" ૮ɦếƭ... ૮ɦếƭ... " Lưu Hà Mi run rẩy nói.
Lê Bá Sâm cười cười nói.
" ૮ɦếƭ là trường hợp xấu nhất. " và chính anh cũng mong bản thân sẽ rơi vào trường hợp đó.
" Có lẽ con sẽ mất trí nhớ một thời gian, lúc ấy chỉ mong hai ngài chiếu cố Noãn Noãn giúp con. " nếu anh mất trí nhớ... có lẽ anh sẽ quay lại thành con người của trước kia và cũng có thể sẽ không còn một chút gì thương nhớ về Noãn Noãn, anh sợ anh lại một lần nữa làm tổn thương cô...
Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm, cô biết rõ... mọi chuyện sẽ không tốt đẹp như trong những quyển tiểu thuyết ngôn tình, sự thật vẫn là sự thật... nếu như anh thật sự lại quên đi cô... liệu cô có thể rời đi nhưng lời hứa hẹn cả hai.
Một tháng... trong một tháng đó... anh nếu không nhớ ra cô thì sao?
Cả hai ở lại nhà chính hết nguyên buổi trưa, chiều chiều, trời mát lên cũng là lúc Lê Bá Sâm đưa Tư Noãn Noãn về lại Lê Gia.
Tư Noãn Noãn vừa về đến Lê Gia thì đã được Lê Bá Sâm ôm thẳng lên phòng ngủ.
" Em không muốn ngủ. " còn có ít ngày được bên nhau, cô mà ngủ nữa thì còn được bao nhiêu ngày.
Lê Bá Sâm thở hắc một hơi, anh không nói gì mà nằm xuống cạnh cô, cẩn thận ôm cô vào lòng.
" Anh ngủ cùng vợ, như vậy được chưa? "
Tư Noãn Noãn ôm lấy hông của Lê Bá Sâm, cái đầu nhỏ của cô ở trên иgự¢ anh gật gật.
" Chẳng muốn xa anh... " vì cả ngày đi tới đi lui nên cô cũng rất mệt... nhất là khi có thể cận kề bên người đàn ông của cô thì cô sẽ rất yên tâm mà ngủ.
Lê Bá Sâm cúi đầu nhìn Tư Noãn Noãn, tay anh ở lưng cô vuốt ve nhè nhẹ.
Cầu trời... đừng để con quên đi cô ấy...
Con nợ cô ấy rất rất nhiều... đừng để con phải khiến cô ấy đau lòng thêm một lần nào nữa...
- -----
Nước Rose.
Minh Lâm nhìn cánh cửa bị đóng kia, trong lòng vừa vui mừng lại vừa lo sợ.
Anh sợ những gì bản thân đang có của hiện tại sẽ nhanh bị lụi tàn, anh sợ những gì bản thân đã yêu thích, đã dựa dẫm vào lại ruồng bỏ anh đi.
Biết rõ nằm dưới... thì sẽ bị đè bị ép khô nhưng anh không tức giận vì bản thân bị đè bởi người mình yêu cũng chẳng sao chính là... chẳng thể nào không lo lắng.
Cái hôn trên trán, cái vuốt ve thân cận mỗi ngày, từng chút từng chút một đều làm Minh Lâm cảm thấy vui vẻ nhưng vui vẻ đấy có kéo dài mãi không?
" Alo? " đang suy nghĩ vẫn vơ, thì điện thoại reo lên.
" Em còn chưa ngủ? " Phỉ Vô Dư đến công ty, cứ thấy không yên tâm nên thử gọi về, anh còn nghĩ sẽ không ai nghe máy thế mà lại nghe.
" Ngủ không được... " Minh Lâm dựa vào đầu giường, nhìn nhìn ánh nắng chiếu vào cửa sổ nói.
Giọng nói của anh hơi khàn khàn vừa nghe cũng biết cả đêm trải qua không ít trận kịch liệt.
Phỉ Vô Dư nhíu nhíu mày, mắt nhìn máy tính, tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại.
" Còn đau sao? " anh có tìm hiểu về quan hệ đường hậu... chính là trong đây viết " rất đau, vô cùng đau, cực kì đau. Tuy sẽ có khoái cảm rất rất nhiều, nhưng... sau khi quan hệ xong sẽ gây đau rát, không ăn đồ cay nóng vì sẽ làm " bé thụ " của bạn khó chịu... " và anh cũng có tiết chế... nhưng không quá tiết chế như trong đầu anh từng nghĩ.
Minh Lâm bị hỏi, mặt đỏ ửng nói.
" Anh để tôi đè anh thử xem... có đau hay không? " mặc dù chấp nhận bị đè nhưng anh vẫn có thể đè người khác.
Phỉ Vô Dư mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, mày anh nhíu chặt không nhanh không chậm nói.
" Em thật sự đè nổi? "
Minh Lâm im lặng không nói gì, Phỉ Vô Dư hít một hơi sâu khẽ nói.
" Giờ anh phải làm việc, em ở nhà ngoan, hiện tại ngủ đi, để còn có sức... " nói đến đây thì Phỉ Vô Dư dừng lại.
Minh Lâm mím môi không nói gì tắt ngang máy. Nhưng nếu như lúc này Phỉ Vô Dư mà ở nhà thì anh có thể thấy được vẻ mặt vừa vui mừng vừa xấu hổ của Minh Lâm.
" Boss... không lẽ chúng ta bắt cậu Will thật? " trợ lý của người đàn ông tóc bạch kim hỏi.
Người đàn ông tóc bạnh kim hai mắt nhắm nghiền dưỡng thần môi mấp máy nói.
" Chứ không lẽ cậu để cậu ấy ở lại? " dừng một chút, hai mắt người đàn ông khẽ mở ra nheo lại nhìn người trợ lý của mình nói.
