" Ừ! Mẹ biết, con nghỉ ngơi đi đừng suy nghĩ chuyện gì quá nhiều. " Lưu Hà Mi một tay ôm một đứa khẽ nói. Dừng một chút bà lại nói.
" Bá Sâm nó không sao đâu, vừa mới phẫu thuật xong ít nhất cũng nửa tháng mới tỉnh lại, ngoài ra thì rất ít người có thể trong một tuần tỉnh lại, một trăm người cũng chỉ có một người thôi nên con đừng đặt nặng vấn đề này quá có được không? "
Tư Noãn Noãn cười nhẹ gật đầu nói.
" Con biết mà mẹ! Từ giờ con sẽ không suy nghĩ vớ va vớ vẫn nữa. "
Lưu Hà Mi gật đầu bước vội ra khỏi phòng về Lê Gia.
Nhìn bóng dáng rời đi của Lưu Hà Mi, Tư Noãn Noãn hít một hơi sâu, cô cúi đầu nhìn chằm chằm bụng vẫn chưa nhô lên cao của mình mấp máy môi nói.
" Cục cưng của mẹ... con phải bảo vệ baba con thật tốt đấy nhé! Phải để baba con trông thấy con lớn dần và cũng phải để baba của con có thể yêu thương chăm sóc con nữa nha. "
Tư Noãn Noãn vừa xoa bụng vừa cười khẽ, gương mặt nhợt nhạt của cô ôn nhu đến nổi khó có thể diễn tả một lời để hết.
" Cốc Cốc Cốc. "
Tiếng gõ cửa vang lên, phá tan bầu không khí ấm cúm của tình mẹ.
Tư Noãn Noãn ngẩng đầu lên nhìn về hướng cánh cửa.
" Anh họ. "
Lưu Minh Vân cười nhẹ bước vào.
" Anh nghe nói em ngất? "
Tư Noãn Noãn gật nhẹ đầu.
Lưu Minh Vân nhìn Tư Noãn Noãn một chút nói.
" Em nên chuẩn bị tinh thần khi phải có tin xấu nhất, đừng cứ như bây giờ mới mấy ngày đầu lại ngã quỵ. "
Dừng một chút Lưu Minh Vân lại nói.
" Anh biết rõ em rất khổ sở nhưng nếu em không ở bên cạnh Lê Bá Sâm thì khi anh ta tỉnh dậy biết làm thế nào? "
Tư Noãn Noãn im lặng, môi mím chặt không nói thành lời.
Lưu Minh Vân lại nói.
" Chúng ta không đoán được trước chuyện gì cả em dâu, vì thế anh mong em có thể giữ vững tinh thần, vì... nếu Bá Sâm không xảy ra chuyện gì mà cứ ngủ say như vậy, có lẽ anh ta sẽ biến thành người thực vất cả một cuộc đời. "
Tư Noãn Noãn hai mắt trừng to ra, môi cô cố mím chặt để không để lộ bản thân bị kích động khi nghe tin từ Lưu Minh Vân.
Lưu Minh Vân nhìn Tư Noãn Noãn như vậy, chính anh cũng không biết nên vui hay nên mừng.
Anh không giỏi an ủi ai nhưng anh cũng không thể cứ đứng đó nhìn vì Lê Bá Sâm cho dù có phẫu thuật thành công thì cũng không thể đoán được chuyện sắp xảy ra đó...
Tư Noãn Noãn thở " phù " một tiếng, nhìn Lưu Minh Vân nói.
" Em hiểu mà! Anh họ cứ yên tâm, dù có xảy ra chuyện gì em cũng sẽ ở bên cạnh Bá Sâm. "
" Quá khứ em không quan tâm... hiện tại em chỉ biết là em rất yêu anh ấy còn đang mang thai con của anh ấy nên em sẽ bên cạnh anh ấy. "
Lưu Minh Vân cười nhẹ gật đầu.
" Thôi, em đi khám đi để xem cháu trai hay cháu gái gì đó trong bụng em có mạnh khỏe không nha. "
Tư Noãn Noãn gật đầu, cô đứng dậy rời đi.
Lưu Minh Vân nhìn bóng lưng của Tư Noãn Noãn rời đi, anh lấy điện thoại ra soạn vài ba tin nhắn rồi cất đi.
