Tư Noãn Noãn... Tư Noãn Noãn...
Trên đời này, anh nghĩ không ai gan dạ bằng em đâu. Dám nói dối với toàn bộ mọi người ở đây là bản thân đã sảy thai, không những thế còn ly hôn với tôi, sau đấy ôm bụng bầu bỏ trốn.
Tư Noãn Noãn ơi là Tư Noãn Noãn... để anh xem lần này em có thoát khỏi lòng bàn tay của anh hay không?!
- -----
Sau khi Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên ngủ dậy thì hai bé bắt đầu đói bụng kiếm ăn.
Lê Bá Sâm chính tay tắm cho từng đứa một lại chính tay ôm hai bé con xuống dưới phòng bếp ăn cơm.
Nhìn một màn gia đình hạnh phúc như vậy làm sao có người nào biết, thật lâu trước kia...
Tư Noãn Noãn ngay cả muốn ngồi ăn chung cũng phải có sự đồng ý của Lê Bá Sâm.
Hoặc là những bữa ăn ngon không phải lúc nào cũng có được.
Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương vừa ăn vừa hưởng thụ cảm giác có baba, cả hai bé cười híp cả đôi mắt, ăn no chơi đủ, lại ngủ.
Lê Bá Sâm tắm xong, ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm hai nhóc con.
Con của anh... đây là con của anh cùng Tư Noãn Noãn.
Che đi sự xúc động trong đôi mắt, Lê Bá Sâm đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Lúc này đã là hơn mười một giờ tối, anh vẫn như mọi ngày, về hướng ngôi nhà nhỏ của Tư Noãn Noãn ở trước kia ngủ.
Không ai có thể lý giải được vì sao anh lại làm như vậy... nhưng chính anh lại có thể lý giải được... mọi thứ là bởi vì nỗi nhớ của anh dành cho Tư Noãn Noãn quá nhiều, anh muốn ở đâu có luôn có hình bóng của cô mà lưu lại.
Nơi duy nhất có đủ cảm xúc của Tư Noãn Noãn là ngôi nhà nhỏ này.
Lê Bá Sâm nằm xuống, nhìn chằm chằm ánh trăng sáng len lỏi qua cửa sổ, không khỏi tự hỏi.
" Noãn Noãn... có phải mỗi đêm sau khi em về lại đây đều nhìn ánh trăng đấy mà tự nhủ rằng... đến khi nào mới có thể rời khỏi anh hay không? " Lê Bá Sâm cười khổ, trái tim lại thắt chặt từng cơn.
Anh nên làm gì đây... nên làm gì mới có thể bù đắp những lỗi lầm đấy đây...
Làm gì để cô có thể về lại bên anh...
Nói đến hai mắt Lê Bá Sâm đỏ lên, mím chặt môi lại.
иgự¢ trái lại co thắt cực liệt đau đớn mãi không thôi.
- -------------------
Trên máy bay, Tư Noãn Noãn nắm chặt tay thành nắm đấm, môi mím lại lo lắng.
Cô biết rõ... hôm nay về lại nhất định không dễ dàng trở về, nhưng cô nhất định phải về... đưa hai bé con cùng về lại với cô.
Sau mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay, Tư Noãn Noãn về đến nước j thì đã hơn bảy giờ sáng nước J.
Tư Noãn Noãn nhíu mày, nhìn chằm chằm đồng hồ một lúc môi mím lại.
Không biết hai nhóc con kia đã ăn sáng hay uống sữa chưa.
Trong lòng Tư Noãn Noãn lo lắng không thôi.
Tư Noãn Noãn bắt xe đi thẳng về hướng Lê Gia.
- ----------------
Lê Gia.
Sáng ngủ dậy, Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh đây là căn phòng xa lạ, không thấy Lê Bá Sâm đâu nữa, môi hai bé bĩu sau đấy lại khóc rống lên nức nở.
" Ô... ô... ô... "
" Ô... ô... ô... "
Hai tiếng khóc non nớt vang lên.
