Thật sự mà nói... Lê Bá Sâm không có ham ăn đến nỗi không quan tâm gì đến Tư Noãn Noãn đang ngủ ở bên ngoài sofa đấy, chỉ là anh sợ khi anh ôm cô đi lên phòng, thì sẽ làm cô thức nên anh chọn cách nhỏ nhẹ đi ăn trước rồi tính.
Từ trong phòng bếp nhìn ra ngoài phòng khách, hai mắt Lê Bá Sâm liền trở nên nhu hòa hơn bao giờ hết. Cái tình cảm đó, cái cảm xúc đó, không phải muốn diễn tả thế nào thì diễn tả được. Có thể thấy, ở quá khứ Lê Bá Sâm làm rất nhiều việc sai trái. Nhưng ở hiện tại Lê Bá Sâm đã thật sự biết sai mà sửa chữa lỗi lầm của mình.
Chỉ là cái gì cũng cần có thời gian.
Nếu bạn làm việc gì đó sai, bạn cũng mong có người cho bạn một cây thang để bước xuống và Lê Bá Sâm cũng vậy... chỉ cần Tư Noãn Noãn đồng ý, thì bất cứ chuyện gì anh cũng có thể làm.
Lê Bá Sâm ăn xong, lau nhẹ trên bàn, lại rửa sạch chén dĩa up ngay ngắn mới đi ra ngoài.
Ngồi cạnh Tư Noãn Noãn, bàn tay anh cứng ngắt muốn chạm vào cô một lần nữa nhưng lại không dám, anh sợ cô thức dậy, sẽ không để anh nhìn càng không để anh chạm.
Môi anh nhếch lên, len lén chạm vào tóc cô thì bỗng nhiên cứng đờ động tác lại khi anh bị ánh mắt rét lạnh của cô quét qua.
" Noãn Noãn... " Lê Bá Sâm run lên gọi một tiếng.
Tư Noãn Noãn nhíu mày nhìn Lê Bá Sâm một cái, ngồi dậy hỏi.
" Anh mới về sao? " nhìn nhìn cái đồng hồ lớn treo ở gần chiếc tivi, bây giờ đã gần ba giờ sáng.
Lê Bá Sâm gật nhẹ đầu một cái, cũng không hề nói gì thêm.
Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm thật lâu, môi cô câu lên khi thấy bên miệng anh còn dính mỡ, cô lắc nhẹ đầu một cái. Chẳng hiểu sao Lê Bá Sâm lại biến thành kẻ tham ăn như vậy. Thay vì ôm cô đi lên phòng, thì anh lại chọn cái ăn xong mới quan tâm cô.
Nhưng cũng đúng, cô rất dễ thức, chỉ một vài trường hợp, còn bình thường cô ngủ chẳng thể sâu, nếu anh ôm cô, chắc chắn cô sẽ phát hiện. Biết đâu còn chửi anh nữa.
Tư Noãn Noãn đứng dậy, cảm giác mỏi lưng vì ngủ sai tư thế là mày cô hơi hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường mà nhìn về hướng Lê Bá Sâm nói.
" Anh cũng ngủ sớm một chút! Ngày mai cùng tôi tìm trường nào đó cho tụi nhỏ vào học. " nói xong, Tư Noãn Noãn xoay người rời đi mà không đợi anh trả lời.
Lê Bá Sâm ngồi yên bất động nhìn Tư Noãn Noãn rời đi.
Anh ngủ sớm... nhưng ngủ ở đâu?
Đêm qua, anh ngủ cùng cô còn gì!?
Nhưng anh lại không dám nói gì hết, vì cái gì cũng phải từ từ mới có hiểu quả.
- -----
Sáng hôm sau.
Hai cục thịt, Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên đã thức dậy từ sớm.
Hôm nay hai bé rất ngoan, không hề khóc nháo, cũng chẳng hề khó chịu như mọi ngày, hai bé lim dim mở mắt, nhín trái lại nhìn phải, dùng hai cánh tay đầy thịt của hai bé ngồi dậy.
Tư Noãn Thiên nhìn cái giường to dạng nôi này mày be bé nhíu lại, nhưng bé không quá để ý nhìn chằm chằm cái hàng rào chắn xung quanh, hiển nhiên rất nhanh thấy cái chốt ở đó.
Môi bé nhếch lên, đứng dậy đi về hướng chốt, mở mở xoay xoay một chút liền mở ra.
Tư Noãn Thương cũng bò dậy theo.
