" Lê Bá Sâm!!! Nếu đã không thể thì đừng hỏi tôi, chuyện của anh vốn cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả, chúng ta đến với nhau chỉ vì tôi nợ anh ân cứu tôi ra khỏi Tư Gia, còn anh cần tôi đóng vai một người vợ. Chúng ta chỉ là những người cần đối phương giúp đỡ chứ không hề có liên quan gì với nhau, nên anh không cần phải để ý người vợ trên danh nghĩa như tôi. " dừng một chút, Tư Noãn Noãn cắn chặt môi, để bản thân bị đau mà quên đi cảm giác đau lòng, cô nhếch mép cười lạnh giọng nói.
" Chỉ cần tôi có thai, an toàn sinh đứa bé ra, thì anh có thể danh chính ngôn thuận mà cưới Huỳnh tiểu thư đó rồi! Nên anh cứ từ từ không cần nôn nóng. Cũng không cần hỏi ý kiến tôi. " nói xong, Tư Noãn Noãn không đợi Lê Bá Sâm nói gì mà cúp máy ngang.
Nếu đã muốn cho vào cửa, thì cần gì hỏi... hỏi có khác gì đang cố ý làm tổn thương đối phương đâu...
Lê Bá Sâm... anh là kẻ tàn nhẫn như vậy sao...
Anh thà rằng đem chuyện mà bản thân đã quyết định ra hỏi, là để chà đạp lên tình cảm tôi dành cho anh sao?
Hahaha... mẹ ơi... mẹ ơi... con thật sự cảm thấy đau buồn... không biết lúc mẹ nhận ra bản thân bị người mình một lòng yêu đang thân cận yêu thương người khác... mẹ đã cảm thấy ra sao nhỉ... có phải cũng đau đến không thở nổi như con không?
- ----
Trong Lê Thị.
Lê Bá Sâm mày nhíu chặt, trong con ngươi tràn ngập lửa giận, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, do quá tức giận, nên lực tay nắm chặt không hề nhẹ, bàn tay nắm chặt đến những ngón tay trắng bệch.
Lê Bá Sâm tức giận, trong đầu cứ luôn luẩn quẩn câu nói vô tình của Tư Noãn Noãn " Chuyện của anh vốn cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả, chúng ta đến với nhau chỉ vì tôi nợ anh ân cứu tôi ra khỏi Tư Gia, còn anh cần tôi đóng vai một người vợ. "
Tư Noãn Noãn... em là người như vậy sao? Là người vô tình như vậy sao?
Thật sự... chuyện của tôi không liên quan đến em sao? Trái tim anh co lại từng cơn từng cơn lại.
- ----
Hoa Thị.
Hoa Tử Khiêm nhận được tin Lê Bá Sâm muốn đưa Huỳnh Tố My về lại Lê Gia, chính anh cũng không thấy lạ, chỉ là còn chưa được một ngày, mà Lê Bá Sâm đã muốn đón người về thì thật sự nhanh hết mức có thể tưởng tượng.
Hoa Tử Khiêm nghĩ nghĩ, môi anh câu lên cười nham hiểm, chính là khi nhớ đến chuyện người con gái đang mang danh vợ của Lê Bá Sâm thì anh lại không nhịn được mà nhíu chặt mày.
Lê Bá Sâm đúng là có mắt như mù, bản thân nhặt được viên ngọc trai mà lại nghĩ là viên đá thô...
Tư Noãn Noãn... chịu đựng thêm một thời gian nữa... anh nhất định sẽ giúp em thoát khỏi nơi đó...
- -----
Bệnh Viện.
Khi ai nấy đều đang bận rộn bên ngoài, Huỳnh Tố My vốn gương mặt hốc hác nhợt nhạt ánh mắt mờ mịt nhìn đông nhìn tây, không biết đây là đâu thì giờ đây môi câu lên cười nham hiểm.
Mọi thứ mà bản thân cô cố gắng làm sao có thể chỉ vì chuyện Lê Bá Sâm biết được sự thật là kết thúc.
Tay cô nhẹ nhàng đưa lên xoa nhẹ trán đang bị băng bó của mình, môi cô cười càng thêm nham hiểm, hy sinh một chút thì mới có được thứ mà bản thân đang hướng tới.
Huỳnh Tố My cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay cô, cô nhớ rất rõ... lúc đấy... Lê Bá Sâm kích động ra sao... hứ... Lê Bá Sâm...
Anh cho dù có ra sao thì làm sao có thể qua mặt được Huỳnh Tố My tôi. Người xưa nói đúng, nam tử hán, không qua ải mỹ nhân.
