Hoa Tử Khiêm thật sự rất tò mò cô gái họ Tư đó... nhưng không lâu nữa thôi anh cũng sẽ được xem nhan sắc thực thụ của cô gái đó thôi.
Hoa Tử Khiêm vừa về đến Hoa Gia, thì nhanh chóng tắm rửa lên phòng ngủ, thật sự anh rất mệt, mệt ૮ɦếƭ đi thôi mà.
- ----------
Lê Gia.
Sau khi ngắt điện thoại cùng Lưu Hà Mi, Tư Noãn Noãn dựa vào giường nhìn chằm chằm vào dãy số được lưu sẵn tên " Mẹ Chồng " kia không khỏi cười tự giễu.
Cho dù cô biết bà không phải người xấu, nghĩ và lo lắng cho con trai mình là một chuyện quá bình thường nhưng cô thật sự không thể nào chấp nhận lòng tốt của bà... bà tốt với cô chỉ để cô đứng một mình trên cây cầu không thấy đích kia chờ Lê Bá Sâm.
Nếu yêu nhau, có xa nhau bao xa thì cô cũng có thể đợi anh, nhưng anh nào yêu cô... anh không hề không từng yêu cô thì nói sao cô có thể chấp nhận đợi.
Hiện tại dứt ngay tình yêu đang dần dần lớn hơn trong cô là không thể nhưng cô tuyệt đối sẽ không một lần nào nữa bước sâu vào trong vũng bùn kia.
Yêu vốn rất đẹp nhưng lại rất đau.
Lê Bá Sâm đang đau vì ai kia, còn cô lại đau vì anh, thứ tình yêu hèn mọn của cô có cầu xin thì cũng sẽ không bao giờ được đáp lại... đúng vậy, vĩnh viễn sẽ không bao giờ được đáp lại.
Tư Noãn Noãn nhìn chằm chằm những vết bầm chi chít trên cánh tay đang dần dần hết, môi cô càng câu sâu thêm.
Ngày kia vì nhìn nhầm cô... liệu khi hết nhìn nhầm có còn hay không dịu dàng... một chút dịu dàng của ngày kia.
Tư Noãn Noãn lấy dầu thoa nhẹ lên lên những vết bầm tím đó, lại nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Có đau đớn hay khổ sở ra sao, thì hiện tại cô vẫn phải giữ gìn sức... cô phải có con... đôi tay nhỏ bé gầy gò của cô khẽ xoa nhẹ lên bụng phẳng của cô, môi nhếch lên say giấc.
- ------------
Lê Thị.
Người ta nói đúng, đàn ông yêu bằng mắt nhớ bằng tim... Lê Bá Sâm cũng vậy... anh nhớ người làm trái tim thanh thiếu niên của anh tổn thương, anh in sâu hình bóng cô gái đó một cách chính xác không một chút nào sai... mắt anh chỉ lưu lại một hình bóng của " Huỳnh Tố My " tim anh cũng rỉ máu vì cô gái đó.
Bị đau đớn, phản bội, tổn thương một lần rồi nhưng khi nhìn thấy những câu nói không căn cứ trên những tờ báo đó... Lê Bá Sâm vẫn không nhịn được mà vui sướng hạnh phúc...
Hạnh phúc vì những câu nói đó, vui sướng khi họ còn nhớ đến anh...
Mà anh quên mất những đau thương mà anh chịu, những lần dày vò mà anh làm với Tư Noãn Noãn.
Anh quên... quên hết rồi.
Lê Bá Sâm sau khi xử lý xong công việc, cũng không còn muốn về nhà nhìn Tư Noãn Noãn, dày vò Tư Noãn Noãn, thẩm chí là chà đạp cô... anh chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm bức hình hiện tại của Huỳnh Tố My... càng nhìn anh lại càng thích lại càng mong chờ lần về nước của cô.
- --------------
Nước P.
" ư... ư... a... a mạnh nữa... a... Thiển thiếu... a a a a a em yêu anh... em yêu anh... "
" yêu anh sao? "
" a... a "
" yêu anh thì đừng có bị tên đàn ông kia dụ mất... "
Tiếng ՐêՈ Րỉ đầy dụ hoặc không ngừng vang lên, cùng với những câu nói khàn khàn trầm dục của người đàn ông.