Bốn cái chân đầy thịt vừa chạm sàn, liền hơi hơi co rúm.
\' Thật Lạnh a. \'
Sàn nhà nên gạch, vì thế mới ngủ dậy hai chân âm ấm lúc này rất là lạnh.
Nhưng hai cục thịt không bỏ cuộc, mày nhíu chặt im lặng mà hung hăng đặt chân xuống.
Chân vừa chạm nền, bốn mắt của hai cục thịt trừng to ra.
Nhanh chóng chạy đi hướng chiếc dép lông nho nhỏ của hai bé xọt chân vào.
Tư Noãn Thiên nhìn thấy Tư Noãn Noãn còn nhắm mắt ngủ.
Tư Noãn Thiên kéo tay chị gái Tư Noãn Thương hỏi.
" Chị hai, có cần gọi mẹ Noãn Noãn dậy không? "
Tư Noãn Thương nhìn nhìn Tư Noãn Noãn lắc nhẹ đầu nói.
" Không cần! Cho mẹ Noãn Noãn ngủ thêm một chút nữa đi a. "
Tư Noãn Thiên gật nhẹ đầu be bé của bé một cái.
Hai chị em đi ra ngoài, nhìn xung quanh không có ai.
Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương bốn mắt nhìn nhau, như nghĩ ra cái gì đó liền bước xuống lầu.
Bên dưới phòng khác lúc này thật vắng vẻ, Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thương buồn chán, đi ra ngoài sân, cũng chẳng thấy ai.
Hai bé nắm chặt tay nhau đi vòng vòng, rồi ở một nơi nào đó, có thật nhiều bông hoa xinh đẹp hai bé liền dừng chân ngắm nghía rồi hái từng cây bông đùa vui thật lâu.
Người trong Lê Gia lúc này đều dậy hết, ai nấy đều bận rộn nên chẳng hề để ý đến những thứ xung quanh.
- ----
Tư Noãn Noãn ngủ một giấc đến chín giờ mới tỉnh, cô lim dim mở mắt dậy, thở hắc một hơi.
Chẳng hiểu sao trong mơ cô cứ luôn mơ thấy Lê Bá Sâm đang ôm cô nức nở khóc. Tư Noãn Noãn lắc nhẹ đầu, thầm nghĩ chắc chắn cô xem phim tình cảm quá nhiều cái mơ thấy linh ta linh tinh.
Tư Noãn Noãn ngồi dậy, dần dần khôi phục tâm trạng nhìn về hướng chiếc giường nhỏ, hai mắt cô từ vui vẻ liền chuyển sang lo lắng, sợ hãi.
Hai cục thịt đâu...
Hai cục thịt đâu rồi???
Tư Noãn Noãn hoảng sợ, vội vàng đứng dậy đi về hướng chiếc giường, thật sự không thấy Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương đâu cả.
Tư Noãn Noãn hô to.
" Thương Thương, Thiên Thiên. "
"... " đáp lại cô là sự im lặng.
Tay Tư Noãn Noãn run lên, trong lòng thầm nghĩ chắc Lê Bá Sâm ôm Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên đi thôi.
Cô không hề chảy chuốt hay rửa mặt gì mà vội vàng chạy xuống dưới nhà, vừa nhìn thấy quản gia Lâm, Tư Noãn Noãn liền hỏi.
" Bác, bác có thấy Bá Sâm ở đâu không? " giọng nói cô vẫn còn run run lo lắng.
Quản gia Lâm cũng nhận ra, nhưng ông không dám nghĩ nhiều chỉ nói.
" Cậu chủ đang ở thư phòng. Noãn Noãn vào đi, chắc hiện tại cậu chủ cũng không còn bận. "
Tư Noãn Noãn gật nhẹ đầu nói cảm ơn, sau đấy nhanh chóng rời đi.
Đứng trước cửa thư phòng Lê Bá Sâm, Tư Noãn Noãn gõ nhẹ cửa hỏi.
" Tôi vào được không? "
Lê Bà Sâm đang cúi đầu làm việc, lúc đầu nghe tiếng gõ cửa, mày anh hơi nhíu lại nhưng đến khi nghe đến giọng nói quen thuộc đấy, ánh mắt anh liền nhu hòa hẳn đi mà đáp.
" Vào đi. " vừa nói xong, Lê Bá Sâm còn cố ý gỡ một hai nút áo sơ mi ra, để có thể quyến rũ cô.