- --
Tư Noãn Noãn một mình đi đến phòng khám khoa sản... cô vừa bước vào thì các bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho cô.
Nằm trên chiếc giường được nữ bác sĩ cẩn thận kéo áo cô lên để lộ cái bụng nho nhỏ của mình, lại được quét lên bụng một lớp nhờn nhờn nhớt nhớt gì đấy.
Nữ bác sĩ đặt máy siêu âm lên bụng cô, mắt nữ bác sĩ nhìn chằm chằm màn hình đang hiển thị hình ảnh trước mặt.
Tư Noãn Noãn từ đầu đến cuối đều im lặng.
Nữ bác sĩ nhìn nhìn màn hình một chút khẽ nói.
" Thai nhi rất khỏe mạnh nhưng người mẹ nên bồi bổ cũng như giữ tâm trạng phải thật vui vẻ thoải mái. "
" Vâng... " Tư Noãn Noãn nhỏ giọng đáp.
Nói thêm vài ba câu thì Tư Noãn Noãn đứng dậy rời đi.
- ---
Lê Gia.
Lưu Hà Mi sau khi đặt các cháu yêu lên chiếc giường trong phòng ngủ thì bà cũng không gấp rút rời đi mà cứ ngồi đó nhìn chằm chằm Lê Noãn Thương và Lê Noãn Thiên.
Có lẽ sau khi có cả ngày mệt mỏi thì nhìn thấy các cháu yêu dấu ngủ say như vậy rất tốt a.
Bà phải mạnh mẽ... phải thật mạnh mẽ để có thể làm chỗ dựa tinh thần cho Tư Noãn Noãn.
Nghĩ tới mới đau lòng...
Con dâu bà đúng là số khổ... mà con trai bà cũng số khổ.
Khi chúng nó yêu nhau và mong muốn được gần nhau thì lại bị ông trời chia cách...
Lưu Hà Mi thở hắc một hơi ra.
Bà nên làm gì đây? Hiện tại bà nên làm gì để giúp cho hai vợ chồng tụi nó...
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Tư Noãn Noãn bước từng bước một đi về hướng phòng của Lê Bá Sâm.
Tư Noãn Noãn bước vào cẩn thận đóng cửa lại, hai mắt cô không kiềm được mà đỏ ửng nhìn chằm chằm chiếc giường bệnh đó môi mấp máy nói.
" Sâm... anh đừng ngủ nữa... chúng ta còn rất rất nhiều việc cần giải quyết mà đúng không? "
" Sâm... tỉnh lại đi... mấy ngày của em trôi qua không có anh làm em cứ ngỡ như thời gian trôi qua rất chậm...
Chậm đến nổi chính em cũng không thể nào chịu được nữa. Sâm ơi... Sâm ơi tỉnh lại đi có được không? "
Tư Noãn Noãn nắm chặt lấy bàn tay của Lê Bá Sâm liên tục gọi.
" Sâm ơi... Sâm ơi... "
Tư Noãn Noãn vừa gọi hai mắt càng ngập nước.
Cô nhớ anh nhớ anh nhiều lắm.
" Vợ ơi... vợ nhìn này nè... " Lê Bá Sâm cầm một thứ gì đó bước đến.
Tư Noãn Noãn nhướng mày nhìn Lê Bá Sâm.
" Cái gì đấy? "
Lê Bá Sâm cười đến xấu xa giơ bộ váy ngủ trong suốt lên.
" Tèn ten... anh mua tặng vợ đấy. "
Tư Noãn Noãn hai mắt trừng to ra nhìn chằm chằm bộ váy ngủ trong suốt đấy không khỏi đỏ mặt.
" Buổi tối mà mặc cái này... anh muốn em bị lạnh cóng à? "
" Có đâu vợ! Anh sẽ ôm chặt vợ sưởi ấm cho vợ nha nha. " Lê Bá Sâm chớp chớp mắt vô tội nói.
Tư Noãn Noãn tức giận đánh nhẹ vào lòng иgự¢ của Lê Bá Sâm...
Hai người chơi đùa thật vui...
Tư Noãn Noãn ngồi đó nhớ về quá khứ...
