Đúng như những gì mà Tư Noãn Noãn nghĩ, nếu như hiện tại cô cứ ở yên một chỗ, không cố kiếm gì đó làm thì sau này cuộc sống của cô nhất định sẽ chịu nhiều vất vả, vì... sau này... không phải chỉ một mình Lê Bá Sâm hung hăng chà đạp coi thường cô đâu, mà còn có một người... một người luôn được Lê Bá Sâm che chở yêu thương, hơn thế nữa là hết mực tin tưởng. Nên nếu hiện tại Tư Noãn Noãn không tự kiếm đường sống lo cho chính mình, thì nhất định sẽ phải hối hận thật nhiều.
- ----
Tư Noãn Noãn sau khi vệ sinh cá nhân xong, không bao lâu thì Aley từ biệt tự Lê Gia đem thức ăn đến.
Vẫn như mọi khi, đầy đủ thức ăn, đầy đủ các món, và thuộc bổ. Tư Noãn Noãn không nói gì mà chỉ ngồi đó ăn một cách trầm lặng.
Một lúc lâu, Aley mới nhẹ giọng hỏi.
" Chị đẹp có sao không? " hai mắt to tròn của cô bé cứ nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn như dò xét điều gì đó.
Tư Noãn Noãn lúc đầu hơi giật mình kinh ngạc khi Aley hỏi cô như vậy, Tư Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Aley, môi cô khẽ câu lên nở một nụ cười ấm áp nói.
" Chị làm gì có chuyện gì chứ Aley. "
Một câu nói dối nhỏ nhẹ của Tư Noãn Noãn làm Aley không khỏi thấy đau lòng, cô bé cũng không hiểu tại sao, nhưng... qua một đêm dường như cô bé biết được hiểu được rất nhiều chuyện, chỉ cần nhớ lại những lần vô tình thấy những vết bầm tím trên người Tư Noãn Noãn, Aley lại thấy xót, thấy thương cho chị.
Cô bé luôn mong ước Tư Noãn Noãn sẽ được Lê Bá Sâm yêu thương, nhưng sự mong ước của cô bé ngày một ít đi thay bằng muốn Tư Noãn Noãn rời khỏi căn nhà này.
Cô bé không biết, càng không hiểu gì nhiều, nhưng cô bé chắc chắn chị đẹp ( chỉ Tư Noãn Noãn) của cô bé không vui tươi như nụ cười trên môi ấy của chị ấy.
Như nhìn ra Aley đang suy nghĩ gì đó, Tư Noãn Noãn môi cười nhẹ khẽ nói.
" Em cứ là em của trước kia, đừng suy nghĩ quá nhiều nữa, như vậy sẽ không tốt đâu. Chị vẫn ổn, chỉ cần Aley mỗi ngày đều vui cười với chị là tốt rồi. "
Aley gật đầu một cái không nói gì, cúi xuống dọn bàn ăn sau đó rời khỏi căn nhà nhỏ của Tư Noãn Noãn.
Tư Noãn Noãn nhìn theo bóng lưng của Aley, môi câu lên cười khổ, chỉ mong một vài câu ngắn ngủi mà cô nói cho Aley nghe, Aley sẽ hiểu và không tò mò nữa.
Có một vài chuyện, cho dù cô đúng là cần người tâm sự, cần người lắng nghe, nhưng cô cũng không thể để Aley phải đau buồn thay cô.
Tư Noãn Noãn nghĩ vớ va vớ vẩn một lúc lâu, lại lên mạng xã hội tìm kiếm việc làm.
- -----
Tập đoàn Hoa Thị.
Hoa Tử Khiêm ngồi trong phòng làm việc, mày anh nhíu lại đọc tin [ HOT ] của ngày hôm nay, môi anh khẽ bĩu ra cười mỉa mai.
Cho dù bản thân anh ở DX thì cũng không phải không biết tin tức của Huỳnh Tố My lúc ở nước P thối ra sao.
Lúc này nhìn thấy gương mặt tái nhợt gầy gò của Huỳnh Tô My, được lên các khắp mặt báo, đầu anh không khỏi lắc nhẹ một cái.
Cái gì mà yêu người cũ, cái gì mà bị bỏ rơi... toàn bộ đều bịa đặt, trên khắp nước P, chỉ cần dân ăn chơi, thì ai mà không biết Huỳnh Tố My là loại người gì.
Nhìn bộ dạng hiện tại của Huỳnh Tố My, Hoa Tư Khiêm biết rõ một điều là cô ta đang cố ý làm như vậy.
Muốn nhận được sự thương xót của Lê Bá Sâm hay sao? Nhưng cô ta không lẽ không biết Lê Bá Sâm đã có vợ...
Nghĩ nghĩ, Hoa Tử Khiêm như nhìn ra chuyện gì đó, môi anh khẽ câu lên.
