Sau bữa ăn trưa qua trở về, ba chàng trai họ châu cùng Hạ Như Yên quay trở về ngưỡng cửa công ty. Tiết trời mát mẻ, kẻ ra người vào tấp nập.
Tiếng gọi sau lưng khiến tất cả họ đều quay lưng sững sờ: “Châu Gia Luân…”
Diệp Bạch Dung bước vội vàng tới, môi nở nụ cười: “Châu Gia Luân…em đợi anh ở đây rất lâu rồi. Ngoài trời nắng ૮ɦếƭ đi được ấy.”
Ánh mắt đảo nhìn xung quanh, Bạch Dung khẽ hỏi: “mấy người này là…?”
Như Yên nhanh miệng giới thiệu: “à…chào cô tôi là Hạ Như Yên chị dâu Gia Luân, đây là Gia Việt anh trai, kia là Gia Kiệt em trai.”
Diệp Bạch Dung lễ phép cúi đầu nhẹ chào hỏi: “chào mọi người…em là Diệp Bạch Dung…là bạn…à không là bạn gái anh Gia Luân. Chúng em đã có…”
Lời nói chưa dứt hẳn thì Diệp Bạch Dung liền bị Châu Gia Luân bưng kín miệng lại, kéo đi. “Mọi người vào công ty trước đi. Em có việc cần xử lí với cô gái này.”
Hai người cùng bước tới eo hẹp bên tường của tập đoàn ít người qua lại, Gia Luân hỏi: “cô lại muốn gì đây nữa? Có chuyện gì cũng phải gọi điện cho tôi trước chứ! Sao tự nhiên lại tới đây. Lỡ như mọi người biết chuyện thì sao?”
Diệp Bạch Dung vốn tính mạnh mẽ, cá tính cho nên ăn nói cũng khá chủ động: “tôi thích anh, chúng ta kết hôn đi.”
Châu Gia Luân sững người, tròn xoe hai mắt: “hả? Hôn nhân không phải là chuyện để cô nói đùa đâu!”
Bạch Dung tỏ vẻ chắc chắn: “tôi không có đùa, chỉ cần anh kết hôn với tôi là đủ. Tiền tôi tự kiếm được, nếu anh muốn tôi cũng có thể nuôi anh.”
Châu Gia Luân cười nhạt: “cô là phụ nữ sao mà không chút ý tứ gì hết vậy.”
Hai tay chống bên tường, ánh mắt trừng trừng nhìn, vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc. Bạch Dung ghé sát mặt mình lại gần Gia Luân: “tôi đang rất nghiêm túc.”
Châu Gia Luân như thể người bị động, đứng sững như một cành gỗ khô. Giọng ấp úng: “cô cũng không cần thiết phải đứng sát đến vậy đâu!”
Diệp Bạch Dung lúc này mới giật mình sực nhớ lại: hình như mình đã quá đà. Cô khá bối rối nhưng vẫn tuyên bố một câu chắc nịch trước khi rời đi: “tôi nhất định phải kết hôn cho bằng được.”
Khi Bạch Dung rời khỏi thì Châu Gia Luân mới dám thở mạnh. “Chuyện gì đang xảy ra vậy trời!”
Trong phòng làm việc, Châu Gia Kiệt vừa về đã nhận ngay cuộc điện thoại đến từ Hứa Hạo Nguyên. Giọng anh ta đầy sự tức giận: “Châu Gia Kiệt…mày được lắm! Cùng hội cùng thuyền mà bây giờ mày nỡ dứt áo bỏ tao bơi chèo giữa dòng thác gập ghềnh hay sao hả?”
Châu Gia Kiệt điềm tĩnh đáp lại: “ngay từ đầu chúng ta đã sai. Vì thế cần phải trả giá cho cái sai của mình. Hứa Hạo Nguyên cậu nên quay đầu đi, đừng phạm thêm sai lầm nữa.”
Hứa Hạo Nguyên cứng miệng, hắn to giọng: “mày tưởng mày nói mấy cái giọng giả nhân giả nghĩa đó là có thể thoát tội hay sao? Nếu tao có ૮ɦếƭ thì cũng phải dìm mày ૮ɦếƭ theo.”
Châu Gia Kiệt đáp trả: “tôi không có ý định chạy trốn trách nhiệm, những gì tôi gây ra nhất định sẽ tự mình trả. Vì thế anh đừng cố ngoan cố làm gì.”
Lời nói vừa dứt thì đầu giây bên kia cũng cúp vội máy.
Màn tối bao trùm, khách sạn màu vàng rực rỡ, tiếng đàn dương cầm vang lên lúc trầm lúc bổng. Gian phòng rộng lớn trang hoàng lộng lẫy, thức ăn ngập tràn, hương rượu nồng say.
