Buổi sáng đầu xuân ấm áp, ánh nắng dịu êm, người người lột bỏ đi lớp quần áo dày cộm của ngày đông. Ra đường thời điểm này chỉ thấy áo sơ mi hoặc chiếc áo choàng nhẹ. Thành phố vẫn còn một chút ít dư vị của ngày đầu xuân.
Châu Thành sáng sớm sôi động, tất bật chuẩn bị cho buổi ra mắt thiết kế đông-xuân. Không gian cũng vì thế mà trở nên sôi động hơn hẳn.
Tô Như Nguyệt vừa bước vào văn phòng tổng giám đốc: “Châu Gia Việt anh thật sự muốn bao công sức lần này chỉ thu hẹp ở thị trường trong nước sao?”
Châu Gia Việt chẳng nhìn ả đến một cái thẳng thừng đáp lại: “thế cô nghĩ tôi phải làm sao?”
Tô Như Nguyệt hạ giọng thấp xuống: “chỉ cần anh đồng ý ở cạnh em, em đảm bảo sẽ đưa Châu Thành ra thị trường quốc tế, không chỉ có vậy mà còn để bộ sưu tập lần này chiếm ưu thế.”
Châu Gia Việt tỏ vẻ không hề để tâm những lời ả nói, ánh mắt anh chăm chú mấy bản hợp đồng và kế hoạch trên bàn: “nếu cô đến để nói về chuyện này thì tôi xin nhắc lại câu trả lời của tôi là không? Tôi chọn tình yêu, chọn Như Yên. Chứ tôi không giống cô bất chấp mà đánh đổi. Dự án tôi có thể lấy lại nhưng người tôi yêu chỉ có một.”
Tô Như Nguyệt lòng nổi gợn sóng, đôi mắt ả rưng rưng: “lẽ nào anh không nhận ra tất cả mọi việc em làm chỉ là muốn bù đắp lại mọi chuyện hay sao? Em thật sự rất yêu anh, em đã rất hối hận vì ngày đó đã rời xa anh.”
Châu Gia Việt liếc nhìn ả một cái, nở nụ cười nhạt nhẽo đầy khinh thường: “nếu trên đời này mọi lỗi sai đều có thể bù đắp thì đã không có hai từ ‘muộn màng’. Nếu cô không còn có việc gì nữa mau chóng rời khỏi phòng làm việc của tôi.”
Ánh mắt liếc thấy Hạ Như Yên đang đến gần, Tô Như Nguyệt nhanh chân bước tới gần Châu Gia Việt. Trong lúc anh không để ý ả cố tình nhón chân hôn nhẹ bên gò má anh.
Cánh cửa kính dày cộm vừa hé mở, Hạ Như Yên bước vào, Châu Gia Việt há hốc miệng, tròn xoe hai mắt, giọng ấp úng: “chuyện này…chuyện…”
Tô Như Nguyệt nhếch môi nhẹ mà nói: “Như Yên à…mọi chuyện không như em nghĩ đâu.”
Hạ Như Yên không nói chẳng rằng, mặt không chút biến sắc cô xông thẳng đến chỗ Châu Gia Việt. Hai tay áp bên má, ánh mắt chăm chăm nhìn, nhanh như cắt đặt nụ hôn lên môi anh. Hai tay anh cũng ôm lấy phía sau cổ cô đáp lại ngay. Nụ hôn ngọt ngào ngay trước mặt con ả họ Tô.
Liếc mắt thấy sắc mặt Tô Như Nguyệt thay đổi, xám xịt xuống hẳn thì Hạ Như Yên ngừng lại. Đôi môi cô mỉm cười nhẹ: “cô Tô…như này mới là hôn. Chứ một cái chạm nhẹ bên má chắc chỉ là vô tình vấp chân ngã xuống thôi ấy nhỉ.”
Tô Như Nguyệt rõ ràng chẳng vui, bờ môi ả rung rung: “Như Yên, tôi chỉ là vô tình mới chạm trúng bên má Gia Việt thôi! Cô đừng trách anh ấy.”
Hạ Như Yên bước chân đến đứng ngay trước mặt Tô Như Nguyệt, ánh mắt trừng lên nhìn ả, thẳng thừng tuyên bố: “mấy cái trò cũ rích như này mà đến giờ cô Tô vẫn còn xài hay sao? Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có giở trò gì cũng đừng mong chen chân vào giữa tình cảm của chúng tôi. Không phải tôi sợ cô, tôi cũng chẳng hiền đâu! Chỉ là tôi nể tình cô là đối tác nên mới nhẫn nhịn. Thế nhưng tôi cũng có giới hạn của bản thân, nếu cô dám động đến đồ của tôi thì tôi nhất định sẽ không tha.”
