Bùi Thần Dật nhìn mắt cô đầy sự gian xảo, nhìn cô cố ý không hiểu, đột nhiên anh nhớ tới một đoạn văn, cụ thể như thế nào anh cũng không nhớ, nói chung là con gái đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, con gái xinh đẹp động lòng người đến đâu cũng muốn nghe người yêu ca ngợi, con gái độc lập cũng muốn chính tai mình nghe người yêu nói lời ngon tiếng ngọt.
Anh chưa bao giờ suy nghĩ về ý muốn của phụ nữ, hai lần yêu trước đều là họ dây dưa với anh, căn bản anh không cần tốn nhiều sức, không cần lời ngon tiếng ngọt, anh không hề có khái niệm về nó, hơn nữa tốt với cô chính là tốt với cô, anh nghĩ vậy nên mới đối xử tốt với cô, muốn anh nói cho cô biết tại sao như thế nào đây.
Bùi Thần Dật vẫn tập trung lái xe, không nói gì thêm.
Thì Nhược Huyên mỉm cười, bắt chước bộ dáng bình tĩnh của anh, mắt liếc anh rồi từ từ nói: “Ở trước mắt em ngay lập tức biến thành người tốt, cam tâm tình nguyên nghe em sai bảo, hết đánh rồi mắng anh……. chẳng những anh không giận mà còn tiếp tục đối xử tốt với em, có thể nói là rất vui vẻ, anh nói xem, vì sao chứ?”
Thì Nhược Huyên cố ý hỏi dồn anh, biết anh không nói ra những lời âu yếm nên cố ý bắt nạt anh, thật sự cô rất thích nhìn anh khó xử, giả bộ dáng vẻ không nói ra lời nhưng cố tỏ vẻ bình tĩnh, giống như lúc này vậy.
Thật sự Bùi Thần Dật không còn gì để nói, thiết lập chương trình nhiều năm như vậy, trong đầu không có tế bào nghệ thuật mà, nhưng chỉ cần trong lĩnh vực đó đàn ông làm được, trong lòng sẽ rất kiêu ngạo, anh cũng không ngoại lệ, cho dù anh giỏi nhịn đến đâu, trong lòng vẫn kiêu ngạo.
Anh cố ý cho cô thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, tiếp tục giả vờ như bình thường, nhưng lời Thì Nhược Huyên nói làm anh hoảng sợ, chân giẫm phanh xe không cần thận mạnh hơn, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, , may mà tốc độ xe đã trở lại bình thường, nếu không họ tiêu rồi.
Nhưng bây giờ Thì Nhược Huyên là phụ nữ có thai, không chịu nổi một tiếng động nhỏ, đột nhiên cô nhăn mày, vẻ mặt xanh xao nhìn anh, anh cho rằng cô muốn mắng anh, không dám nhìn thẳng cô, nhưng đuôi mắt vẫn liếc nhìn sắc mặt cô khi cô không chú ý, lập tức anh bị sợ đến mức nhanh chóng dừng xe, may đúng lúc kẹt xe nên không thể di chuyển.
Anh căng thẳng hỏi: “Em sao vậy, không khoẻ sao?”
Thì Nhược Huyên khốn khổ nói: “Em muốn nôn…….” Vừa dứt lời cô đã nôn.
Bùi Thần Dật ứng phó không kịp, không kịp lấy tui nilon, Thì Nhược Huyên kéo lấy áo vest của anh, nôn hết lên quần áo anh.
Bùi Thần Dật không dám động đậy, da đầu run lên: “Em hận như thế vậy sao?”
Trả lời anh là tiếng nôn mửa của Thì Nhược Huyên.
Từ hôm đó, Thì Nhược Huyên bắt đầu nôn nghén rất nhiều.
Mấy ngày kế tiếp, hầu như Thì Nhược Huyên ôm bồn cầu sống qua ngày, nôn dữ dội, sắc mặt tái nhợt, cả người ốm yếu, Bùi Thần Dật đau lòng không dứt, trong lòng quyết định, chờ sau khi đứa bé sinh ra sẽ trừng phạt nó.
