Người ta thường nói " Hạnh Phúc, Vui Vẻ luôn trôi qua rất nhanh. " Đúng với câu nói đó.
Ngày Lê Bá Sâm vào viện cũng là ngày mà Lê Gia bao trùm một bầu không khí buồn bả và lo lắng.
Lê Noãn Thương và Lê Noãn Thiên khóc nháo lên vì phải xa Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm.
Còn Tư Noãn Noãn thì lại không nói nên câu nào.
Bệnh Viện.
Trong phòng bệnh.
Lê Bá Sâm và Tư Noãn Noãn ngồi trên giường, Lê Bá Sâm lúc này đã thay bộ đồ bệnh nhân.
Anh và cô dùng cả mười ngón tay đan chặt vào nhau mà không nói gì.
Mãi một lúc lâu.
Lê Bá Sâm nghiêng đầu nhìn Tư Noãn Noãn hỏi.
" Đang lo lắng sao? "
Tư Noãn Noãn bĩu môi, hai mắt đỏ ửng gật đầu.
" Anh sắp vào rồi... "
" Đừng khóc. " nhìn thấy giọt nước mắt tràn ra từ đôi mắt xinh đẹp của cô, Lê Bá Sâm vội vàng lau đi nói.
" Anh sẽ không sao đâu mà. " dừng một chút, Lê Bá Sâm lại nói.
" Nhất định sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì. "
Tư Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Lê Bá Sâm, cô mím chặt môi mà ôm lấy cổ anh.
" Anh nhất định phải sống... nhất định phải sống đấy. " như giọng nói đã bị nghẹn lại ở họng, cô mím môi phải dừng một lúc mới nói tiếp.
" Anh phải sống... sống để còn nhìn thấy những đứa con của chúng ta... sống để có thể đón bé con chào đời... " nói đến đây, giọng cô không kiềm được mà run rẩy hơn.
Lê Bá Sâm im lặng, vuốt nhẹ lưng cô. Anh cũng lo cũng sợ nhưng anh nhất định không bỏ cuộc chỉ cần có thể sống anh nhất định sẽ nhớ ra cô sẽ cùng cô chăm sóc bọn nhỏ.
Cả hai cứ ôm chặt nhau thật lâu cho đến khi Lưu Minh Vân bước vào.
" Khụ... Anh chuẩn bị tinh thần đi, nửa tiếng nữa sẽ phẫu thuật. " Lưu Minh Vân lần đầu tiên nhìn thấy Tư Noãn Noãn, nên anh quét mắt nhìn Tư Noãn Noãn vài cái lại nói.
" Đừng khóc, không tốt cho thai phụ. "
Mặc dù không biết cô gái khiến Lê Bá Sâm nguyện ૮ɦếƭ chỉ cần có thể gặp, nguyện sống dù chẳng thể chắc chắn được có thể hay không là người như thế nào.
Có thật sự yêu thương Lê Bá Sâm hay không nhưng nhìn thấy tình cảnh hiện tại thì anh biết vì sao Lê Bá Sâm lại nguyện ý.
Mặc dù anh không có cảm giác với con gái, cũng chẳng thể có cảm tình với con gái nhưng cô gái trước mặt này lại khiến anh thấy ổn.
Haizz... Lưu Minh Vân thở dài một hơi nhìn một đôi tình nhân đang ôm nhau không khỏi thở dài.
Lê Bá Sâm ôm Tư Noãn Noãn một lúc, Tư Noãn Noãn khóc đủ buông Lê Bá Sâm ra mới nói.
" Em yêu anh. "
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn, môi nhếch lên cười rạng rỡ nói.
" Anh cũng rất yêu em nha. "
Tư Noãn Noãn cười, Lê Bá Sâm nắm tay Tư Noãn Noãn đứng dậy đi ra ngoài.
Lưu Minh Vân lặng lẽ đi theo sau hai người một lúc điện thoại vang lên.
- ---
Nước Rose.
