Tư Noãn Noãn đưa tay xoa lên bụng của cô, môi câu lên rạng rỡ... ngày hôm đó... cái ký ức cả cuộc đời này cô đều muốn quên đi.
Trong bệnh viện ngày hôm đấy, sau khi cô vào phòng cấp cứu tầm 10 phút, thì cô tỉnh lại, việc đầu tiên cô hỏi.
" Con... con của tôi còn không? " giọng nói của Tư Noãn Noãn run lên nghẹn ngào, trong giọng nói không chỉ có mỗi lo lắng còn có bi thương mất mát chưa bao giờ có được.
Một vị bác sĩ trung niên nhìn Tư Noãn Noãn một lúc lâu hỏi.
" Đứa bé vẫn còn! Chỉ là hơi yếu một chút, cô cần tịnh dưỡng thật nhiều mới có thể nhanh chóng hồi phục. "
Tư Noãn Noãn che kín miệng vui mừng, máu... lúc cô thấy máu chảy xuống... cô đã nghĩ đến chuyện sẽ phải mất đi đứa bé, sẽ phải thật sự rời xa đứa bé... chính là may mắn... máy mắn ông trời vẫn còn thương xót cho số phận của cô...
Tư Noãn Noãn dùng đôi tay yếu ớt của cô, nắm lấy vạt áo bác sĩ hỏi.
" Ở bên ngoài... những người đó có biết không? "
Những y tá hộ lý hay bác sĩ đều nhìn Tư Noãn Noãn, vị bác sĩ trung niên vẫn nói.
" Chúng tôi còn chưa thông báo. "
Tư Noãn Noãn hai mắt đỏ ửng, cầu xin.
" Xin mọi người hãy nói đứa bé đã mất... "
"... " hai mắt mọi người đều trừng to kinh ngạc.
" Làm ơn... đừng nói với họ biết... "
" Cô... "
" Cứ nói là đứa bé đã mất... nếu như hôm nay tôi không thể thoát khỏi anh ta thì vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi, hôm nay đứa bé còn... lần sau nhất định sẽ mất. "
Tư Noãn Noãn nghẹn ngào nói, cái lực chân đó của Lê Bá Sâm hạ xuống rất mạnh, nếu như không phải tay cô có che một phần... thì nhất định đứa bé cũng chẳng còn.
" Cậu ta đánh cô? " Bác sĩ nhìn Tư Noãn Noãn.
Tư Noãn Noãn cười khổ không nói gì... chuyện vợ chồng, cho dù có hận có ghét bỏ nhau thì cô cũng không thể nói cho họ biết Lê Bá Sâm đánh cô...
Người phụ nữ lúc nào cũng vậy... bản thân họ bị chồng ђàภђ ђạ đánh đập, không phải họ sợ người đời chê cười, cũng chẳng phải họ sợ mình bị người nói " đáng đời " mà chính họ sợ... sợ người đàn ông mà họ yêu họ thương bị người đời chửi rủa...
Tại sao ra đường, những người phụ nữ bị đánh đập lại cố gắng đeo khẩu trang hay mắt kính... cũng chỉ vì không muốn ai nhận ra... thẩm chí... họ sợ có người hỏi " chồng mày đánh mày sao? "
Ai cũng vậy... nhưng đâu phải ai cũng hiểu.
Tư Noãn Noãn im lặng, những người trong phòng cấp cứu nhất thời hiểu rõ... một vài người y tá khá lớn tuổi, khẽ giúp cô lau sạch sẽ vết máu nói.
" Yên tâm... chúng tôi sẽ giúp cô nói giống! Chỉ mong sau này cô sẽ có cuộc sống vui vẻ. "
Tư Noãn Noãn gật đầu, một người khác đến tiêm vào tay cô thuốc giữ thai cùng an thai, loại thuốc này vô cùng thần kì... cho dù đứa bé sắp ૮ɦếƭ đi thì nhất định sẽ có thể sống sót... ngay cả thai nhi cũng vậy.
Vì thai nhi trong bụng Tư Noãn Noãn khá yếu, nên cô được tiêm hai mũi.