Thì Nhược Huyên mang thai ba thắng, cân nặng tụt xuống, gầy đến mức giống như gió cũng có thể thổi bay cô, Bùi Thần Dật gấp đến độ học hỏi kinh nghiệm của tất cả mọi người, ngay cả bà quan gia nhà Tiết Duệ Uyên cũng không bỏ qua.
Quản gia nhà họ Tiết là một người có kinh nghiệm, cha Tiết Duệ Uyên và Tiết Duệ Uyên đều do bà một tay nuôi nấng, bà dạy Bùi Thần Dật cách nấu canh gà để tẩm bổ cho cơ thể Thì Nhược Huyên.
Bùi Thần Dật bị làm khó, sống hai mươi bảy năm cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ nấu cơm lại kiên nhẫn ở trong phòng bếp chịu đựng một lần lại một lần thất bại, nỗ lực hai ngày, dùng gần hết nguyên liệu trong phòng bếp nhà họ Tiết mới nấu được canh gà, nấu xong vội vàng mang về cho Thì Nhược Huyên.
Bùi Thần Dật vừa vảo cửa đã thấy Thì Nhược Huyên đi ra từ phòng tắm, làn hơi làm cả phòng mù mịt.
Bùi Thần Dật buông gì đó trên tay, vội vàng đỡ lấy cơ thể xiêu vẹo chỉ chực đổ của cô, bế cô lên rồi đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Anh ngồi bên cạnh khẽ vuốt khuôn mặt gầy yếu của cô, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày vẫn chưa biến mắt.
“Anh đi lấy canh gà, uống một chút nhé?” Giọng nói đầy sự đau lòng, anh không thể chịu thay cô, chỉ có thể dỗ cô như vậy.
“Không uống.” Thì Nhược Huyên nhắm mắt trả lời, ăn rồi lại nôn hết ra, mệt ૮ɦếƭ đi được, thật sự cô không muốn ăn.
Bùi Thần Dật than nhẹ: “Em gầy quá, khổ cực như vậy, hay là chúng ta đừng sinh?”
Thì Nhược Huyên mở mắt: “Nè, anh điên à?”
Bây giờ mới nói như vậy, không phải trước kia không muốn em bỏ con sao? Những lời này Thì Nhược Huyên không nói ra, vì cô thấy sự lo lắng của Bùi Thần Dật qua mắt anh.
Trước kia bọn họ cãi nhau, mỗi ngày cô đều bắt nạt anh, hôm nay vứt rèm cửa, mai lại sắp xếp quần áo, hết sáng rồi tối nói với anh rằng cô muốn đi, coi như trong lòng anh không muốn cô đi nhưng vẫn có thể giấu kín cảm xúc của mình, ít nhất không có rõ ràng như vậy.
Bây giờ anh không hề giấu đi sự lo lắng của anh, trong lòng cô cảm thấy vừa vui vẻ vừa đau xót, ai bao lúc trước anh lừa cô, cô nhìn bộ dạng bó tay của anh, rốt cuộc trong lòng cũng thấy thoải mái, nhưng nhìn anh lo lắng như vậy, cô vẫn khó chịu.
“Mang canh lại đây.”
“Ừ.” Cô chủ động yêu cầu uống, Bùi Thần Dật cầu cũng không được.
Anh nhanh chóng đổ canh gà trong bình giữ nhiệt ra, bưng bát đưa cho cô: “Âm ấm, không nóng lắm.”
Thì Nhược Huyên nhận lấy canh, tò mò hỏi anh: “Anh mua ở đâu vậy? Rất thơm.”
“Anh nấu.” Giọng nói anh vẫn bình thản như thường, nhìn canh trong bát được cô uống sạch nên vui vẻ.
Thì Nhược Huyên đưa bát cho anh, kinh ngạc nói: “Oa, anh đổi tính rồi, tại sao đột nhiên tốt với em như vậy?”
Bùi Thần Dật nhận lấy bát tiện tay đặt xuống bàn, vẻ mặt bình tĩnh, không thể hiện cảm xúc gì.
