Lê Bá Sâm hung hăng kéo Tư Noãn Noãn vào phòng ngủ, lại quăng mạnh cô xuống giường không thương tiếc, cửa đóng chặt lại.
Anh lại nhìn Tư Noãn Noãn, nhìn từ trên xuống dưới môi khẽ câu lên cười quỷ dị.
Tư Noãn Noãn cả người run rẩy sợ hãi, Lê Bá Sâm trong mắt cô lúc này như một con ác quỷ đội lốt người chứ không phải là người mà cô biết, tuy giọng điệu lạnh nhạt khinh người nhưng anh ta lại không như bây giờ, cả người toát ra vẻ quỷ dữ...
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn, nhìn như ánh mắt của con sư tử khi nhìn thấy con mồi đang cố vùng vẫy khỏi cái ૮ɦếƭ. Anh nheo mắt nguy hiểm đứng đó nhìn Tư Noãn Noãn một lúc lâu, nhẹ nhàng bước về phía Tư Noãn Noãn, Tư Noãn Noãn càng lùi ra sau, Lê Bá Sâm càng bước nhanh tới phía trước.
Tư Noãn Noãn lùi lùi mãi hết chỗ mà lùi, cô chỉ biết túm chặt quần áo chính cô mà nhìn Lê Bá Sâm, Lê Bá Sâm khẽ nói.
" Cô muốn tự nguyện hay chính tôi ૮ưỡɳɠ ɓứ૮? " không phải quan tâm cô hay gì hết. Anh chỉ không muốn lần đầu của cô lại phải chịu cảnh ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ thôi.
Tư Noãn Noãn lắc đầu khẽ nói.
" Xin...xin anh... có thể không... không như vậy không? " cô không muốn, thật lòng cô không muốn... không muốn thứ quý giả phải mất đi trong tay Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm nheo mắt nguy hiểm nhìn Tư Noãn Noãn, môi khẽ câu lên không nói nhiều tiến lên đè mạnh cô xuống giường, quát lên.
" Cô nghĩ tôi sẽ buông tha cô dễ dàng như vậy sao? Tư Noãn Noãn, cho dù hiện tại cô trong có vẻ như có giá trị nhưng đừng có mà ảo tưởng quá nhiều, cô chỉ là một món hàng chính người cha ruột của mình bỏ đi thôi... cô quên mất chuyện bản thân cô là người hầu ở trong nhà đó rồi sao? Hay cô quên chính cô bị họ bắt bán cho tôi để đổi lấy Tư Thị? "
Tư Noãn Noãn run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống, quát lên.
" Anh bắt tôi nhớ lại... hiện tại chính anh cũng đâu khác gì bọn họ xem tôi là cỏ rác... "
" Haha... cô quên rồi sao? Cỏ rác vĩnh viễn là cỏ rác... cô nghĩ mình như vịt đen hóa thành thiên nga sao? "
Lời nói vừa dứt, Lê Bá Sâm không đợi Tư Noãn Noãn nói bất cứ câu gì nữa, hung hăng xé hết toàn bộ quần áo trên người cô, mặc cho Tư Noãn Noãn có kịch liệt giẫy giụa xin tha thì Lê Bá Sâm vẫn không có một chút gì gọi nhẹ nhàng.
Nhìn gương mặt xinh đẹp không góc ૮ɦếƭ kia, lại nhìn nước mắt lã chã tuông ra, môi anh khẽ câu lên cúi xuống hung hăng cắn mạng vào miệng Tư Noãn Noãn, cắn như thể muốn môi cô đứt ra, cắn đến khi trong môi Tư Noãn Noãn ứa ra máu, Lê Bá Sâm mới buông ra lại cúi xuống liếm sạch hết toàn bộ máu của cô. Anh không cần cô có chấp nhận hay không nhưng một khi đã bước vào Lê Gia này sẽ không có chuyện rời đi, sau đêm nay, dẫu có chấp nhận hay không? Thì cô cũng là của anh... và sẽ không... không bao giờ rời khỏi anh...
Buông môi Tư Noãn Noãn ra, Lê Bá Sâm nắm chặt đôi tay đang cố giẫy giụa của cô lại, lại hung hăng cắn xuống da thịt cô, nhưng vết cắn từ cổ lại kéo xuống đầu v*... ở trên ngọn đồi cao đó, Lê Bá Sâm hung hăng cắn mạnh xuống, mặc cho cô đau đớn ra sau...
Tư Noãn Noãn giẫy giụa kịch liệt, hai mắt vô hồn mà nước mắt vẫn cứ tuông... Người ta nói, đêm đầu tiên cần phải nhẹ nhàng, cần trao cho người cô yêu... nhưng... nhưng hiện tại... không phải như vậy.