Thuốc vừa tiêm xong, Tư Noãn Noãn bắt đầu đau đớn, đau đớn đến nỗi chính cô lần đầu tiên chỉ muốn ૮ɦếƭ đi để quên đi cơn đau, những thanh âm non nớt vang lên.
" Mẹ... mẹ đừng bỏ con... "
" Mẹ... mẹ ơi... "
Tư Noãn Noãn cắn răng chịu đựng cơn đau.
- ------------
Khi bác sĩ rời đi, thì cũng là lúc Tư Noãn Noãn đã chịu nỗi cơn dày vò đó, cô được kéo vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, cô ngốc ở đó hơn ba tiếng đồng hồ, cơn đau hoàn toàn dứt... môi cô cũng câu lên...
Cô phải diễn... diễn thật giống với cảm xúc lúc nãy... cô phải thoát khỏi anh ta.
Khi Lưu Hà Mi bước vào... Tư Noãn Noãn đã hoàn toàn nhập tâm vào cảm xúc của người mẹ vừa mất đi đứa con mà nhìn Lưu Hà Mi nói.
Tiếng nói... từng câu từng chữ của cô phát ra đều là thật tâm... những gì cô chịu đựng... không phải vừa nhìn đã thấy đã hiểu...
Nhìn Lưu Hà Mi vốn còn đang khuyên nhủ cô, lại im bặt... cô biết bà nhất định sẽ đồng ý... bởi vì cho dù ra sao người có lỗi nhất cũng là bà...
- ---------------
Ngày đấy, Tư Noãn Noãn rời đi cùng Phỉ Vô Dư và người Hoa Tử Khiêm phái đến bảo vệ cô.
Ngày đó trời rất trong xanh, mọi thứ vẫn như mọi ngày... đều đều diễn ra chỉ khác chính là từ nay trở về sau sẽ không còn một người tên Tư Noãn Noãn nữa.
Ngày đó trời rất trong xanh, mọi thứ vẫn như mọi ngày... đều đều diễn ra chỉ khác chính là từ nay trở về sau sẽ không còn một người tên Tư Noãn Noãn nữa.
Trên đất nước mang tên J không còn cái tên Tư Noãn Noãn và cũng như những mặt báo vốn là [ HOT ] cũng chẳng còn xuất hiện tên cô.
Một vài người không biết gì họ đồn thổi.
" Tư Noãn Noãn chắc vì quá đau buồn nên ૮ɦếƭ rồi. "
" Tư Noãn Noãn về quê rồi. "
Hay thẩm chí " Tư Noãn Noãn vẫn đang đau buồn vì ly hôn. "
- ----------------
Lê Thị.
Lê Bá Sâm tuy đã mất đi Tư Noãn Noãn, đã ký tên vào đơn ly hôn nhưng trong anh vẫn còn chút gì đó gọi là hy vọng, sự hy vọng này tuy mong manh nhưng một phần nào đó cũng khiến con tim anh an tâm vì anh biết một ngày nào đó... chỉ cần anh cố gắng, cô ấy sẽ về bên anh... chính là...
" XOẢNG. " tách cà phê đang cầm trên tay run lên, liền rơi xuống, một thanh âm quen thuộc vang lên.
" Cô ấy đi rồi? " giọng nói trầm thấp run lên hỏi.
Hà Sinh Khứu trầm mặc một lúc gật đầu nói.
" Đúng thế! Tư Tiểu Thư đã đi rồi. "
Lê Bá Sâm đứng dậy, cả thân hình to lớn vạm vỡ của anh khẽ run lên.
Tay anh nắm chặt lại.. con tim lại đau nhói.
" Cô ấy đi thật rồi... cô ấy thật sự không còn cần anh nữa... cô ấy... cô ấy đi thật rồi... "
" Cô ấy đi đâu? "
" Tôi không biết! " Hà Sinh Khứu thành thật nói.
" Cái gì? " Lê Bá Sâm hai mắt đỏ ngầu tức giận.
Hà Sinh Khứu mím môi một lúc nói.