Tô Như Nguyệt lòng như lửa đốt nhưng vẫn cố kìm đi dòng cảm xúc, ả ta cứng giọng, khẽ thì thầm bên tai Như Yên: “cô đừng quá tự mãn…mọi chuyện chưa kết thúc ở đây đâu!”
Hạ Như Yên cũng thì thầm, giọng chắc nịch: “cô không biết rồi mùi vị tình yêu nên có sự thử thách. Tôi đang muốn chờ xem cô còn chiêu trò gì nữa. Nhưng tôi khuyên cô, những gì đã thuộc về quá khứ thì cứ để trong quá khứ, đừng cố đào bới lại khiến bản thân mình thêm ê chề mà thôi!”
Tô Như Nguyệt như bị chọc đến phát điên, ả đùng đùng tức giận mà bước đi.
Như Yên khoanh hai tay trước иgự¢, ánh mắt trừng trừng lên nhìn Châu Gia Việt: “em đã nói nếu không có việc gì thì cô ta không được đến phòng làm việc của anh kia mà. Sao anh vẫn để cô ta đến gần mình như thế kia.”
Châu Gia Việt lấy một ít giấy lau lau, chà chà lên vùng má nơi mà Tô Như Nguyệt chạm tới.
Hạ Như Yên thấy vậy bèn hỏi: “anh làm gì vậy hả?”
Châu Gia Việt vẫn không ngừng tay, vẻ mặt ăn năn đáp lại: “lau sạch đi vết tích của cô ta.”
Điều đó khiến Hạ Như Yên cũng phải bật cười, ánh mắt cô dịu dàng nhìn anh: “nhất định không được có lần sao nữa đâu!”
Châu Gia Việt cũng cười, nụ cười ấm áp: “tuân lệnh bà xã điện hạ.”
Tiếng gõ cửa, Châu Gia Kiệt bước vào, Như Yên nhanh miệng hỏi: “Gia Kiệt…làm sao thế?”
Châu Gia Kiệt cười nhẹ: “không có gì…chỉ là muốn mời hai người ăn bữa trưa. Cũng lâu rồi mấy anh em mình chưa ngồi chung một bàn ăn.”
Hai cái đồng gật đầu của vợ chồng Gia Việt: “được thôi, nhưng sao hôm nay đột nhiên lại mời đi ăn thế? Có phải có điều gì …đó không?”
Châu Gia Kiệt lắc đầu: “không có, chỉ là một bữa ăn bình thường mà thôi!”
Lời mời vừa dứt thì Châu Gia Kiệt rải bước dần đo, lòng thầm suy nghĩ: “xin lỗi, Gia Việt…bữa ăn này xem như thay cho lời xin lỗi muộn màng. Cũng đã đến lúc em cần phải trả giá cho những chuyện mình gây ra.”- tiếng cười hoà cùng dòng nước mắt. Buông bỏ đi mọi thứ tự nhiên lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Bữa trưa tại nhà hàng hạng sang giữa lòng thành phố, căn phòng kín ở lầu hai, bốn người nhà họ Châu quây quần cạnh nhau. Một cô phục vụ vừa đặt cuốn thực đơn xuống bàn.
Châu Gia Kiệt cầm cuốn thực đơn trên tay, lật từng trang rồi nói: “Gia Việt, Gia Luân hai anh thích hải sản thì cho một phần cua và tôm hấp nhưng Như Yên lại bị dị ứng vậy cho thêm hai phần bít tết, salad thịt bò, sốt cá hồi. Cảm ơn.”- Gia Kiệt đem cuốn thực đơn đặt vào tay nhân viên phục vụ.
Ánh mắt rưng rưng, cái nhìn âu yếm, Châu Gia Kiệt nói tiếp: “chắc có lẽ từ bé tới giờ đây là lần đầu tiên em gọi những món ăn mà các anh thích. Có phải thằng em này trong mắt các anh tệ lắm phải không?”
Châu Gia Luân lắc đầu, đáp lại ngay: “không có, em mãi mãi là em trai ngoan, cậu chủ nhà họ Châu.”
Châu Gia Kiệt giọng nghẹn ngào: “em không ngoan, em là một đứa em hư hỏng.”
Châu Gia Việt hỏi lại: “hôm nay em làm sao thế?”
Châu Gia Kiệt cười nhẹ: “không có gì, chỉ là không hiểu sao tự nhiên cảm xúc nó trực trào khó hiểu.”
Châu Gia Việt vỗ nhẹ lên vai cậu em trai: “dù có chuyện gì xảy ra thì em vẫn mãi mãi là cậu chủ nhà họ Châu, gia đình chúng ta vẫn sẽ đứng cạnh em.”
Ánh mắt đầy hối lỗi, Châu Gia Kiệt nhìn anh trai, thoáng trong lòng dòng suy nghĩ: “anh càng độ lượng em lại càng cắn dứt lương tâm. Sau tất cả mọi chuyện em đã gây ra thì không xứng đáng là con cháu nhà họ Châu.”