Tư Noãn Noãn có giẫy giụa có la lớn ra sao cũng vô ít... chẳng ai nghe... chẳng ai đến giúp cô cả, sự tuyệt vọng hôm nay lớn hơn trước kia gấp trăm ngàn lần mười mấy năm qua... có nổi đau nào bằng nổi đau này... không tình yêu... lại không chỗ dựa... không một người che chở... cô đang bị anh ૮ưỡɳɠ ɓứ૮... Lê Bá Sâm làm những việc này... cũng đồng nghĩa với việc coi thường khinh rẻ cô... cô... cô chỉ là cỏ rác thôi sao?
Cô muốn tự do... muốn một cuộc sống như bao người... nhưng... tại sao... tại sao cho cô cơ hội thoát ra căn nhà rác rưởi đó... lại đẩy cô vào tình cảnh này...
Những đau đớn từ những vết cắn truyền đến, cả người Tư Noãn Noãn đầy rẫy nhưng vết xanh xanh tím tím đáng sợ, Lê Bá Sâm cứ như một con dã thú hung hăng cắn lấy con mồi.
Đôi bàn tay tham lam của anh đưa xuống cửa động, không nhẹ nhàng như bao người đàn ông khác khi lần đầu khai phá cửa động, anh chỉ lướt qua nơi đó, khiến cô vừa khóc lại vừa run rẩy hoảng sợ.
Môi Lê Bá Sâm khẽ câu lên nói.
" Miệng thì nói không nhưng rõ ràng là cô cũng thích mà đúng không? " lời nói vừa dứt, ngón tay nhanh chóng đưa vào không báo trước, Tư Noãn Noãn la lên " Á. "
Trong đầu cô lúc này chỉ toàn đau và đau thôi... ngoài ra cô chả cảm thấy gì... ngón tay không ngừng ở bên trong muốn đi vào sâu hơn mặc cho cô xin tha như thế nào Lê Bá Sâm vẫn đem ngón tay ra vào nơi đó.
Nhìn Tư Noãn Noãn khóc một lúc, Lê Bá Sâm khẽ quát lên.
" Cô nghĩ chỉ như vậy sao? Tại đây là lần đầu của cô, dù chán ghét đồ bỏ ra sao tôi cũng không muốn làm hư nó ngay... cái gì cũng vậy... ít nhất xài vài lần rồi bỏ cũng chả muộn... "
CHƯƠNG 17
#BooMew
Dứt câu, Lê Bá Sâm lại đưa tay ra vào nhanh hơn, cũng không ngừng ma sát nơi đang sưng lên truyền đến kích thích ham muốn cho Tư Noãn Noãn, Tư Noãn Noãn ưỡn ẹo lại mím chặt môi, muốn thoát khỏi bàn tay trêu đùa của Lê Bá Sâm. Nhưng dẫu cô có ưỡn ẹo ra sao, bàn tay đó vẫn không buông ra nơi hang động của cô.
Lê Bá Sâm không kiềm chế chính anh nữa, nhìn nơi đó đã ẩm ướt, anh không kiêng dè ủy khuất chính mình, mà nhanh chóng kéo khóa quần xuống giải phóng thứ nam tính hùng dũng của anh ra. Nhanh chóng quỳ giữa hai chân Tư Noãn Noãn nhắm ngay cái động nhỏ đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào.
Khi đưa vật nam tính vào, Lê Bá Sâm rõ ràng cảm giác có một màng chắn ngang bị đâm thủng. Lê Bá Sâm nhíu mày thầm nghĩ " Đâylà màng trinh đi? Hiển nhiên vẫn còn. "
Trong lòng anh vốn không tin Tư Noãn Noãn còn cái gì mà gọi là trinh tiết hay trong trắng gì đâu, nghe cô nói mặt dù nữa tin nữa không nhưng thời đại nào rồi còn quan trọng mấy cái đó. Tuy anh có nói như vậy với Tư Noãn Noãn, nhưng chưa bao giờ anh xem thường cô cho dù cô đã không còn.
Lúc này, dị vật đi vào bên trong lại ra vào liên tục không ngừng nghỉ. Tư Noãn Noãn cảm thấy đau đớn như bị xé rách mà gào lên thảm thiết. Cô chỉ biết bên trong cô rất đau, đau đến chính cô không thở được nữa. Hai mắt đỏ ửng nhìn Lê Bá Sâm xin tha nhưng đáp lại cô là ánh mắt tràn ngập lửa dục, không có dấu hiệu dập tắt.