Những lần nói chuyện là những lần mạnh bạo ra vào sâu trong Huỳnh Tố My, Huỳnh Tố My vừa ՐêՈ Րỉ vừa ngưỡng cổ lên thở phì phò sung sướng thỏa mãn.
Qua đêm nay... mọi thứ sẽ thay đổi... Thiển Hạ Lâm và Huỳnh Tố My sẽ không còn thân cận gần gũi như trước đây, mà cả hai thành hai con người của hai thế giới.
Họ làm... và chỉ làm... làm đến thỏa mãn hết sức mới dừng lại.
Thiển Hạ Lâm không mệt, nhưng vẫn dừng lại vì anh xót cho Huỳnh Tố My, anh mặc dù không muốn cô rời đi, nhưng tuyệt đối sẽ không phá hư chuyện cô.
Huỳnh Tố My hai chân run rẩy, hang động bị ra vào đến không khép được, cứ nằm trên иgự¢ người đàn ông cô yêu thở phì phò, hai mắt nhắm nghiền nói.
" Em sẽ rất nhớ anh. " giọng nói mang chút âm thanh nghẹn ngào run rẩy.
Thiển Hạ Lâm hôn nhẹ lên trán cô, lại nói.
" Anh sẽ đến thăm em. " dừng một chút như nhớ gì đó anh lại nói.
" Không được ngủ với thằng đàn ông khác. " ở đây anh có thể không cấm túc cô, nhưng ở kia, hai đứa không thường xuyên gặp còn phải giả vờ là địch anh không muốn xài đồ cũ.
Huỳnh Tố My cười thành tiếng, hai mắt nặng trĩu sắp ngủ khẽ nói.
" Sẽ không... em yêu anh như thế cơ mà... em chỉ muốn anh ta phải nhớ thương em cả một đời... quỳ lại van xin em... " sau đó cô ngủ thi*p đi.
Thiển Hạ Lâm nhìn người trong иgự¢ ngủ say, anh nhu nhu thái dương lẩm bẩm.
" Cũng mong vậy... "
Buổi tối tại Lê Gia.
Lê Bá Sâm nôn nao đến không làm gì được, ngay cả về nhà cũng không muốn về nhưng khi nhớ đến Tư Noãn Noãn còn đang ở Lê Gia thì anh lại về.
Việc đầu tiên phải làm, chính là làm Tư Noãn Noãn mang thai.
Bản thân anh tuy chán ghét, nhưng nếu để Huỳnh Tố My mang thai con của Lê Gia, chắc chắn người bên Nhà Chính kia sẽ không thích đâu. Không những thế còn chán ghét cũng nên và phản đối, như vậy chỉ ảnh hưởng xấu thêm cho cô thôi.
Bây giờ phải nhanh chóng khiến Tư Noãn Noãn mang thai thôi, cũng chỉ có như vậy, Huỳnh Tố My sẽ sống tốt hơn nếu có chuyển vào đây.
Lê Bá Sâm ngồi trên bàn ăn một lúc lâu vẫn không thấy Tư Noãn Noãn liền hỏi quản gia Lâm.
" Cô ta đâu? "
Bây giờ đã sáu giờ tối rồi còn chưa chịu xuất hiện. Bộ muốn làm anh mất mặt hay sao?
Quản gia Lâm nhướng mày khó hiểu nhìn Lê Bá Sâm hỏi.
" Ai a cậu chủ...? "
" Thì Tư Noãn Noãn đó chứ ai. " dừng một chút, Lê Bá Sâm cầm đũa lên như nhớ ra gì đó lạnh nhạt nói.
" Sau này kêu cô ta một ngày ba bữa đều phải ở đây chờ tôi ăn cơm. " nói xong, Lê Bá Sâm không nói gì nữa mà ăn cơm.
Lê Bá Sâm trong lòng không khỏi cười thầm, đợi đến khi Huỳnh Tố My về nước, anh sẽ để Tư Noãn Noãn nhìn anh cưng chiều Huỳnh Tố My... để cho cô ta biết... cái tình cảm gì nên và cái tình cảm gì không nên.
- --
Quản gia Lâm nhìn Lê Bá Sâm một lúc lâu, những lời Lê Bá Sâm nói lúc nãy... ông cũng nhìn ra cậu chủ lại muốn trêu chọc mợ... vợ chồng trêu chọc nhau thì không nói nhưng cậu không có tình cảm với mợ... nhưng lại muốn làm mợ đau lòng hy vọng rồi đạp bỏ.