Minh Lâm nhíu chặt mày nói.
" Anh còn muốn gì nữa? "
Phỉ Vô Dư tay cầm chén cháo vào phòng, nhướng nhướng mày nhìn Minh Lâm một cái nói.
" Cho em ăn chứ gì? " dừng một chút, Phỉ Vô Dư vừa đi đến vừa nói.
" Em còn định nhịn đến bao giờ? "
" Anh... anh im đi. "
Phỉ Vô Dư thở hắc một hơi ngồi xuống bên mép giường nhìn chằm chằm Minh Lâm.
" Để anh đút. "
" Không... không cần. "
Phỉ Vô Dư tay cầm muỗng cháo đưa đến bên miệng Minh Lâm không buông cũng không nói gì, Minh Lâm mím mím môi một cái không cam lòng mà há miệng ăn.
Phỉ Vô Dư cứ thế đút từng muỗng lại từng muỗng cho Minh Lâm mãi cho đến khi hết cả chén mới thôi.
Dọn xong chén, Phỉ Vô Dư lại vào phòng nhìn Minh Lâm một lúc mới nói.
" Đi tắm thôi. "
Nói xong Phỉ Vô Dư tiến lên định ôm Minh Lâm thì Minh Lâm tránh thoát.
" Anh đừng có đến gần tôi. "
Phỉ Vô Dư nhíu mày.
" Thế em có thể tắm? "
Minh Lâm gật đầu, Phỉ Vô Dư cười như không cười nói.
" Thế đứng dậy đi tắm đi. "
Minh Lâm cắn răng, anh đứng dậy nhưng chân lại run rẩy, nhưng Minh Lâm vẫn cố bước, bước từng bước về hướng phòng tắm mà mày anh nhíu ngày một chặt hơn.
Phỉ Vô Dư cũng theo sau, nhưng anh không đỡ mà chỉ nhìn Minh Lâm, mãi cho đến khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, Phỉ Vô Dư mới nói.
" Tắm nhanh một chút rồi ra thoa thuốc em nhé! "
Minh Lâm đang ngâm mình trong buồng tắm, môi mím chặt lại, mặt đỏ bừng xấu hổ.
Chẳng biết Phỉ Vô Dư đang cố ý hay gì nhưng anh lại nói.
" Anh có đọc rồi, em phải ăn cháo vài ngày... à thì mấy ngày này anh sẽ nhịn. "
" BÙM. " mặt Minh Lâm đỏ tươi đỏ rượi lên.
Phỉ Vô Dư nhướng nhướng mày nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt thầm nghĩ.
" Chắc ai đó trong phòng tắm đã đỏ mặt xấu hổ rồi nhỉ? Thôi, hôm nay chọc ghẹo một chút vậy thôi rồi mai tính tiếp a. "
- ----
" Alo? " Lưu Minh Vân dừng bước lại, tay cầm điện thoại mày khẽ nhíu chặt.
" Anh cho người bắt tôi? " Will ho khan yếu ớt hỏi.
Lúc anh tỉnh dậy, đã bị dọa một trấn khi thấy mọi thứ ở đây khác xa với nhà của mình.
Cảm giác lo lắng cùng bất an ập tới mãi cho đến khi thấy được trợ lý của Kevin, còn gọi là Lưu Minh Vân anh mới bình tĩnh trở lại.
Nhưng cho dù cảm giác lo lắng cùng bất an ở một nơi xa lạ không còn thì cảm giác giận dữ và khó chịu lại một càng tích tụ nhiều hơn.
" Em tỉnh? Tỉnh rồi thì ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi tối anh về. " Lưu Minh Vân nghe giọng nói của Will, hai mắt anh khẽ ôn nhu, giọng nói cũng dịu dàng hơn hẳn.
Will mím môi một cái, ra sức quát to.