- -----
Tư Gia.
Mấy hôm nay, Tư Chân Châu mặt mày ủ rũ không một tia vui mừng gì, bình thường Tư Gia có bị cô làm bầy hầy ra sao thì cũng có người dọn dẹp nhưng gần một tháng nay... từ khi con tiện nhân số hưởng Tư Noãn Noãn đó rời đi thì căn nhà vốn sạch sẽ không còn ra hình dáng.
Tư Chân Châu ngồi xuống bàn ăn, mày vẫn nhíu lại không nhịn được cơn tức giận của mình, cho dù cái kế hoạch kia của ba cô Tư Khả Minh rất ổn, nhưng phải đợi đến khi nào mới có thể thực hiện, không lẽ cứ để con tiện nhân đó ăn uống sung sướng bên đó.
" Con làm sao nữa vậy hả Châu Châu? " Tuyết Sương Anh đang chuẩn bị ít đồ ăn, thì thấy gương mặt ủ rũ của con gái cưng không khỏi hỏi.
Tư Chân Châu khó chịu, nằm dài trên bàn rầu rĩ nói.
" Mẹ, mẹ nói đi, không lẽ chúng ta phải đợi đến ngày chính mùi như ba nói mới kéo con tiện nhân đó về nhà hung hăng giáo huấn nó sao? Nếu đợi đến ngày đó, chắc con sẽ nghẹn ૮ɦếƭ mất thôi. "
Cô thật sự chỉ muốn đánh con tiện nhân Tư Noãn Noãn đó thật nhiều cho hả dạ, chứ cứ như vậy... cô sao chịu nổi.
Tuyết Sương Anh làm sao không hiểu ý con gái, nhưng bà còn biết làm gì hơn ngoài đợi, nếu như làm hư bột hư đường thì làm sao có thể thành công.
" Con cứ ở yên, đi học bình thường, thi thoảng lại nói vài ba tiếng bóng gió liên quan đến con tiện nhân đó. "
" Nhưng ba... "
" Ba con không nói gì đâu, dù sao con tiện nhân đó giống y mẹ nó, toàn là tiện nhân, bị bêu xấu cũng chỉ im lặng. " bà nhớ chuyện năm đó, bà lại càng đắc ý, nếu như mẹ của Tư Noãn Noãn mà mạnh dạng thì làm gì có chuyện bà ta ૮ɦếƭ nhanh như vậy..
Chỉ cần nghĩ đến chuyện năm xưa, thì Tuyết Sương Anh càng thấy vui sướng đắc ý, nhớ lại sự viết năm đó bà càng chắc chắn Tư Noãn Noãn cũng giống như mẹ cô ta, một kẻ nhu nhược.
Tư Chân Châu vừa nghe, môi câu lên gian xảo... nói bóng nói gió sao... trong trường cấp ba lẫn đại học ai mà không biết quan hệ của Tư Noãn Noãn với Tư Gia là như thế nào... hứ Tư Noãn Noãn, để tao nhìn xem, loại tiện nhân như mày còn đắc ý được bao lâu.
Ngày hôm đó, sau khi Tư Chân Châu được Tuyết Sương Anh bày kế thì nổi hứng đi học thêm và cũng không quên khóc lóc kể lể với đám bạn mà cô chơi thân thiết, nói.
" Chị ấy bỏ gia đình mà đi theo trai. "
" Chị ấy còn nói ba mẹ tôi nuôi chị ấy không đủ làm chị ấy sống một cuộc sống như lao tù... híc... "
"... " và vô số câu bịa đặt khác.
Người nghe, có một vài người đồng tình, cảm thấy Tư Noãn Noãn là một chị gái không ra gì, ăn cháo đá bát, không biết hiếu thảo, một vài người lại khác thì bĩu môi khinh bỉ cái cách ăn nói đổi trắng thay đen của Tư Chân Châu.
Bởi vì bọn họ biết rõ cuộc sống của Tư Noãn Noãn ra sao, nhưng cho dù biết bọn họ cũng không thể nói gì khác ngoài việc im lặng, Tư Gia là người như thế nào không chỉ riêng họ biết rõ mà còn có những người khác.
Một gia đình cực phẩm, đổi trắng thay đen, không những thế còn làm ra vài chuyện đáng khinh bỉ, ví dụ như làm sai nhưng không nhận sai, đút tiền cho những người có chức lớn để bản thân được bao che khuyết điểm.
Lại nhìn cái bộ dáng khóc đến đáng thương như vậy của Tư Chân Châu, ai nấy đều phải lắc đầu.