" Sâm Sâm tỉnh lại đi... em mặc bộ váy đấy cho anh xem có được không? "
" Đừng ngủ mãi như thế... em sợ sợ ૮ɦếƭ đi được... hàng ngày ngủ dậy chẳng thấy anh bên cạnh đâu... cái cảm giác đó làm em không chịu được làm em... làm em cứ ngỡ anh lại bỏ mặc em. "
" Sâm... Sâm... "
Tiếng khóc cùng tiếng nức nở khóc thành tiếng của Tư Noãn Noãn liên tục vang lên.
Sự thê lương ấy... sự đau lòng ấy không phải ai cũng có thể hiểu... ai cũng có thể trải qua.
Họ nói họ đau buồn họ khổ sở khi mất đi người họ yêu thương nhưng nào bằng một người còn sống còn một người cứ yên lặng ngủ say.
Cái cảm giác đó không thể nào nói hết một lời... bởi vì nó rất đau.
Cứ đi đâu cũng có thể thấy được hình bóng của người mình yêu... cứ ăn gì lại nhớ bộ dạng đấy.
Làm gì có chuyện sẽ ổn đâu chứ.
Còn yêu nhau đấy... còn thương nhau đấy nhưng phải nhìn người mình yêu thương nằm yên...
- ---
" Noãn Noãn... Noãn Noãn... " Lê Bá Sâm hai mắt muốn mở nhưng không mở được... anh vô thức gọi trong trí nhớ.
" Đừng khóc... đừng khóc mà Noãn Noãn... " Lê Bá Sâm hô lên.
Tiếng nức nở cùng tiếng gọi của Tư Noãn Noãn cứ vang lên làm Lê Bá Sâm khó chịu...
Hai mắt anh không kiềm được mà rưng rưng.
" Vợ... đừng khóc... anh sẽ tỉnh mà... "
" Vợ... vợ ơi... "
Tư Noãn Noãn cứ khóc... ngồi bên cạnh Lê Bá Sâm nức nở mà không hề hay biết Lê Bá Sâm nghe thấy... nghe thấy hết tất cả.
Lê Bá Sâm cũng khóc... khóc vì đau lòng khóc vì giận bản thân mình...
" Anh sẽ tỉnh mà vợ đừng khóc... đừng khóc nữa... vợ vợ... "
Anh bất lực nằm đó mà nghe tiếng nức nở của vợ mình.
Vì sao lại như vậy?
Vì sao anh không thể tỉnh lại ngay và luôn...
Vì sao để anh có ý thức để anh có thể nghe nhưng lại không thể làm gì?
Vì sao bắt anh nghe thấy tiếng vợ mình khóc vì mình như vậy?
Noãn Noãn... Noãn Noãn của anh... anh nợ em... nợ em tất cả...
Vì anh... mà em chịu biết bao nhiêu thiệt thòi.
Vì anh mà em phải khóc biết bao nhiêu lần.
Cũng vì anh mà em phải một mình mang nặng để đau.
Anh xin lỗi em... xin lỗi em...
Noãn Noãn... Noãn Noãn ơi...
- --
Tư Noãn Noãn khóc xong... cô cứ ngồi đó ho khan một tiếng.
" Đồ xấu xa... híc... anh còn không nhanh nhanh tỉnh lại là em kiếm ba mới cho bé con trong bụng đấy. "
" Vợ dám... " Lê Bá Sâm vừa nghe được khẽ nhăn mặt hô lên trong ý thức.
Tư Noãn Noãn bĩu môi, đầu dựa vào lòng иgự¢ của Lê Bá Sâm.
" Em thật muốn anh nha... muốn anh ôm em hôn em và thịt em... "
" Bá Sâm... nhanh nhanh tỉnh lại để còn thịt nhau nè... "
" Anh ngủ mãi sẽ mất múi bụng đấy! Bụng đang có sáu múi đẹp đẽ sẽ biến thành bụng một múi đấy! "
Lê Bá Sâm trong lòng bĩu môi.
Anh có thể nhớ ra gương mặt hiện tại của cô.
Chắc rất đáng thương đây.
Hai mắt vừa khóc xong đỏ ửng, gương mặt vì khóc cũng đỏ.
Lại còn có giọng nói ngọt ngọt khàn khàn nữa.
Lê Bá Sâm trong lòng khẽ thở hắc một hơi.
Anh phải nhanh nhanh tỉnh lại để ôm Tư Noãn Noãn vào lòng đây a.