Chính ông cũng không biết Lê Bá Sâm vì sao lại như vậy nhưng... Lê Bá Sâm có khác nào Huỳnh Tố My, người con gái năm xưa làm tổn thương cậu đâu.
Quản gia Lâm thở hắc ra một hơi không nói gì mà nhanh chóng gọi người dọn bàn ăn, ông lại đi theo Lê Bá Sâm ra ngoài phòng khách.
Lê Bá Sâm ngồi xuống sofa, nhìn chằm chằm ti vi đang nói về tin tức thời sự một lúc anh mới mở miệng.
" Quản gia Lâm, sau này nhà mình sẽ có thêm người nên ông chuẩn bị phòng đi, phòng lớn một chút, trang trí thật đẹp vào. "
" Ai sẽ vào ở cậu chủ? "
Lê Bá Sâm như nhìn ra suy nghĩ của Quản gia Lâm hừ cái lạnh giọng nói.
" Đừng nghĩ vớ vẫn, Tư Noãn Noãn không có cửa vào đây đâu. " dừng một chút anh đứng dậy nói tiếp.
" Là ai thì ngày đó ông sẽ biết. " dứt câu đi thẳng lên phòng ngủ.
- ----
Tư Noãn Noãn ngủ nhiều rồi nên lúc này vẫn còn rất tỉnh táo mà nhìn chằm chằm vầng trăng như mọi ngày, môi cô khẽ câu lên... hôm nay cô sẽ được ngủ ngon sao...
Câu hỏi của Tư Noãn Noãn vừa dứt, thì Aley lật đật chạy đến thở phì phò nói.
" Chị đẹp... cậu chủ... cho.. cho... gọi chị... " giọng nói của cô bé ngắt quản vì để thở mà làm từng câu từng chữ không liền mạch được.
Tư Noãn Noãn vừa nghe Aley nói xong, mày cô khẽ nhíu chặt, cô không nói gì chỉ gật đầu với Aley.
Đợi Aley rời đi, thì Tư Noãn Noãn mới đi vào phòng tắm, rửa sạch mặt, lại tắm nhẹ sơ qua, sau đó cô mới đi sang biệt thự Lê Gia.
Cũng do có lẽ là quen mỗi lần bị dày vò, Tư Noãn Noãn muốn đi cũng không thể nào đi ngay được nên lúc này cô đem theo cái cây nhỏ như mọi khi, nửa đêm nửa hôm trở về vừa có thể phòng thủ, không những thế còn có thể chống đỡ cô mà không nhũn chân...
Tư Noãn Noãn lúc này gương mặt cô lạnh đến thấu xương, chính cô cũng không hy vọng gì nhiều chỉ mong sẽ không đau như mọi khi anh ta dày vò cô thôi.
Con đường từ ngôi nhà nhỏ đến biệt thự Lê Gia phía trước cứ như dài thêm thì phải, Tư Noãn Noãn cứ đi chậm chậm dần dần nhìn hình ảnh ngôi biệt thự ngày một đến gần.
Khi sắp đến nơi, thì Tư Noãn Noãn mới nhận ra, trong lòng cho dù có còn yêu thương thì cũng không còn đau đớn đến chính mình không chịu được bởi vì cô đã có thể buông bỏ.
Buông bỏ cái hy vọng yêu thương một người quá cao, buông bỏ cái chấp niệm bản thân " YÊU ANH ".
Cũng có lẽ khi nghe Lưu Hà Mi nói, nên cũng giúp cô thanh tịnh hơn không ít...
Con người mà ai không muốn được yêu thương, nhưng tuyệt đối không ai lại lựa chọn dừng chân ở một nơi không cần mình quá lâu.
Cô cũng thế, Tư Noãn Noãn bước vào ngồi biệt thự, lại từng bước từng bước lên phòng của Lê Bá Sâm.
Tư Noãn Noãn cũng thế... cô sẽ không dừng lại để được làm Người Thay Thế của anh.
Bước từ từ đến căn phòng quen thuộc nhất từ sau khi ở đây. Tư Noãn Noãn đứng trước cửa phòng nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc lâu, cô hút một hơi sâu gõ nhẹ.
Rất nhanh sau đó, thanh âm trầm thấp nam tính Lê Bá Sâm vang lên.
" Vào đi. "