- -----
Lê Thị.
Lê Bá Sâm xử lý xong công việc, thì đang định rời đi, để kịp thời gian đi đến bệnh viện, chính là khi anh còn chưa bước ra khỏi phòng, thì Phỉ Vô Dư vội vàng đi vào.
" Boss. "
Lê Bá Sâm nhíu mày nhìn Phỉ Vô Dư nhíu mày hỏi.
" Có chuyện gì sao? " anh cúi đầu nhìn đồng hồ, thì thấy đã gần năm giờ chiều.
Phỉ Vô Dư khẽ nói.
" Anh đang định đi sang chỗ Huỳnh tiểu thư? "
" Ừ! " Lê Bá Sâm lạnh giọng nói.
Phỉ Vô Dư nhếch mép cười một cái nhìn Lê Bá Sâm bằng ánh mắt khó chịu nói.
" Anh thật sự tin những gì cô ta nói? "
" Ý cậu là gì Dư? Đừng vòng vo nữa. "
" Boss! Anh cũng biết rõ là Huỳnh Tố My cố ý bịa chuyện để tiếp cận anh, mà anh vẫn còn tin cô ta yêu anh sao? "
" Huỳnh Tố My không phải loại người như vậy! Có yêu hay không yêu, đối với tôi mà nói không quan trọng, vì tôi mà cô ấy bị thương, tôi có bổn phận phải chăm sóc cô ấy cho đến khi cô ấy nhớ ra tôi là ai. "
" Còn mợ chủ thì sao? Chị dâu thì sao? Boss đành lòng nhìn chị ấy đứng từ xa nhìn Boss quan tâm chăm sóc Huỳnh Tố My? "
" Noãn Noãn, sẽ hiểu. Cô ấy không phải là người chỉ biết nhìn mà không biết động não. "
" Không biết động não à! Nhìn người đàn ông mình yêu thương quan tâm chăm sóc người phụ nữ khác với cái lý do tại cô ta bệnh. Boss nghĩ Tư Noãn Noãn sẽ chấp nhận!? "
Lê Bá Sâm nhíu mày nhìn Phỉ Vô Dư một cái, không nhanh không chậm nói.
" Cậu đừng xen vào chuyện của tôi quá nhiều. Tư Noãn Noãn cho dù có ra sao thì vẫn là VỢ TÔI. "
" Haha, anh đang ghen vậy tại sao anh không nghĩ cô ấy cũng sẽ ghen? " Phỉ Vô Dư khó chịu nói.
" Dư!! Cậu không nên nói nhiều như thế! " nói xong Lê Bá Sâm rời đi, hai tay anh nắm chặt thành quả đấm.
Phỉ Vô Dư nhìn Lê Bá Sâm, môi anh câu lên cười khổ...
Hay cho cái câu " vẫn là vợ tôi " Lê Bá Sâm... Lê Bá Sâm... anh không thấy anh đang bỏ qua quá nhiều cơ hội sao?
Phỉ Vô Dư cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay có một vết sẹo.
Vết sẹo chứa biết bao nhiêu kí ức đau buồn lẫn đáng quý trong đó... người anh tìm bấy lâu nay... cuối cùng cũng tìm thấy.
- ----
Bệnh viện.
Huỳnh Tố My mày nhíu chặt nằm trên chiếc giường bệnh, như thể chứa bao nhiêu là phòng bị cảnh giác... chính là không được bao lâu cánh cửa vốn đóng chặt liền vang lên tiếng " Két " mở cửa.
Huỳnh Tố My hai mắt vẫn nhắm chặt không hề mở ra, Lê Bá Sâm nhỏ nhẹ bước đến, vừa bước lên gần cô thì hai mắt cô mở ra, trong mắt chứa biết bao là lo sợ trong đó.
" A... anh... anh là ai... không... không được... được đến gần... gần tôi... " giọng nói mang đầy nỗi sợ hãi đến lấp ba lấp bắp.
Lê Bá Sâm nhìn cô như vậy, trong mắt tràn ngập đau lòng, không nhanh không chậm nói.
" Đừng sợ... đừng sợ... là anh đây... Sâm Sâm ca ca của em đây. "
" Sâm... Sâm ca ca... hức... Sâm... " Huỳnh Tố My vừa nghe từ " Sâm ca ca " thì hai mắt đột ngột phiếm hồng khúc khích khóc rống lên.
" Ahuhu... "
" Sao vậy...anh đây... "
" Sâm ca ca... My... My không muốn rời xa Sâm ca ca đâu... huhu... "