Lê Bá Sâm cười khẽ một tiếng, lại cúi xuống dùng mũi cọ cọ sau gáy của Tư Noãn Noãn, Tư Noãn Noãn ngứa ngáy đến không nhịn được mà cười vài tiếng.
Lê Bá Sâm nằm đó, đè nhẹ lên người của Tư Noãn Noãn, ôm chặt lấy cô như thể muốn cô khảm sâu vào trong da thịt của mình.
Tư Noãn Noãn mới đầu thấy bình thường, nhưng lúc sau liền thấy thật nặng.
Cô nhéo nhéo cánh tay đang ôm chặt cổ của cô một cái khó chịu nói.
" Anh là đang muốn ám sát vợ mình? "
Lê Bá Sâm tay cứng đờ khi nghe cô tự nhận bản thân mình là " vợ anh " thế kia, môi anh nhếch lên, hôn lên gáy cô nói.
" Yêu vợ quá! "
Tư Noãn Noãn bị Lê Bá Sâm đè lên mãi liền la làng lên.
" Anh có thôi đi không? Trời ơi... nặng quá... cút... cút ra khỏi người tôi ngay... "
Lê Bá Sâm thích thú, trêu chọc cô vài lần nữa liền thôi, vì anh biết... anh mà không dừng lại thì nhất định sẽ không kiểm soát được.
Tư Noãn Noãn cũng cảm nhận được vật nam tính ở phía sau lưng đang dần dần ¢ươиg ¢ứиg lên, cô im lặng, không nhanh không chậm nói.
" Có thể đi tắm chưa? "
Lê Bá Sâm thở " ồ ồ " gật nhẹ đầu ngồi dậy, ôm lấy Tư Noãn Noãn đứng lên đi vào phòng tắm.
Hai người ở trong phòng tắm một lúc lâu mới đi ra ngoài.
Lê Bá Sâm nhíu nhíu mày nhìn Tư Noãn Noãn khẽ hỏi.
" Thật sự muốn tự đi ra ngoài? "
Tư Noãn Noãn gật đầu nói.
" Em còn chưa ngắm hoa đủ cơ mà. "
" Nhưng hai chân em đứng còn không vững nữa mà. "
Lê Bá Sâm không e ngại thẳng thắn nói.
Tư Noãn Noãn nhíu chặt mày nói.
" Còn không phải là tại anh à? "
Lê Bá Sâm cười cười, không chần chừ khụy gối xuống Ϧóþ Ϧóþ chân cho cô nói.
" Dù sao anh cũng rảnh, ngày mai đi ra ngoài ngắm hoa cũng được mà, hôm nay nghỉ ngơi đi nha. " vợ của anh, anh phải thương, phải yêu, phải cưng chiều thôi, cho dù cô không xót cho bản thân mình, thì anh cũng rất xót cho bản thân mình nha.
Tư Noãn Noãn bĩu môi, trong lòng ấm áp nhưng cô vẫn muốn đi ra ngoài nhìn ngắm thêm hoa tươi, ít nhất phải biết rõ ở đây có gì có gì để còn mà chuẩn bị kế hoạch bán hoa cùng với gieo trồng nữa cơ chứ.
Lê Bá Sâm ngồi nan nỉ Tư Noãn Noãn mãi vẫn không được gì anh chỉ đành đỡ lấy eo cô đi ra ngoài.
Tư Noãn Noãn được Lê Bá Sâm cẩn thận bao trùm cả cơ thể lại, một chút khe hở cũng không có.
Vì lúc này trời cũng đã tối, thời tiết ở đây ban ngày nắng ấm nhưng ban đêm lại lạnh giá, Lê Bá Sâm mới không để cho Tư Noãn Noãn chịu lạnh a.
" Ngồi xe sao? " nhìn thấy có chiếc xe ô tô, Tư Noãn Noãn hỏi.
Lê Bá Sâm gật nhẹ đầu, mở cửa cho cô vào nói.
" Vợ còn nghĩ chính mình đi bộ được hay sao? "
Tư Noãn Noãn bĩu môi im lặng, thầm nghĩ cũng phải, nếu đi bộ hết một quãng đường dài này, chắc chắn cô không trụ nổi a.
Hai người vào xe, tài xế lái xe đi chầm chậm, Tư Noãn Noãn nhìn trái lại nhìn phải môi cứ nhếch lên mãi thôi.
" Anh trồng bao nhiêu năm rồi? "
" Sau khi vợ rời đi hai năm, anh bắt đầu mua nông trại rồi trồng.
