" Boss... " Trợ lý sau khi đi ra ngoài một chuyến thì hai mắt của anh nhíu chặt đi thẳng đến phòng làm việc của Hoa Tử Khiêm chào hỏi một tiếng nói.
" Chúng ta rời đi mấy năm qua đúng thật đã bỏ lỡ nhất nhiều chuyện. " dừng một chút anh đưa giấy tờ anh thu thập được cho Hoa Tử Khiêm nói.
Hoa Tử Khiêm nhíu mày đọc những tờ giấy đó mày nhíu lại càng thêm chặt.
Trong tờ giấy chủ yếu anh chỉ đọc một câu duy nhất.
\' Toàn bộ sân bay, nhà ga, xe lửa, tàu đều thuộc sản nghiệp của Lê Bá Sâm. \'
Hoa Tử Khiêm cười khổ, thì ra Lê Bá Sâm vùi đầu vào công việc mấy năm qua là vì mấy cái này, vì để tìm thấy tung tích của Tư Noãn Noãn, anh ta không ngần ngại chi một mớ tiền... à không từng này tiền không thể gọi là chỉ một mớ được mà là một đống tiền để mua mọi thứ.
Hoa Tử Khiêm lắc nhẹ đầu tự hỏi.
\' Lê Bá Sâm... những gì mà cậu làm hiện tại có bù đắp mọi lỗi lầm trước kia của cậu không? \'
Hoa Tử Khiêm ngẩng đầu nhìn trợ lý hỏi.
" Thật sự không còn cách nào khác có thể mua? "
" Không có! "
Hoa Tử Khiêm thở hắc một hơi, bỏ giấy xuống nhanh chóng làm việc đang dang dở tiếp.
Nói anh dễ buông bỏ... thì chắc chắn không phải mà là anh biết... cho dù Tư Noãn Noãn không quay về bên Lê Bá Sâm cũng sẽ không ở bên cạnh anh huống chi... thời gian của Lê Bá Sâm thật sự không còn nhiều.
- -------
Hà Sinh Khứu nhìn chằm Lê Bá Sâm thật lâu, nhìn thấy Lê Bá Sâm chỉ trầm mặc suy nghĩ mà không hề nói gì anh khó chịu quát.
" Lê Bá Sâm... nếu như cậu cứ như vậy thì thật sự sẽ mất Tư Noãn Noãn. "
Lê Bá Sâm ngẩng đầu lên nhìn Hà Sinh Khứu anh nhếch mép cười khổ.
" Cậu nghĩ... nếu như tôi đi phẫu thuật thì sẽ không mất cô ấy sao? "
" Cậu nghĩ nếu như tôi nằm yên bất động ở nơi đó sẽ không mất cô ấy sao? "
" Huống hồ... haha... huống hồ chưa chắc gì tôi có thể sống được... "
" Bá Sâm... " Hà Sinh Khứu hai mắt đỏ lên lo lắng gọi một tiếng.
Lê Bá Sâm cúi đầu lại nói.
" Tôi thà ૮ɦếƭ đi để không quên Tư Noãn Noãn, còn hơn khỏe mạnh nhưng không nhớ về cô ấy... Tôi thà bản thân chịu mọi đau khổ dày vò còn hơn phải sống xa cô ấy... Tôi thà ૮ɦếƭ đi còn hơn lại không thể nhìn cô ấy...
Tôi không có gì... không có gì ngoài Noãn Noãn cả! Cậu làm sao hiểu... hiểu được cái cảm giác vui mừng kích động của tôi... cậu là sao hiểu khi biết đứa con của bản thân vẫn còn... cậu không hiểu... cái cảm giác nhìn thấy người mình yêu thương xuất hiện là như thế nào... "
" Sâm... nếu như cậu không chữa trị thì... một lần nhìn thấy Tư Noãn Noãn... "
" Khứu... cậu yêu Lý Khê như vậy. Nếu như có một ngày nào đó Lý Khê biến mất cậu sẽ ra sao? \'
" Tôi... "
" Cậu sẽ như tôi, muốn sống không được mà ૮ɦếƭ cũng không xong, muốn nhìn cô ấy nhưng lại không thể nhìn, dù cô ấy ở ngay trước mặt cậu muốn chạm vào cũng không dám vì sợ cô ấy sẽ biến mất... như tôi vậy... cậu sẽ cảm thấy bản thân bệnh là một chuyện quá bình thường, nhưng chỉ cần nghe thấy chuyện sẽ quên đi cô ấy cậu lại chẳng thể nào chấp nhận được.
Cậu biết vì sao không? Đó là cậu thật sự sợ.
Sợ ngay cả hình bóng trong trí nhớ cậu duy nhất cũng mất đi. " dừng một chút.
Lê Bá Sâm nhắm mắt che đi giọt nước mắt sắp tuôn mà nói.
" Hiện tại, gặp cô ấy... chính tôi còn không có tư cách, ngay cả bọn trẻ, tôi cũng không hề có tư cách gặp huống hồ... cái hình ảnh của cô ấy và bọn nhỏ mà tôi ghi nhớ cũng mất đi làm sao tôi có thể chịu được. "
Hà Sinh Khứu nhìn Lê Bá Sâm, anh hít một hơi sâu.
" Boss nhớ uống thuốc, tôi đi ra ngoài xử lí chút việc đây. " nói xong Hà Sinh Khứu vội vàng rời đi.
Lê Bá Sâm không còn quá nhiều thời gian, u lành tính... thì làm sao? Không gây bất kỳ phản ứng nào nhưng mỗi lần hôn mê lại rất sâu... hiện tại cần phải gấp...