Nhân dịp tổng kết hợp tác dự án Thu-đông, tổng bộ hai công ty đã quyết định tổ chứac đãi tiệc toàn bộ nhân viên.
Khuôn mặt ai cũng rạng rỡ, tay nâng ly rượu hạng sang, thi thoảng lấy một ít thức ăn lên dĩa nhâm nhi một vài miếng. Đối với giới nhân viên mà nói bữa tiệc này khá xa hoa so với cuộc sống ngày thường nhật của họ.
Cánh cửa rộng mở, gia đình nhà họ Châu cùng bước vào. Bữa tiệc đầu năm có sự tham gia của lão già Châu Gia Thành. Những bước đi đầy tự tin, vẻ uy nghiêm của nhà lãnh đạo. Mọi con mắt ngưỡng một đều ngước nhìn về phía họ.
Theo dải thảm đỏ, đoàn người nhà họ Châu cùng bước lên bục, Châu Gia Minh ghé sát micro: “xin chào tất cả mọi người. Tôi xin thay mặt cho Châu Thành chúc tất cả những người ở đây một năm mới tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết. Chúng ta hãy cùng chung tay đưa tập đoàn ngày càng vươn cao vươn xa hơn. Tuy rằng không biết bên công ty đối tác có chấp nhận thiết kế lần này đưa ra thị trường nước ngoài hay không? Nhưng tôi vẫn nhiệt liệt biểu dương sự cố gắng bao ngày qua của tất cả mọi người.”
Lời nói vừa dứt thì tiếng vỗ tay dưới khán đài vang lên giòn dã.
Dần dần người nhà họ Châu lần lượt bước xuống khỏi sân khấu. Những người đứng đầu tập đoàn tay bắt mặt mừng trò chuyện cùng các cổ đông cấp cao.
Hạ Như Yên vì cảm thấy quá ngột nên dần tách ra, cô bước về phía mấy cô gái phòng thiết kế đang đứng gần đó. Đôi môi chu về trước, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lisa liếc mắt nhìn quanh rồi nói: “sao hôm nay không thấy Tô Như Nguyệt đâu nhỉ?”
Cánh cửa hé mở, luồng sáng từ bên ngoài giọi vào. Tô Như Nguyệt cùng đoàn giám sát dự án bước vào. Ả ta hôm nay ăn mặc lộng lẫy, ѕєχy. Lớp trang điểm mặn mà, xinh đẹp.
Hà Thanh lay bên tà áo Lisa: “cô đúng là độc miệng, vừa nhắc cái là xuất hiện ngay.”
Thế nhưng khi liếc nhìn chiếc đầm của Như Yên và Tô Như Nguyệt lại giống hệt nhau, giống đến từng đường kim mũi chỉ. Mọi ánh mắt dần đổ dồn về phía hai cô gái.
Lisa ấp úng: “không phải chứ! Sao cô ta mặc bộ đầm giống hệt cô vậy Như Yên.”
Như Yên cũng ngỡ ngàng, ngạc nhiên, rõ ràng là ả ta đang cố tình dở trò đây mà.
Tô Như Nguyệt cố ý bước dần đến gần phía Hạ Như Yên, ả nhếch môi nhẹ: “thật là trùng hợp quá! Như Yên cô cũng có sở thích mặc kiểu đầm như này sao?”
Hạ Như Yên liếc nhìn quanh thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, không thể để mất mặt nhà họ Châu được. Sau một lúc đắn đo cô lên tiếng: “tôi thì tôi mặc đồ như nào cũng được. Quần áo chỉ là vật ngoài thân không dùng để đánh giá một con người. Chiếc đầm này tầm trung việc ᴆụng hàng cũng chỉ là chuyện thường tình. Tôi còn tưởng giám đốc Tô sẽ phải chọn hãng cao cấp hơn kia. Hoá ra cũng chỉ như nhau cả thôi!”
Tô Như Nguyệt nhếch môi khẽ cười: “ít ra tôi không vì tiền mà bán thân.”
Bà Vương Tú Anh xồng xộc chạy tới: “này, cô ăn nói cho cẩn thận nha. Như Yên do Châu gia cưới về đàng hoàng, thẳng đường bước qua ngưỡng cửa nhà chúng tôi.”
Ả chẳng nói gì chỉ đành lặng lẽ rời đi. Nhân lúc không một ai để ý ả ta cố tình đem một USB cho người trình chiếu hình ảnh: “đây là bản sửa chi tiết mẫu vẽ thiết kế gần đây nhất. Lát nữa anh công bố trước tất cả mọi người.”
Đương nhiên chàng trai kia thấy ả ăn mặc trang trọng cứ ngỡ ả là người thuộc tập đoàn Châu Thành cho nên không mảy may nghi ngờ mà nhận lấy chiếc usd.