Đừng như những gì anh nghĩ đấy nhé! Nếu thật sự có chuyện như vậy! Anh không ngại làm trò chơi này ngày một lớn hơn đâu.
Thứ khiến Lê Bá Sâm đau khổ, Hoa Tử Khiêm anh sẽ luôn ủng hộ.
- ------
Tập đoàn Lê Thị.
Lê Bá Sâm nhíu mày nhìn tin tức đang đứng đầu bảng xếp hạng, trong lòng không khỏi khó chịu, chuyện của Huỳnh Tô My, rõ ràng là ở nước P nhưng sau nước J lại lắm người xem thế nhỉ?
Tuy trong lòng anh không ngừng nghi vấn, nhưng anh quan tâm thì vẫn là thật lòng quan tâm.
Nhìn hình ảnh khuôn mặt tái nhợt gầy gò của cô, anh không khỏi thấy đau lòng, người phụ nữ này... là một người khiến anh đau lòng, khổ sở nhất nhưng cũng là người khiến anh yêu thương nhất.
Nhớ lại những câu nói tàn nhẫn của cô, trái tim Lê Bá Sâm khẽ nhói lại, anh lẩm bẩm một câu hỏi.
" Những câu nói đó... chỉ là em bị ép buộc nói thôi có đúng không My? "
Nhưng rất nhanh, Lê Bá Sâm vội vàng gọi cho Phỉ Vô Dư.
" Boss... " Phỉ Vô Dư đang ở sân bay đợi đón người, mày anh nhíu lại chen lấn vào trong vừa nghe máy.
Nghe được âm thanh ồn ào nơi đó, Lê Bá Sâm không khỏi thở ra một hơi vì không cần hỏi cũng biết cậu ta đã đến sân bay.
" Cậu nhớ bảo vệ tốt Tố My, đừng để bất kỳ người nào chụp được hình của cô ấy. " dừng một chút, Lê Bá Sâm nhìn sang hình ảnh Huỳnh Tố My trên màn hình máy tính lại nói.
" Đừng dọa sợ cô ấy, đưa cô ấy đến khách sạn GI đi. "
" Vâng. " Phỉ Vô Dư " vâng " một cái tắt máy, anh không khỏi thắc mắc, rõ ràng Lê Bá Sâm muốn Huỳnh Tố My sống bên Lê Gia mà sao giờ lại thành khách sạn GI, nhưng thắc mắc thì thắc mắc, anh cũng không hỏi, những gì Lê Bá Sâm muốn, anh chỉ cần tuân theo.
Phỉ Vô Dư đứng bên ngoài đợi Huỳnh Tố My tầm mười lăm phút, thì Huỳnh Tố My cũng nhanh chóng bước ra khỏi cửa trong, người người xô đẩy, các nhà truyền thông lớn cũng chen lấn vào chụp hình, đặt ra nhiều câu hỏi từ xa.
Nhìn một màn trước mặt, Phỉ Vô Dư nhíu mày khó hiểu, rõ ràng tin tức Huỳnh Tố My đến nước J không phải ai cũng biết, hơn nữa Huỳnh Tố My ở nước P chẳng liên quan gì nước J, làm sao nhiều người quan tâm đến chen lấn chụp hình như vậy? Rốt cuộc họ biết thông tin từ đâu mà kéo đến?
Huỳnh Tô My liếc mắt nhìn một vòng bên ngoài kia, trong lòng không khỏi khen ngợi ba cô ngàn vạn lần, không nghĩ đến ba cô lại có thể sắp xếp thật nhiều nhà báo đến đây a. Cứ cái đà này... không sớm hay muộn thì trên toàn khắp nước J này đều biết chuyện cô còn tình cảm với Lê Bá Sâm mà từ hôn với Thiển Hạ Lâm của tập đoàn Thiển Hạ kia, càng nghĩ Huỳnh Tố My không khỏi vui vẻ nhiều hơn.
Nhưng bộ dạng vui vẻ của cô không được bao lâu liền thay thành bộ dạng yếu ớt mà bước ra khỏi cánh cửa.
Những cái thay đổi nhỏ nhặt đó của Huỳnh Tô My, đều bị Phỉ Vô Dư thu lại trong mắt, anh vẫn luôn chờ Huỳnh Tố My ra nên sẽ không lơ là cảnh giác, huống hồ Lê Bá Sâm cũng dặn đi dặn lại rất nhiều lần là không để Huỳnh Tố My bị người chụp mà dọa sợ.
Nhìn thấy bộ dạng yếu ớt hiện tại của Huỳnh Tố My, mày anh nhíu càng chặt thêm, trong lòng không ngừng suy đoán.
Liệu có phải hay không cô ta đến đây để dụ dỗ Lê Bá Sâm, nhưng... vì cái gì sau từng ấy năm lại quay lại đây dụ dỗ...