Lê Bá Sâm vừa cầm tách cà phê nhấp một ngụm, vừa nhìn chằm chằm giấy tờ thì giật mình nghe tiếng khóc.
Anh vội vàng buông cà phê và tài liệu trên tay xuống đi vội lên phòng ngủ.
" Ô... ô... "
" Ô... ô... "
Tiếng nức nở không dứt, Lê Bá Sâm nhíu mày vội vàng đi vào.
" Làm sao vậy? Ngoan ngoan baba ở đây. "
Ôm vội hai bé con đang khóc rống vào lòng, Lê Bá Sâm đứng dậy đi vòng vòng.
" Baba đây... ngoan... ngoan nè... "
" Ô... ô... baba... "
" Baba... ô ô... "
Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương nức nở không dứt, ôm lấy cổ Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm cúi đầu nhìn trái nhìn phải, môi anh nhếch lên.
Cái cảm giác này, thích thật, sáng ngủ dậy nghe tiếng khóc non nớt như vậy thôi cũng làm anh thấy ấm lòng không thôi.
Hôn nhẹ má hai bé con, Lê Bá Sâm ôm hai bé vào trong phòng tắm.
Lê Bá Sâm cẩn thận giúp hai bé con vệ sinh răng miệng nho nhỏ của hai bé lại lau mặt cho hai bé mới thay quần áo cho hai bé, sau đấy ôm xuống dưới phòng khách.
Để hai bé ngồi trên chiếc ghế dành cho con nít, Lê Bá Sâm ngồi ngay bên cạnh.
Những người giúp việc bắt đầu lấy mấy món ăn của hai bé cũng như sữa đặt lên bàn.
Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương im lặng tay múp múp cầm chiếc muỗng của hai bé ʍúŧ từng muỗng một ăn.
Lê Bá Sâm ăn sáng, nhưng trong mắt tràn ngập cưng chiều mà nhìn hai bé con, chính là còn chưa ngồi được bao lâu thì điện thoại vang lên.
\' Reng Reng Reng. \'
Lê Bá Sâm nhướng mày nghe máy.
" Boss... "
" Sáng sớm có chuyện gì sao? "
" Boss...
Hà Sinh Khứu nhìn đồng hồ một cái nhanh chóng nói.
" Boss... Tư tiểu thư hiện tại đang ở sân bay. "
" A! " môi Lê Bá Sâm nhếch lên. Về thật nhanh, anh còn nghĩ Tư Noãn Noãn sẽ đến trưa nay hoặc mai mới về, xem ra chắc cô ấy biết rõ hai nhóc con đang ở đâu rồi.
" Ừ! Biết rồi! " nói xong không đợi Hà Sinh Khứu nói thêm bất kỳ lời nào nữa anh cúp máy.
Lê Bá Sâm đứng dậy, đi ra hướng cửa sổ nhìn chằm chằm ngoài cổng kia, Tư Noãn Noãn, anh nhất định không để em rời khỏi anh nữa đâu.
Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương nhìn theo hướng Lê Bá Sâm đứng, ăn xong hai bé khẽ nói.
" Baba.. đứng đó làm gì vậy ạ? "
" Baba... không đi đón mẹ Noãn Noãn sao? "
Lê Bá Sâm xoay người đi về hướng Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương nói.
" Một lát nữa mẹ của hai đứa con sẽ đến. "
" A! Thật sao? " Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên bốn mắt nhìn nhau một lúc, trong mắt của hai bé tràn ngập vui mừng trong đấy mà nhìn về Lê Bá Sâm hỏi.
Lê Bá Sâm cười nhẹ gật đầu chắc chắn.
Tư Noãn Thiên hú lên một tiếng.
" A! Thật tốt quá. "
" A! Cuối cùng gia đình chúng ta được đoàn tụ rồi. "
Lê Bá Sâm xoa xoa nhẹ đầu hai đứa con của mình, môi anh cứ giương lên vui vẻ không thôi.
- ----
Hoa Thị.