" Boss... Tư Tiểu Thư đi lúc nào chúng tôi cũng không hay biết mặc dù đã ở cạnh đó... không những thế cho dù gắn thiết bị theo dõi cũng bị mất sóng tính hiệu... khi chúng tôi thấy Tư tiểu thư không rời khỏi nhà như mọi ngày thì có đến quầy tiếp tân hỏi mới hay là Tư Tiểu Thư đã rời đi. "
Bàn tay Lê Bá Sâm không kiềm được mà run lên, anh cắn chặt môi mình sau đó cố giữ bình tĩnh mà nhìn Hà Sinh Khứu hỏi.
" Có tra xét hết tất các lịch trình rời đi của hôm nay chưa? "
" Rồi... nhưng vẫn không hề có tên Tư Noãn Noãn... "
" Đi tra lại... "
" Boss... "
Lê Bá Sâm quát lên.
" Tôi bảo cậu đi tra lại... " tim anh nhói... rất nhói... nhói đến nổi chính anh không thể nào thở...
Hà Sinh Khứu nhìn thấy Lê Bá Sâm khác lạ... anh tiến một bước gọi.
" Boss... "
Lê Bá Sâm đờ đẫn không nói gì... sau đấy ngất lịm đi.
" Boss... "
Hà Sinh Khứu la lên đỡ lấy Lê Bá Sâm.
- ---
Bệnh viện.
Ngoài phòng chờ gồm có Lý Khê, Hà Sinh Khứu và Lưu Hà Mi, không những thế còn có một vài người đàn em của Lê Bá Sâm cũng có mặt nhưng họ không đứng gần đấy.
Lưu Hà Mi nắm chặt tay, bà run cầm cập lo lắng.
Hà Sinh Khứu đi đến ngồi cạnh bà nói.
" Bác gái đừng lo lắng! Boss nhất định sẽ không sao. "
Lưu Hà Mi gật đầu, nhưng bà làm sao có thể không lo lắng... con trai bà... con trai bà cứ liên tục xảy ra chuyện từ ngày Tư Noãn Noãn rời đi...
Tất cả đều là lỗi tại bà... tại bà bắt Tư Noãn Noãn phải ở lại bên cạnh con trai bà, để con bé phải chịu biết bao nhiêu là dày vò, tại bà tất cả là tại bà... giờ nhìn đứa con trai vì yêu mà khổ sở bà càng thấy mình không xứng đáng... làm một người mẹ.
Không lâu sau đấy bác sĩ ra.
Lưu Hà Mi run lên hỏi.
" Bác sĩ... con trai tôi nó có sao không? "
Bác sĩ nhìn Lưu Hà Mi một lúc mới nói.
" Phu nhân yên tâm, Lê Tổng chỉ nhất thời xúc động quá nên mới ngất. " dừng một chút Bác sĩ lại nói.
" Phu nhân vẫn nên để Lê Tổng gặp bác sĩ tâm lý để điều trị, cậu ấy Stress rất nặng. Không nên để cậu ấy một mình, hiện tại là thời điểm rất nhạy cảm với những bệnh nhân bị stress, cậu ấy đang có dấu hiệu bị trầm cảm, nên cho dù ý chí cậu ấy có mạnh đến đâu nếu như không điều trị kịp thời thì cũng vô dụng. " nói xong bác sĩ rời đi.
Lưu Hà Mi đứng như trời trồng, hai mắt bà đỏ lên lo lắng.
Bác sĩ bảo bà " yên tâm " nhưng sau đấy lại nói ra một hơi... làm sao bà yên tâm được.
Lưu Hà Mi nhìn về Hà Sinh Khứu hỏi.
" Có phải Noãn Noãn đã rời đi? "
Hà Sinh Khứu nặng nề gật đầu.
Lưu Hà Mi cười khổ... thì ra là như vậy... lúc trước Huỳnh Tố My có rời đi thì thằng bé cũng không hề ngất lên ngất xuống hay cần điều trị như vậy... hiện tại xem ra... con trai bà thất sự yêu đến đau... hối hận... hối hận lúc này thì có còn được gì đâu.