Nhưng kỳ thật trong lòng anh hơi khổ sở, anh biết mặc dù bây giờ cô vừa cười vừa nói với anh, nhưng không hoàn toàn tin tưởng anh như trước kia, trong lòng cô vẫn ngượng nghịu, cho dù cô tha thứ cho anh, cô vẫn nhớ việc đó.
Anh không nói gì,vẻ mặt bình tĩnh, muốn cô nằm xuống ngủ tiếp, đắp chăn cho cô.
Thì Nhược Huyên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, biết trong lòng anh không dễ chịu.
Bùi Thần Dật cúi người chưa đứng thẳng lên, Thì Nhược Huyên vuốt mạnh mặt anh: “Ai, cả ngày lẫn đêm anh nghĩ nhiều như vậy có mệt không hả? Thật là, em không trách anh nữa rồi, tại sao anh ngốc như vậy chứ?”
Bùi Thần Dật cũng không ngại mỏ, vẫn duy trì tư thế đó, để cho cô vuốt thôi.
Anh nằm lên giường cùng cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vỗ về cô: “Anh biết em nói không trách anh, nhưng trong lòng vẫn tức giận, lời anh nói không hay, cũng chưa từng dỗ phụ nữ, nên không thể những lời phụ nữ thích nghe.”
Thì Nhược Huyên không chen miệng, yên lặng nhắm mắt nghe anh nói: “Anh nhớ lúc đó, em rất giận nói với anh, ngay cả đường lui anh cũng không cho em, nếu anh không thích em, em phải làm sao……..”
Bùi Thần Dật giống như biến những lời cần nói trong lòng thành chuyện kể trước khi ngủ, dỗ cô ngủ: “Khi đó anh không thể trả lời, thật ra không thể, khi đó anh chưa nói với em, trong đêm mưa hôm đó, lần đầu tiên anh gặp em, anh đã nhớ kỹ khuôn mặt em rồi, trên thế giới nhiều phụ nữ như vậy, anh chỉ nhớ mặt em. Em là duyên phận đã được định sẵn của anh, nhất định anh sẽ thích em, nếu anh biết có một ngày anh thích em như vậy, yêu em như vậy, khi đó anh sẽ không buông tay, mặc kệ em đánh anh, đập anh……….. Cho nên lấy anh được không? Em là người quan trọng nhất đối với anh, anh sẽ đối xử tốt với em.”
Người có thể cầu hôn bình tĩnh như vậy, có thể coi trên đời này rất ít, đây là lần thứ hai anh cầu hôn cô, nhưng lần thứ hai rồi, người đàn ông này vẫn giống như cọc gỗ, không có nhẫn kim cương, không có hoa tươi, không quỳ gối xuống, ngay cả giọng nói cũng bình tĩnh như vậy, anh cứ như vậy tự nhiên nói ra, giống như bọn họ ở cùng nhau chính là chuyện vô cùng tự nhiên, giống như anh nói, bọn họ đã được định sẵn.
Khó có được lần Thì Nhược Huyên không tức giận với anh, có lẽ mưu kế của anh đã thành công, dùng vẻ mặt lo lắng để Thì Nhược Huyên mềm lòng, Thì Nhược Huyên cũng không tức giận, thậm chí không có chế giễu anh, mắng anh là cọc gỗ.
Cô không ghét lời cầu hôn của anh quá mức bình thường, thật ra bây giờ cô thoả mãn rồi, cô đã nghe được lời nói chân thành trong lòng anh, cảm thụ tâm trạng yên bình khi ở trong lòng anh, cô biết mình sẽ không cảm thấy cô độc vô dụng nữa, từ giờ trở đi, cô biết nh sẽ vui buồn cùng cô, vinh nhục cùng cô, thật ra cô không muốn nhiều, chỉ mong có thể sống với người như vậy cả đời, đó là mong muốn cả đời của cô.
“Được.” Cô gật đầu, vừa nói xong đã ngủ thi*p đi.
Cô bỏ qua ràng buộc trong lòng, không quan tâm hơn thua, từ trước tới nay một người đàn ông luôn bình tĩnh lần đầu tiên trong đời đỏ hốc mắt.
Anh ôm nhẹ cô, tay đặt lên bụng cô, chờ cô tỉnh lại lần nữa, cô đã trở thành vợ anh rồi.