Càng nghĩ Phỉ Vô Dư càng thấy bản thân đang đi lạc hướng, thu lại suy nghĩ của bản thân, Phỉ Vô Dư chen lấn đám đông vào trong chỗ Huỳnh Tố My đang đứng, lấy chiếc áo khoác đã chuẩn bị sẵn trùm lên đầu cô. Vừa kéo cô đi ra vừa nói.
" Boss kêu tôi sang đón Huỳnh tiểu thư. " nói xong Phỉ Vô Dư không nói thêm bất cứ câu nào nữa mà kéo cô đi ra.
Huỳnh Tố My dưới lớp áo khoác, môi cô câu lên nham hiểm, trong lòng thầm nói " ngu ngốc vẫn là ngu ngốc, chẳng thay đổi được đách gì hết! " cô còn nghĩ bản thân còn phải bày trò ít ngày nữa mới được Lê Bá Sâm chú ý, nhưng xem ra không phải như vậy rồi, nhìn thôi cũng thấy rõ Lê Bá Sâm còn quan tâm yêu thương cô ra sao, với cái đà này thì còn lo gì mà không đá được con tiện nhân mang danh vợ của anh ta ra khỏi Lê Gia chứ!
Huỳnh Tố My giả vờ run rẩy để Phỉ Vô Dư dìu, đến khi vào đến trong xe, chiếc áo phủ kín đầu cô được kéo ra, hai mắt cô đờ đẫn nhìn xung quanh xe, cô còn muốn bày ra bộ dáng đáng thương trước mặt Lê Bá Sâm, nhưng khi nhìn một vòng, cô không hề thấy bóng dáng của anh ta, tia thất vọng chợt hiện trong mắt, nhưng cô cố thu lại mà nhìn Phỉ Vô Dư hỏi.
" Anh... anh muốn đưa tôi đi đâu? " giọng nói yếu ớt dịu dàng của Huỳnh Tố My vang lên, nếu là người khác, họ chắc chắn sẽ ôm ôm hôn hôn nựng nựng dỗ dành, chính là Phỉ Vô Dư thì khác.
Anh nhíu mày lại nhìn Huỳnh Tố My một lúc mới lạnh giọng nói.
" Khách sạn! " lời nói vừa dứt, anh nhanh chóng khởi động xe rời đi mà không nói câu gì dư thừa.
Những tia cảm xúc khác thường của Huỳnh Tố My, Phỉ Vô Dư đều thấy rõ, anh sẽ nói lại với Lê Bá Sâm, nếu cứ yêu mù quáng như vậy, thì Tư Noãn Noãn nhất định chịu khổ dài dài.
Huỳnh Tố My cúi xuống nhíu chặt mày lại, tay cô không kiềm được nắm chặt thành quả đấm.
Khách sạn... khách sạn chứ không phải Lê Gia, Lê Bá Sâm hiển nhiên để cô ở khách sạn.
૮ɦếƭ tiệt! Cứ đợi mà xem, cô nhất định sẽ nhanh chóng vào Lê Gia, ςướק đi vị trí Lê Phu Nhân trong tay con tiện nhân kia.
Nhất định Lê Bá Sâm sợ con tiện nhân đó, hoặc là con tiện nhân đó nói gì đó nên anh ta mới để cô ở khách sạn, chứ với tính tình không bao giờ thay đổi của anh ta, Lê Bá Sâm sẽ không bao giờ để cô ở khách sạn.
- ------
Phỉ Vô Dư lái xe một lúc đến khách sạn mà Lê Bá Sâm dặn dò, mọi thứ đã được sắp xếp sẵn nên vừa vào, Huỳnh Tố My không cần làm bất kỳ thủ tục gì mà cứ đi thẳng đến phòng ở đã chuẩn bị sẵn, bản thân cô tuy không muốn, nhưng cô cũng không thể từ chối mà nhịn cay nhịn đắng đi vào.
Bước vào phòng, Phỉ Vô Dư đặt vali của Huỳnh Tố My xuống mới nói.
" Huỳnh tiểu thư cứ ở lại đây! " anh móc túi ra lấy tấm thẻ ATM màu đen ra đưa cho Huỳnh Tố My, Huỳnh Tố My cầm lấy anh mới nói.
" Huỳnh tiểu thư muốn mua gì thì cứ dùng thẻ này thanh toán, thẻ này là Boss làm riêng cho tiểu thư. "
Huỳnh Tố My yếu ớt gật đầu. Phỉ Vô Dư không nói nhiều nữa mà nhanh chóng rời đi, khi tay anh vừa chạm đến chốt cửa, Huỳnh Tố My vốn im lặng yếu ớt ít nói liền nói.
" Khi nào... khi nào anh ấy đến... đến đây? "
Phỉ Vô Dư khựng lại một chút nói.
" Sẽ nhanh thôi. " nói xong anh rời đi.
Huỳnh Tố My vừa thấy cánh cửa đóng, cô đứng như trời trồng tầm năm phút sau mới lấy bình hoa đang trang trí trên bàn trong phòng khách mà đập vỡ.