Lê Bá Sâm bị hang động Ϧóþ chặt đến thở một hơi sâu, không đợi Tư Noãn Noãn thích ứng mà chính anh nhanh chóng ra vào bên trong cô nhanh hơn lúc nãy rất nhiều lần.
Một lần nhẹ nhàng, hai lần nhẹ nhàng, đến lần ba duy trì đúng nhịp điệu mà nhanh dần nhanh dần. Tư Noãn Noãn khóc đến thảm thương, cô đau... rất đâu và vô cùng đau.
Tư Noãn Noãn càng khóc càng kích thích đến Lê Bá Sâm hơn, anh không chần chừ do dự vì lần đầu của cô mà cứ di chuyển theo nhịp điệu hăng say của anh.
Đối với anh, cô chỉ là một món hàng thôi. Cho dù anh có đánh cô thì cô cũng không có tư cách trách anh. Trách là trách Tư Gia đã bán cô, dù anh chỉ thuận tay giúp đỡ nhưng đã là người của anh còn có tư tưởng muốn rời đi thì đừng có mơ. Huống chi, từ đầu đến cuối trong đầu cô ngoài chuyện muốn rời xa anh, thì any chả thấy gì.
Càng nghĩ, Lê Bá Sâm càng khó chịu mà hung hăng ra vào sâu trong cô.
Hơn 10 phút trôi qua, sự đau đớn dần nguôi đi thay vào đó là sự khoái lạc cô chưa từng có được. Tư Noãn Noãn cảm giác thân thể cô bất thường, mỗi lần Lê Bá Sâm ra vào cô lại vô cùng thích thú lẫn muốn thêm nữa.
Mím chặt môi cố nén tiếng ՐêՈ Րỉ nhưng mím chặt ra sao, Tư Noãn Noãn vẫn không kiềm được.
" Ưm... ư... ư... "
Tại sao cô lại có thể phát ra thứ âm thanh kì quặc này chứ... nhưng... cô lại không nhịn được.
Nghe được thanh âm kiều mị phát ra từ cái miệng chúm chím kia, môi Lê Bá Sâm khẽ câu lên, hông vẫn ra vào theo vẫn tốc nhanh dần nhang dần, còn thân trên lại cúi xuống hôn xuống lấy đôi môi mọng nước đỏ máu của Tư Noãn Noãn, Lê Bá Sâm hung hăng cấm vào lại rút ra cứ thể liên tục.
Tư Noãn Noãn đau đớn lẫn sung sướng cứ luân phiên nhau thay đổi.
Cũng không biết hai người quấn quýt nhau bao lâu, nhưng Tư Noãn Noãn thật sự gục xuống mà xin tha, lại nức nở khóc thành tiếng mong muốn Lê Bá Sâm dừng lại.
Nhưng nào đâu như ý muốn của cô. Lê Bá Sâm không những không quan tâm còn cố ý đâm sâu trong cô hơn chục trăm lần mới dần dần chậm lại nhưng sâu hơn rất nhiều.
Không lâu sau đó, bên trong của Tư Noãn Noãn húp mạnh cái, Lê Bá Sâm hít một hơi sâu bắn thẳng vào trong người cô hết toàn bộ. Bắn tầm hơn mười phút, toàn bộ đều vào sâu trong Tư Noãn Noãn.
Tư Noãn Noãn nằm đó, hai mắt đờ đẫn thở phì phò. Chưa nằm yên được bao lâu, Lê Bá Sâm nhíu mày từ trên nhìn xuống khẽ quát.
" Định nằm đó bao lâu? Còn không mau đi ra ngoài! "
Tư Noãn Noãn nhịn đau đớn từ giữa hai chân truyền đến mà ngồi dậy, còn chưa kịp đứng dậy đi ra ngoài lại nghe giọng chán ghét và mỉa mai của Lê Bá Sâm truyền tới.
" Hay cô nghĩ, bị tôi phá mất cái cô giữ cho chồng mình thì nghĩ tôi là chồng cô nên ngủ đây? "
" Không có! " Tư Noãn Noãn bước từng bước khó khăn đi nhặt mấy cái còn mặc được mà mặc, che được thì che lại. Chân cô mềm nhũn muốn té nhưng cô vẫn cố chóng đỡ bản thân đi ra khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi căn phòng ác mộng đó! Nước mắt Tư Noãn Noãn cũng lặng lẽ rơi xuống, không chỉ nơi đó đau, toàn thân cô đau, còn có trái tim cô đau. Cuộc sống của cô... là như vậy sao... phải chịu đựng cảnh này 5 năm sau...
Chỉ mong sau... đây chỉ là cơn ác mộng... khi cô tỉnh dậy... mọi thứ đều yên ổn...