" Lưu Minh Vân! Anh nói đi anh muốn gì? Vì sao cứ luôn quấn lấy cuộc sống của tôi như vậy? "
" Có gì tối về nói! Bây giờ anh phải vào phẫu thuật cho bệnh nhân. " Lưu Minh Vân không giận, anh nhỏ giọng nói.
Will nào nghe lọt tai mấy câu ấy của Lưu Minh Vân, lúc này anh chỉ cảm thấy khó chịu và khó chịu thôi.
" Anh nói đi? Anh muốn gì? "
Lưu Minh Vân hít một hơi sâu, anh cố nhỏ nhẹ hết sức nói.
" Em ăn rồi nghỉ ngơi đi, có gì tối về nói. "
Will còn đang định rống gì đó nữa thì điện thoại đã bị đầu dây bên kia tắt ngang.
Trợ lý của Lưu Minh Vân nhìn Will một cái, khẽ đáp " vâng " đi đến phía sau Will nói.
" Cậu Will, cho tôi xin lại điện thoại. "
Will nhìn trợ lý một cái đưa máy cho anh ta, anh im lặng ngồi lên sofa nhu nhu thái dương.
- ---
Thời gian phẫu thuật sắp đến, Tư Noãn Noãn vẫn nắm chặt tay Lê Bá Sâm ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật.
Lưu Minh Vân đi tới nhướng nhướng mày nhìn không nói gì đi vào.
Có lẽ... hôm nay sẽ là ngày cuối cùng Lê Bá Sâm còn có thể nhìn thấy Tư Noãn Noãn.
Và cũng có lẽ... hôm nay là ngày cuối Lê Bá Sâm còn có thể nhớ ra Tư Noãn Noãn.
Tư Noãn Noãn ngồi gần anh, tay cô nắm chặt tay anh, cảm giác lo lắng, sợ hãi cứ ngày một lớn dần, mọi thứ khiến cô không thể nào làm khác gì hơn ngoài việc im lặng.
Cô bất lực... chỉ có thể ngồi đây nhìn anh mà không thể giúp gì được cho anh khi anh bước vào phòng phẫu thuật... chỉ có thể ngồi đây nhìn anh bên trong không rõ sống hay ૮ɦếƭ.
Cô... cô thật vô dụng.
Tư Noãn Noãn hít một hơi sâu kéo tay Lê Bá Sâm đặt lên bụng cô.
Cô nhìn anh khẽ nói.
" Bé con vẫn chờ anh chăm sóc đấy! "
Lê Bá Sâm mím môi, tay xoa xoa bụng vẫn còn chưa nhô lên của cô gật đầu khẽ nói.
" Anh nhất định sống. "
Lưu Minh Vân đi ra.
" Vào thôi. "
Lê Bá Sâm đứng dậy, anh cúi đầu nhìn Tư Noãn Noãn, Tư Noãn Noãn ngẩng đầu lên nhìn anh, hai người bốn mắt chạm nhau nhưng không thể là gì khác hơn là phải rời khỏi.
Từng bước từng bước một nặng nề đi vào phòng phẫu thuật.
Tư Noãn Noãn ngồi đó, im lặng nhìn anh nhưng không ai biết hết... tim cô như thắt chặt lại.
Đau thật đau... tim cô đau quá...
Hai tay Tư Noãn Noãn nắm chặt, móng tay dài mỏng của cô đâm sâu vào trong da thịt đến ứa ra máu.
Cô phải bình tĩnh... cô không được ngã quỵ... Lê Bá Sâm nhất định bình an vô sự.
Cho dù sau này có phải đối mặt với bao nhiêu chông gai nữa thì cô tin Lê Bá Sâm nhất định sẽ nhanh chóng nhớ ra cô sẽ sống thật tốt...
Anh đã hứa đã chắc chắn là sẽ sống thì nhất định là như vậy.
Tư Noãn Noãn ngồi trên ghế chờ thật lâu... lại thật lâu.
Hai tay cô dính thật nhiều máu, mãi cho đến khi có y tá đi ngang thấy mới giúp cô băng bó.