Nhưng Tư Noãn Noãn vừa vào, không hề đặt mắt lên người Lê Bá Sâm, cô nhìn quanh một vòng mới hỏi.
" Thiên Thiên và Thương Thương không có ở đây sao? "
Lê Bá Sâm hơi hơi giật mình vì câu hỏi của Tư Noãn Noãn, như nhìn ra chuyện gì đó, anh đứng dậy đi về hướng Tư Noãn Noãn gật nhẹ đầu nói.
" Không có. " dừng một chút, anh mới hỏi.
" Có chuyện gì sao? "
Tư Noãn Noãn mím môi, tay cô run đến lợi hại, cô nhìn Lê Bá Sâm run rẩy nói.
" Không thấy Thiên Thiên và Thương Thương đâu cả! "
" Hả? " Lê Bá Sâm giật mình, \' hả \' một tiếng.
Tư Noãn Noãn chân mềm nhũn sắp ngã xuống, Lê Bá Sâm vội vàng ôm lấy cô.
Tư Noãn Noãn hai mắt ướt đẫm nhìn Lê Bá Sâm, giọng nói run đến nỗi khó mà nghe được.
" Kh... không... th... ấy... Th... iên... Thư... ương... "
Lê Bá Sâm nghe ra, anh vội vàng trấn an cô.
" Đừng lo, Noãn Noãn trong nhà có camera. "
Tư Noãn Noãn mím môi, cảm giác sợ hãi này giống hệt cái ngày cô phát hiện hai cục thịt biến mất, nhưng hôm nay cô lại lo nhiều hơn trước, cô biết hai cục thịt rất thông minh, sẽ không ngu ngốc làm chính mình chịu thiệt, nhưng hai cục thịt cũng chỉ là những đứa trẻ gần bốn tuổi thôi, có thông minh nhiều ra sao cũng rất dễ bị dụ.
" Nhanh xem... bọn nhỏ mới gần bốn tuổi thôi... "
Lê Bá Sâm gật đầu, ôm lấy Tư Noãn Noãn đi xuống phòng khách, trong phòng khách lúc này đã có hai ba cái laptop cùng người giữ an ninh của Lê Gia cũng có mặt.
Lê Bá Sâm cẩn thận đặt Tư Noãn Noãn xuống ghế ngồi, Lê Bá Sâm nhíu chặt mày hỏi.
" Các người thật sự không nhìn thấy ai ra vào Lê Gia? "
Nhân viên an ninh khó khăn gật đầu. Bọn họ thật sự không thấy gì cả.
Lê Bá Sâm nhìn như không nhìn họ, mới nói với quản gia Lâm.
" Từ sáng đến giờ thật sự không thấy Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương? "
Quản gia Lâm gật đầu nói.
" Lúc sáng trong nhà có vang lên tiếng động, khi tôi đi ra thì không thấy gì, bình thường hay có chim cũng bay vào nhà ᴆụng này kia phát ra tiếng động nên tôi không để ý. "
Lê Bá Sâm còn đang định nói gì đó, Tư Noãn Noãn nắm lấy tay anh, khó khăn nói.
" Ở đây có camera mà đúng không? Mở camera cho tôi xem... "
Nếu như không phải bị người vào bắt đi, thì chỉ có một chuyện là hai cục thịt tự đi ra ngoài.
Quản gia Lâm gật nhẹ đầu, ông cũng sốt ruột không kém gì Tư Noãn Noãn mà nhanh chóng bấm vào truyền hình để chuyển sang chương trình camera.
Rất nhanh, trên màn hình tivi liền chỉnh ở thời gian sáu giờ mấy.
Bấm nhanh một chút, nên rất nhanh liền thấy hai cục thịt đang đi xuống cầu thang.
Tư Noãn Noãn tay cứ run cầm cập, Lê Bá Sâm nắm lấy tay cô trấn an, cả một căn phòng hơn mười người hồi hộp nhìn, cuối cùng thấy được hai cục thịt nhìn trái nhìn phải trong phòng khác, lại nắm tay nhau ra ngoài.
Tư Noãn Noãn không đủ kiên nhẫn nhìn tiếp nữa đứng dậy.
Lê Bá Sâm cùng những người khác cũng chạy ra ngoài.
Tư Noãn Noãn nhìn quanh sân hô.
" Thiên Thiên, Thương Thương. "
Ai nấy đều hô theo.
Tay Tư Noãn Noãn càng run hơn khi không nghe ra bất kỳ thanh âm nào từ hai đứa con của cô.