Trên vầng trán lấm tấm mồ hôi, tay chân run rẩy, mặt tái nhợt đi rồi hét lớn: “không…không…đừng mà.”
Đoàn Mẫn Nhi choàng tỉnh, hơi thở dồn dập, mặt chưa hết run sợ. Mắt liếc nhìn quanh, bóng đèn điện rực sáng. Thời điểm này đang là giữa đêm khuya.
Ôn Gia Long lay gọi: “Mẫn Nhi…Mẫn Nhi…làm sao thế?”
Ánh mắt đờ đẫn quay lại nhìn Gia Long, cô như người mất hồn: “em vừa mơ một giấc mơ rất đáng sợ. Trong mơ em thấy lại cái ૮ɦếƭ ngày hôm đó của mẹ và còn nhìn thấy bố em nhảy từ trên lầu cao xuống, đầu nát tươm, be bét máu. Không, em không muốn như thế.”
Ôn Gia Long ôm chầm lấy Đoàn Mẫn Nhi vuốt vuốt phía sau lưng, an ủi: “không sao, bố em đã không sao rồi. Bây giờ ông ấy đang nằm trong phòng bệnh có Như Yên và Gia Việt đang ở bên đó.”
Đoàn Mẫn Nhi run lên bần bật, ánh mắt trừng trợn, khoé mi rưng rưng. Cô đầy hoảng loạn, xỏ nhanh đôi dép rồi chạy vội đi: “em muốn qua gặp bố.”
Bên ngoài cửa phòng bệnh, Mẫn Nhi lê thê từng bước đi về gần giường bố đang nằm. Cô quỳ chân xuống đất, tay nhẹ vuốt ve lên bờ má đen sạm của bố. Đã mười mấy năm rồi cô chưa từng được chạm vào người của bố. Vậy mà hôm nay cô đã chạm vào lúc ông ấy yếu đuối nhất, không thể nào ý thức được.
“Bố à…bố tỉnh dậy nhìn con đi. Sao lúc nào bố gây ra chuyện rồi bỏ trốn như thế. Bố còn hứa sẽ không làm phiền cuộc sống con kia mà. Sao bây giờ lại nằm đây như này?”
Hạ Như Yên bước đến đỡ chạm hai tay lên vai Đoàn Mẫn Nhi: “cậu đừng như thế, sức khoẻ cậu vẫn còn rất yếu.”
Ánh mắt hoe nhoè đi, Đoàn Mẫn Nhi ngước mắt lên nhìn: “Yên Nhi à…có khi nào ông ấy không tỉnh lại nữa không?”
Hạ Như Yên khẽ lắc đầu: “không có đâu! Chắc chắn ông ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi!”
Tay chống cạnh giường Mẫn Nhi đứng dậy rồi nói: “cậu và Gia Việt cứ về trước đi. Hai người cũng đã vất vả rồi.”
Hạ Như Yên lưỡng lự: “hay là cậu về nghỉ ngơi đi. Để tớ trực đêm nay cho.”
Mẫn Nhi lắc đầu: “không cần đâu! Tớ muốn ở lại.”
Hạ Như Yên đành bước chân dần ra khỏi căn phòng, Châu Gia Việt vỗ nhẹ lên vai Ôn Gia Long: “chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Tại quán rượu ngay giữa lòng thành phố, đã lâu lắm rồi hai anh em Châu Gia Luân và Châu Gia Kiệt mới ngồi cùng nhau. Chiếc bàn gỗ lớn ở quầy gọi đồ, ghế ba chân cao. Hai bóng lưng ngồi cạnh nhau. Trên bàn đặt hai ly rượu.
Hai bàn tay nắm lấy ly rượu, cụng nhẹ vào nhau phát ra thành tiếng.
Châu Gia Kiệt uống ực một hơi hết một ly, rồi hỏi: “nếu bây giờ em rời khỏi Châu Thành thì sẽ như thế nào nhỉ?”
Châu Gia Luân thoáng chút ngạc nhiên, quay sang hỏi: “sao thế? Lẽ nào em có ý định khác lớn lao hơn rồi sao?”