" A! Thế lượng hoa thu hoạch mấy năm trước đi về đâu? "
" Vợ biết rõ ngoài Lê Thị ra, chúng ta còn có khách sạn, trung tâm thương mại mà. " dừng một chút anh lại nói.
" Một số hoa cung cấp cho các khách sạn nhà hàng, một số khác đưa vào nhà máy làm hoa khô đưa vào trung tâm thương mại. "
Tư Noãn Noãn gật đầu khen ngợi.
" Anh cũng biết kinh doanh đấy chứ! Tốt. "
" Kinh doanh? Khách sạn, nhà hàng, trung tâm thương mại là của Lê Thị, nên chỉ tiết kiệm một phần nào đó tiền mua hoa thôi chứ cũng không kinh doanh gì. " Lê Bá Sâm thẳng thừng nói.
Vốn dĩ anh trồng hoa là để tưởng nhớ đến Tư Noãn Noãn, để tạo cho cô một vườn hoa để cô có thể khi trở về ngắm chúng, nhưng hoa trồng quá nhiều, nhân viên cũng cần có lương, số tiền đó cũng không là bao nhưng Hà Sinh Khứu lại nói " Tư tiểu thư không thích những người phung phí tiền bạc của cải ", vì thế anh mới để Hà Sinh Khứu tự mình làm kế hoạch tiêu thụ hoa hàng năm hàng tháng đấy chứ.
Tư Noãn Noãn lắc nhẹ đầu.
" Sau này cần phải tiết kiệm lại, anh cứ tiêu xài phung phí như vậy sẽ không tốt. " nói xong cô lại ngắm nhìn những bông hoa tươi đẹp ngoài kia.
Trong lòng không khỏi lắc đầu thở dài.
Số tiền đó cũng chẳng tốn bao nhiêu đối với Lê Bá Sâm, nhưng cô thật sự không muốn như vậy. Lúc trước cô không biết, không ở đây cùng anh thì thôi, nhưng hiện tại thì khác, nếu đã ở thì cô vẫn nên kiểm toán lại mọi thứ.
Cho dù giàu có đến xài không hết thì vẫn phải tiết kiệm, vì đời người không ai biết trước được tương lai.
Lê Bá Sâm nhướng nhướng mày nhìn Tư Noãn Noãn đang vắt óc tính toán cũng như kiểm kê mọi thứ, môi anh khẽ nhếch lên một cái.
Cũng thật may mắn, anh còn chưa nói cho cô biết vài chuyện, ngoài những nông trại này ra, thì còn có một nông trai, hoa quanh năm suốt tháng đều không hề bán đi, hay sử dụng. Nếu như anh nói có phải hay không cô nhất định cắn ૮ɦếƭ anh rồi.
Hai vợ chồng đi một vòng khá lớn, sau đấy tầm gần mười giờ Lê Bá Sâm mới cho tài xế lái xe về vì Tư Noãn Noãn thật sự mệt rồi.
Nhìn cô đang dựa vào vai anh ngủ say, nếu như là vài giờ trước thì chắc chắn anh rất vui sướng nhưng hiện tại, anh chẳng vui sướng nổi khi thấy cô mệt.
Cả một buổi trưa bị anh thịt lên thịt xuống, sau đấy lại ăn được một chút cháo trắng thì đi ra ngoài, đã vậy lúc nãy còn nói chuyện không ngớt, trụ đến lúc này cũng quá cương rồi đi.
Không quan tâm bác tài đang len lén nhìn về anh và cô, Lê Bá Sâm ôm nhẹ cô vào lòng, lại hôn xuống trán cô một cái.
Vợ của anh...
- ---
Trong khi Lê Bá Sâm và Tư Noãn Noãn đang trên đường trở lại thì ở biệt thự lúc này đang xảy ra một vài chuyện hài.
Người phụ nữ lúc sáng mặc một bộ đồ ngủ cực ѕєχy đang đứng trước cổng biệt thự cãi cọ với quản gia và người bảo vệ khu biệt thự.
Cô ta cương không được chỉ đành hạ giọng nói.
" Quản gia, dù sao con cũng làm việc ở nông trại này bốn năm năm rồi, niệm tình tình cảm chú cháu chúng ta mà để con vào trong đi mà. "
" Giang tiểu thư, cô đừng quá phận. " Quản Gia nhìn người phụ nữ trước mặt khó chịu nói.
Người phụ nữ mím môi lại, hai mắt đỏ ửng đáng thương nói.