Phải kiếm cách nào đó để Lê Bá Sâm chịu điều trị...
Hà Sinh Khứu vừa đi ra khỏi cánh cổng hai mắt anh chợt sáng lên.
Đúng vậy... chỉ còn có mỗi cách đó thôi.
Tư Noãn Noãn trước khi ngủ thì nhận được tin nhắn của Hoa Tử Khiêm, đọc xong tin nhắn mày cô nhíu chặt lại.
Lần này thật sự muốn trốn hay muốn chạy cũng không thoát nổi...
Càng nghĩ, Tư Noãn Noãn càng khó chịu, nhưng rất nhanh chấp nhận với việc thật hơn cả thật là ở lại nước J một thời gian dài.
Gửi xong tin nhắn cho Phỉ Vô Dư và Minh Lâm ở nước Rose thì Tư Noãn Noãn cũng ôm lấy hai bé cưng của cô mà ngủ say.
- ---
Sáng hôm sau.
Tầm tám giờ sáng, khi mà ba mẹ con vẫn còn ngủ thì tiếng gõ cửa vang lên.
Tư Noãn Noãn nhíu chặt mày của cô lại nhìn hai bé con cũng đang nhíu mày, cô nhẹ nhàng vỗ ௱ôЛƓ hai bé con nhè nhẹ như đang dỗ dành sau đấy mới ra mở cửa.
Hà Sinh Khứu nhìn Tư Noãn Noãn thì cứng người lại, mày Tư Noãn Noãn nhíu chặt nhìn anh, như đang tức giận oán trách chuyện gì đó.
Hà Sinh Khứu lo lắng nuốt một ngụm nước bọt nói.
" Tư tiểu thư... chúng ta có thể nói chuyện một chút không? "
Tư Noãn Noãn nhìn Hà Sinh Khứu một lúc mới gật nhẹ đầu một cái nói.
" Bên dưới có cafe xuống dưới đó rồi nói. " nói xong cô đóng cửa.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên thân hình be bé ngồi dậy dụi dụi mắt.
" Mẹ... chúng ta đi sao? " Tư Noãn Thương hỏi.
Tư Noãn Noãn hôn trán hai bé con một cái mới hỏi.
" Muốn ngủ tiếp hay là đi xuống với mẹ? "
Tư Noãn Thiên bò về chỗ Tư Noãn Noãn bé ôm lấy cổ của cô nói.
" Muốn xuống với mẹ. "
Tư Noãn Thương cũng gật đầu.
Tư Noãn Noãn cười cười ôm lấy hai cục thịt đi vào phòng tắm thay bộ đồ con nhím cho hai bé, đánh răng rửa mặt cho cả ba xong cô mới ôm hai con nhím con ra ngoài.
- ---
Hà Sinh Khứu cả người căng thẳng đến rỉ từng giọt từng giọt mồ hôi.
Anh nhìn chằm chằm cánh cửa đợi người mãi không thôi.
Mãi nửa tiếng sau, Hà Sinh Khứu mới thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi phía sau hai cục tròn tròn nhìn kỹ anh mới phát hiện, hai cục tròn tròn là con của Lê Bá Sâm.
Hà Sinh Khứu đứng dậy, gật đầu nhẹ với Tư Noãn Noãn, Tư Noãn Noãn cũng gật đầu lại, sau đấy cô mới nói với Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên.
" Hai con sang bên đó chơi một chút có được không? "
" Vâng ạ. " Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương ngoan ngoãn gật đầu, Tư Noãn Noãn mới nhìn hướng hai nhím con chạy đi phía khu dành cho con nít của quán cafe mà cười cười.
Cô ngồi xuống, nhìn Hà Sinh Khứu nói.
" Có chuyện gì anh nói nhanh đi. Anh thấy đó tôi còn phải trong con. "
Hà Sinh Khứu không hiểu sao anh lại cảm thấy thật sự lo lắng khi đối diện với Tư Noãn Noãn, bình thường Lê Bá Sâm có la mắng hay nạt nộ anh, anh không hề thấy sợ hãi nhưng người phụ nữ xinh đẹp này lại khác.
Cứ làm anh thấy căng thẳng cũng như có một áp lực thật lớn đè lên anh.
" Anh Hà... " Tư Noãn Noãn thấy Hà Sinh Khứu thất thần vội vàng gọi một tiếng.
Hà Sinh Khứu giật mình, ho khan một tiếng \' xin lỗi \' mới nói.
" Tư tiểu thư còn tình cảm với Boss chứ? "
Tư Noãn Noãn nhíu mày.
Hà Sinh Khứu nắm chặt ly cafe mới nói.
" Thật sự mà nói... tôi nghĩ chuyện này chỉ có mỗi Tư tiểu thư mới có thể giúp Boss. "
Tư Noãn Noãn khó chịu nói.
" Làm ơn có gì thì nói nhanh một cái, anh không biết là chính anh càng dài dòng thì sẽ càng ít người chịu hợp tác sao? "
Hà Sinh Khứu chỉ nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn nói, anh im lặng một lúc mới nói.
" Tư tiểu thư, mời cô xem cái này. "
Hà Sinh Khứu lấy từ trong túi xách của mình ra một tập văn kiện đưa cho Tư Noãn Noãn.
Tư Noãn Noãn nhướng mày không rõ, nhưng cô vẫn nhận lấy mà mở ra xem.
Vừa đọc đến Bản Xét Nghiệm, thì mày cô nhíu chặt mãi cho đến khi thấy họ và tên: Lê Bá Sâm thì tay cô cứng đờ...