Châu Gia Kiệt cười nhẹ, tự cười chính mình: “anh có bao giờ nghĩ trong số các loại nợ thì nợ nhà vẫn là nợ lớn nhất hay không?”
Châu Gia Luân bật cười: “hôm nay làm sao mà ăn nói triết lí vậy? Không lẽ sắp có chuyện gì xảy ra sao?”
Châu Gia Kiệt lắc đầu, nâng ly rượu lên cao: “uống đi.”- lại thêm một ly rượu anh uống cạn.
Cả hai anh em uống nhiều thật nhiều, say đến bí tỉ, không còn tỉnh táo.
Trong thâm tâm Châu Gia Kiệt suy nghĩ bao điều, lòng ngổn ngang rối bời.
Châu Gia Luân mặt đỏ ửng hơi ngà say đứng dậy: “anh đi vào nhà vệ sinh một lát.”
Một mình Châu Gia Kiệt ngồi lại liên tục uống mấy ly rượu nồng độ nặng. Bao ngày qua anh vẫn luôn suy nghĩ về mọi chuyện, lỗi lầm của anh thực sự quá lớn.
Châu Gia Luân lao đao bước đi về phía nhà vệ sinh, bất ngờ mộ cô gái va phải.
Cô ta trông vẻ cá tính, quần jean đen, áo phông trắng sơ vin thêm áo khoác chất gia. Tóc buông xoã, trang điểm nhẹ, trông vẻ xinh đẹp. Đứng lắc lư, mặt đỏ hây không còn tỉnh táo, mùi rượu nồng. Bạn đang đọc truyện tại
Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Cô gái đó dồn Châu Gia Luân sát vào tường, ánh mắt chăm chăm nhìn: “anh…nói đi? Tôi có điểm nào không giống con gái không hả?”
Châu Gia Luân bị cô làm cho ngạc nhiên đến độ đứng sững, cứng đờ như khúc gỗ, giọng nói lắp bắp: “chuyện…chuyện đó…”
Cô gái kia tên Diệp Bạch Dung, năm nay 25 tuổi là cô gái mạnh mẽ, cá tính, thường bị châm chọc là đàn ông hay tivi màn ảnh phẳng. Cô hiện là CEO của công ty điện tử và game. Đã trải qua ba mối tình nhưng đều bị phản bội chỉ vì lí do quá mạnh mẽ. Tối nay cô ấy cũng vừa bị tên đàn ông khốn nạn phản bội, đi theo một người phụ nữ ѕєχy, nóng bỏng.
Trong cơn say sưa hai ánh mắt của hai người nhìn chăm chăm nhau, khuôn mặt sát sàn sạt, tim đập thình thịch.
Diệp Bạch Du cúi sấp xuống hôn nồng nàn lên bờ môi Châu Gia Luân khiến anh giật mình đến độ trợn tròn hai mắt ngạc nhiên. Tay chân mềm nhũn không di chuyển nổi. Nụ hôn kéo dài rất lâu, có nhiều người đi qua chứng kiến. Châu Gia Luân cố đẩy ra thì Diệp Bạch Dung lại càng sung mãn, đắc chí. Dường như rượu đã khiến cô không thể làm chủ chính mình.
Sau một lúc, Diệp Bạch Dung cũng chịu buông tay, hơi thở gấp gáp, ánh mắt lờ đờ, chân loạng choạng đứng chẳng vững: “sao hả? Anh thấy thế nào? Vị ngọt ngào đúng không? Vậy mà tên khốn nạn đó lại nói tôi là người sắt, không biết cách hôn.”
Châu Gia Luân như thể bị đánh úp: “cô có biết mình đang làm gì không hả? Một người phụ nữ như cô sao có thể…”
Tiếp thêm một nụ hôn khiến Châu Gia Luân im bặt. Tay nắm lấy tay, Bạch Tử Dung kéo đi: “đi thôi!”
Châu Gia Luân lắp bắp: “đi đâu!”
Bạch Tử Dung cười nhẹ: “đến nơi rồi anh sẽ biết.”
Hai con người say sưa lảo đảo bước lên chiếc taxi. Châu Gia Luân như thể biến thành một con rô-bốt di động chỉ có thể làm theo những gì Diệp Bạch Dung chỉ dẫn.