Vì Hoa Chủ Tịch phải nhập viện nên Hoa Tử Khiêm từ sớm đã đến công ty.
" Cậu nói sao? Noãn Noãn đang ở nước J? " mày anh nhíu chặt lại.
" Đúng vậy thưa Boss. "
" Ừ! Tôi biết rồi. " sau khi tắt ma1y.
Hoa Tử Khiêm nắm chặt nắm tay lại, môi mím chặt nhẫn nhịn.
Tư Noãn Noãn... em là đang lo cho hai đứa bé hay chính em đang muốn trở về...
- ----
" Cảm ơn bác tài. " Tư Noãn Noãn xuống xe, nhìn căn nhà quen thuộc này mắt khẽ nhắm chặt.
Ở đây... chất chứa bao nhiêu kỷ niệm của cô...
Đau buồn có... vui vẻ có... tuyệt vọng có.
Cô không hề nghĩ sẽ phải bước vào nơi đây thêm một lần nào nữa nhưng nếu như không bước vào thì làm sao đón hai bé con về.
Nhẫn nhịn sự khó chịu và đau đớn của bản thân Tư Noãn Noãn bước vào.
Ánh mắt cô vẫn chung thủy như cũ, nhìn xung quanh một vòng sau đấy bước thẳng vào hướng Lê Gia.
Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương được Lê Bá Sâm ôm ấp đứng từ xa nhìn về hướng Tư Noãn Noãn. Hai bé con cười khanh khách thích thú gọi.
" Mẹ. "
" Mẹ. "
Tư Noãn Noãn mím chặt môi nhìn chằm chằm hướng đó.
Hai đứa bé trong như rất thân với Lê Bá Sâm...
Tư Noãn Noãn bước dần dần tới gần, Lê Bá Sâm chỉ cảm thấy trái tim của anh như sắp nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ vậy.
Cô vẫn như vậy... gương mặt hay vóc dáng vẫn y như vậy.
Tư Noãn Noãn đứng cách Lê Bá Sâm chừng hai mét.
" Đem bọn nhỏ vào trong. "
Lê Bá Sâm gật đầu, quản gia Lâm ôm một tay một bé đi vào.
" Noãn Noãn, em đã về... "
" Lê Bá Sâm! Anh là đang cố ý có đúng không? "
" Không có! "
" Thế tại sao anh lại để bọn nhỏ ở đây? " rõ ràng hai đứa bé có biết Lê Bá Sâm là ba ruột thì cũng sẽ không bám theo khi anh ta không cho, nhưng anh ta lại...
" Noãn Noãn, em chán ghét anh đến vậy sao? "
" Đúng vậy. " Tư Noãn Noãn nhìn thẳng vào mắt anh nói.
Lê Bá Sâm mím môi cười khổ, anh thành thật nói.
" Không lẽ... chúng ta làm lại từ đầu không được sao? "
" Anh nghĩ tôi sẽ ở lại cùng anh sao? "
" Anh... "
" Lê Bá Sâm chúng ta đã ly hôn, tôi đến để đón hai bé con, mà cũng muốn nói rõ cho anh biết, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, hay anh biết chuyện gì đó. Tôi cũng tuyệt đối không để hai bé con theo anh. "
" Noãn Noãn. " Lê Bá Sâm tiến một bước, giữ chặt tay Tư Noãn Noãn, mắt anh bi thương gọi.
" Em thật sự không thể cho anh một cơ hội hay sao? "
" Không thể. "
Tư Noãn Noãn nói xong, đang định đi vào trong ôm lấy hai bé con, nhưng còn chưa bước vào cô đã bị Lê Bá Sâm ôm chặt vào lòng.
" Noãn Noãn... Noãn Noãn... anh biết sai rồi... anh biết sai rồi... "
Tư Noãn Noãn dứt khoát kéo anh ra.
\' CHÁT \' tát mạnh vào mặt anh.
" Lê Bá Sâm! Anh vẫn không hề THAY ĐỔI. "
" Noãn... "