" Lúc trước là vì tôi không tìm thấy cậu ấy, nếu bây giờ đã tìm thấy thì phải giữ. "
Trợ lý còn đang muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, anh vẫn nên bàn bạc thật kỹ lưỡng về kế hoạch bắt cóc cậu Will thì hơn a.
- ---
Nước J.
" Tại sao anh lại có thể nói như vậy với hôn thê của mình cơ chứ? " Lâm Minh Ly nhìn Hoa Tử Khiêm quát lên.
" Chúng ta còn ít ngày nữa sẽ kết hôn, vì sao anh lại có thể nói ra câu như vậy với em? Chị ấy là chị dâu em, tương lai cũng là chị dâu của anh, anh hết hy vọng rồi anh vẫn không nhận ra chuyện đó hay sao? "
" Cô im đi. " Hoa Tử Khiêm khó chịu quát.
Lâm Minh Ly nào đâu im lặng, muốn giận muốn ghen tị thì cô cũng có thể làm gì hơn, Tư Noãn Noãn là chị dâu của cô chứ không phải tình địch.
" Anh mới là người nên im lặng và tập lắng nghe đi, anh biết gì mà nói? Những gì mà anh chịu chắc em không chịu? Anh đau khổ khi thấy anh họ em cận kề quan tâm chị Noãn Noãn còn em đau khổ khi anh cứ đứng sau nhìn chị ấy. Những gì anh chịu em cũng đang chịu mà Tử Khiêm. "
Hoa Tử Khiêm nhìn Lâm Minh Ly, không nhanh không chậm tuyệt tình nói.
" Tôi chẳng ép buộc cô ở đấy mà quan sát tôi, tôi càng không mượn cô yêu thương tôi. Cô đau buồn, đau khổ là chuyện của cô nói tôi nghe làm gì? Để tôi thương hại cô chắc? " môi Hoa Tử Khiêm nhếch lên cười khinh thường nói.
" Hôn ước là của trưởng bối tự mình quyết định chưa có sự đồng ý của tôi và cô nên chúng ta có thể hủy bỏ. "
" Anh... anh muốn hủy hôn ước? "
" Đúng vậy! Lâm tiểu thư cô thông minh tài giỏi nết na thùy mị hơn người người như vậy thì thiếu gì người để ý cớ sao lại chấp nhận bản thân bị gò bó mới một hôn ước từ bé này? "
" Hoa Tử Khiêm, anh... haha... có lẽ đối với anh những thứ mà tôi đang cố bày tỏ cho anh, tình cảm của tôi dành cho anh là những thứ rác rưởi nhưng đối với tôi thì không? Gò bó?? Haha... anh thật biết dùng từ đấy Hoa chủ tịch... nhưng anh nên biết... không một đứa đàn bà phụ nữ nào chịu để bản thân chịu nhiều thiệt thòi như vậy nếu mà không yêu. " Lâm Minh Ly cười như không cười nói.
Trái tim cô thắt chặt lại từng cơn từng cơn, mọi thứ lúc này làm cô thấy thật mơ hồ, vừa thấy bản thân ngu ngốc lại vừa thấy bản thân đáng thương.
Những thứ cô chịu... những gì cô làm... những điều cô mơ ước... mọi thứ đều là từ cô mà ra? Haha... yêu không sai nhưng yêu sai người thì chính là sai.
Cái sai lớn nhất mà cô mắc phải, chính là yêu Hoa Tử Khiêm.
Không có gặp quá nhiều lần... không có cận kề thân thiết nhưng cô vẫn yêu anh.
Còn nói mình là vợ của anh ấy... chính là haha thì ra đâu phải như vậy đâu...
Hoa Tử Khiêm đứng dậy, nhìn Lâm Minh Ly nhỏ bé trước mặt, anh không thương cũng chẳng xót, mà anh càng thích đả kích cô.
" Thế à? Thế thì cô cứ hết yêu thì sẽ hết đau. "
Lâm Minh Ly thật sự không chịu đựng nổi nữa rồi, trái tim cô đau đớn, cô tiến lên vài bước, không chần chừ mà tát mạnh vào mặt của Hoa Tử Khiêm.
" CHÁT " hai dòng nước mắt rơi xuống... chạy thẳng ra ngoài.
" Boss... như vậy ổn không? " Trợ lý luôn im lặng từ đầu đến cuối, thấy Lâm Minh Ly như vậy khẽ hỏi.
" Kệ cô ta đi, cô ta không nên bước vào vũng bùn như tôi. "
Cái tình cảm thuần khiết ấy... Hoa Tử Khiêm thấy chứ sao không? Nhưng anh không muốn xem một cô bé đơn thuần ấy là người thay thế... kết hôn với người không yêu mình, làm sao không thể?
Đàn ông vốn là động vật nửa người dưới nên có muốn quan hệ với ai chẳng được chỉ là giữa ôn nhu và làm việc theo nghĩa vụ nó khác nhau thôi.
" Boss, nhưng những câu từ Boss nói lúc nãy có hơi... hơi bị nặng ý. Dù sao Lâm tiểu thư tuổi cũng còn nhỏ. "
" Nhỏ? Lâm Minh Ly lớn hơn Noãn Noãn một tuổi đấy! "
" Nhưng mà Tư tiểu thư khác... " trước khi đến nước Rose cùng với Tư Noãn Noãn anh có tìm hiểu về hoàn cảnh của Tư tiểu thư, và biết rõ hoàn cảnh mà Tư tiểu thư lớn lên là ra sao... nên làm sao có thể so sánh với một người từ nhỏ sống trong nhung lụa, không biết vất vả đau đớn hay nhẫn nhịn là ra sao chứ.