ mình, lắc đầu: “không sao đâu chắc do em bé quấy đó mà…”
Diệp Bạch Dung đứng sững mất mấy giây rồi nhảy cuỗng lên: “á…á…á… chị có em bé rồi sao? Ôi thôi! Ngưỡng mộ quá đi mất.”
Ai đi qua không biết lại cứ tưởng rằng Diệp Bạch Dung là người có thai mất thôi! Cô vui cười hơn cả tết.
Cô nắm lấy tay Như Yên kéo đi: “có em bé không được ăn đồ dầu mỡ. Đi thôi! Chúng ta đi ăn cái khác.”
Hạ Như Yên từ chối: “thôi, thôi, không cần phiền phức vậy đâu!”
Diệp Bạch Dung nói lại ngay: “em đang mời em bé trong bụng chị kìa. May cho chị được hưởng lây đó.”
Câu nói đùa khiến cả hai cô gái mỉm cười sặc sụa. Họ dần bước dần về phía xe, chất đống đồ vừa mua được lên cốp.
Trong lúc họ không để ý thì đã có hai kẻ áo đen đến kéo Diệp Bạch Dung đi. Chúng kề con dao găm nhỏ vào cổ Bạch Dung: “im lặng nếu không tao đâm một phát mày sẽ ૮ɦếƭ luôn ở đây.”
Diệp Bạch Dung chỉ đành im lặng đi theo bọn chúng.
Hạ Như Yên cũng bị đe doạ: “cô đứng im nếu dám làm bừa thì chỉ có nhận xác cô ta thôi.”- ánh mắt hắn trừng trợn liếc về phía Diệp Bạch Dung khiến cả hai cô gái có vẻ khi*p sợ, tái mét.
Rất nhanh chóng chúng đã lên chiếc ô tô bảy chỗ rời khỏi, Hạ Như Yên bắt một chiếc taxi bám đuôi theo sau.
Trong sự khủng hoảng tinh thần, Hạ Như Yên run run rút chiếc điện thoại từ trong túi mình gọi ngay cho Châu Gia Việt. Đầu giây bên kia nhấc máy thì cô nói ngay luôn: “Gia Việt à…anh mau đến đây đi…Bạch Dung cô ấy đã bị bọn người xấu bắt đi rồi.”
Châu Gia Việt đứng phắt người dậy, ánh mắt đầy sững sờ nói lại ngay: “em đừng quá hoảng loạn, mau gửi định vị sang cho anh.”
Cuộc gọi vừa tắt thì một tin nhắn định vị được gửi tới. Châu Gia Việt vừa bước ra khỏi cửa phòng làm việc đã bắt gặp ngay Châu Gia Luân đành kéo đi: “Bạch Dung và Như Yên gặp chuyện rồi…Mau đi thôi.”
Những bước chân vội vàng, gấp gáp; lòng nao nao như lửa đốt.
Chiếc Audi đen nhám lao vun ✓út trên cao tốc, chạy với mức nhanh nhất có thể với hi vọng sẽ kịp đuổi theo. Nhưng liếc vào định vị thì bên kia cũng càng lúc chạy càng nhanh. Cứ với tốc độ này chắc chắn sẽ không kịp mất.
Châu Gia Việt liên tục thúc giục: “Gia Luân nhanh hơn một chút đi.”
Châu Gia Luân đạp mạnh ga, chạy băng băng như một kẻ điên.