" Con yêu cậu chủ mấy năm rồi, không lẽ chú lại không biết? Chỉ cho con vào đêm nay thôi... ít nhất phải để con... "
" Giang tiểu thư, cóc ghẻ vĩnh viễn là cóc ghẻ. " Quản Gia không chần chừ nói.
Ông không hề coi thường bất kì ai, nhưng ông không thể nào chấp nhận những con người chỉ biết xem trọng của cải vật chất để phán xét một con người.
Vốn Giang tiểu thư này cũng không gọi là đáng ghét, nhưng cô ta lại ỷ y vào việc có thể vào trong khu chính làm việc, còn có thể có được cơ hội vài lần gặp Cậu chủ. Thế là liền bỏ vị hôn thê của cô ta mà đi về hướng Boss.
Việc yêu một cô gái không danh, không phận, không gia thế là không sai nhưng yêu một cô gái tâm cơ là quá mức sai.
Đừng thấy hoàn cảnh của một con người đến đường cùng, có một vài người họ vẫn tự mình vươn lên chứ không như cô gái trước mặt này.
Người phụ nữ vốn đang khóc lóc đáng thương hề hề nhất thời cứng đờ khi nghe thấy vị quản gia trước mặt vốn hiền từ mềm lòng lại thốt ra lời như vậy.
Cô ta đang định nói gì đó, Quản Gia liền nhíu mày nói.
" Giang tiểu thư, nếu cô còn có đầu óc, còn là con người thì lập tức quay trở về nhà của cô đi, tôi sẽ xem như đêm nay không xảy ra chuyện gì còn nếu như cô còn muốn ở đây nói những lời không nên nói thì đừng trách tôi không niệm tình cảm mấy năm nay cô làm việc ở đây. "
Người phụ nữ hai mắt đỏ ngầu tức giận nói.
" Hứ, ông chẳng qua cũng chỉ là một người quản gia thôi, còn bày đặt làm mình làm mẩy, bộ không muốn làm việc ở đây nữa hay sao? " dừng một chút cô ta lại hung hăng nói.
" Để tôi nói cho ông biết, biết đâu tương lai tôi là bà chủ ở đây đến khi đó người bị tôi đuổi việc sớm nhất là ông. "
Quản gia cười như không cười, vốn đang định nói câu gì đó thì xe của Lê Bá Sâm lái đến, Lê Bá Sâm bước xuống xe, mày nhíu chặt, anh quay lại ghế bên kia mở cửa ôm Tư Noãn Noãn. "
Người phụ nữ vừa nghe tiếng xe, khuôn mặt hung hăng lúc nãy liền biến về bộ dạng đáng thương quay đầu nhìn Lê Bá Sâm nũng nịu gọi.
" Cậu... hu hu cậu chủ? "
Lê Bá Sâm không nhìn đến cô ta, mà nhẹ bước bước đi về phía trước, đến một đoạn liền dừng lại hỏi.
" Ở đây xảy ra chuyện gì? " tập trung năm sáu bảo vệ, còn có quản gia vốn không hề bước ra khỏi biệt thự khi không có chuyện gì gấp mà đi được đến cổng này cũng hơi lạ.
Quản gia còn chưa kịp nói thì người phụ nữ liền khóc rống to nói.
" Cậu chủ... huhu... cậu phải làm chủ cho em... huhu... "
Lê Bá Sâm nghe giọng nói lớn của cô ta, mày anh nhíu chặt, cúi đầu nhìn người trong иgự¢, thấy Tư Noãn Noãn vốn ngủ say chợt nhíu nhíu mày lại, lửa giận bốc lên nói.
" Câm miệng. "
Tư Noãn Noãn nhíu chặt mày lại, hai mắt dần dần mở ra.
Người phụ nữ nào chịu " câm miệng " cô ta càng khóc rống to hơn nói.
" Cậu chủ, hôm nay em mà không được lấy lại công bằng em không đi huhu... "
" Công bằng hay không công bằng sáng rồi nói, bây giờ đã mấy giờ rồi còn khóc rống, bộ muốn người khác nghĩ mình là quỷ à? " Tư Noãn Noãn khó chịu, đập nhẹ lòng иgự¢ của Lê Bá Sâm đòi xuống, khi nghe thấy giọng nói của người phụ nữ kia, chân cô vừa chạm đất không nhanh không chậm nói.
Giọng nói dịu dàng có pha một chút khàn khàn khiến người nghe không khỏi cảm giác dễ chịu...