Sáng hôm sau.
Khi Tư Noãn Noãn tỉnh dậy thì Lê Bá Sâm đã không còn bên cạnh cô.
Hai mắt cô lim dim mở ra, cả cơ thể nặng trĩu không thôi.
Lúc này Tư Noãn Noãn thật sự nhận ra tác hại của việc lăn giường quá độ là như thế nào.
Có thể nói, lúc tối, cũng không phải quá độ mấy, chỉ là... hơi hơi nhiều trò hơn thường ngày, kết quả, cô thành ra liệt giường.
Tư Noãn Noãn nhíu chặt mày, nhìn trái lại nhìn phải.
Lê Bá Sâm rời đi từ lúc nào nhỉ...
Trong lòng đang tự hỏi thì Lê Bá Sâm mở cửa bước vào.
" Vợ...? "
Lê Bá Sâm bước chân vào, nhìn thấy Tư Noãn Noãn cũng đang nhìn mình, môi anh nhếch lên đi vội vào bên trong, chính là có vội vàng ra sao thì anh cũng không quên đóng cửa lại.
Lê Bá Sâm ngồi xuống mép giường, bàn tay to rộng của anh khẽ vuốt ve mái tóc bồng bềnh gợn sóng của cô hỏi.
" Có khó chịu ở đâu không? "
Tư Noãn Noãn giơ tay lên, nắm lấy bàn tay hư hỏng của Lê Bá Sâm lại mới hỏi.
" Anh không đi làm sao? "
Nếu như cô canh thời gian không nhầm thì bây giờ chắc chắn cũng hơn bảy giờ, mặc dù Lê Bá Sâm là chủ tịch, muốn đi giờ nào không được, nhưng theo cô biết, ngoài vài ba việc riêng tư anh sẽ không ở nhà.
Lê Bá Sâm trong mắt tràn ngập ý cười mà nhìn Tư Noãn Noãn, lại cúi xuống hôn nhẹ lên trán trơn bóng mịn màng của cô một cái một cái mới nói.
" Vợ quên rồi sao? Hôm nay chúng ta sẽ cùng đi nông trại xem hoa. "
" A... " Tư Noãn Noãn " a " lên một tiếng, hình như có chuyện này.
Môi cô câu lên cười tươi rạng rỡ nói.
" Em quên mất a. "
Nhéo nhéo mũi của Tư Noãn Noãn, Lê Bá Sâm cọ cọ nói.
" Dậy thôi. "
Tư Noãn Noãn được Lê Bá Sâm ôm lên đi thẳng vào phòng tắm.
Từ đầu đến gót chân của Tư Noãn Noãn đều được Lê Bá Sâm cẩn thận kì cọ thật sạch, trong lúc ᴆụng chạm cơ thể của cô, Lê Bá Sâm cũng không quên trêu chọc cô vài ba lần.
Tư Noãn Noãn tắm xong, được Lê Bá Sâm bọc khăn kín đi ra ngoài.
Thay xong một bộ váy hoa voan, Lê Bá Sâm cẩn thận dìu Tư Noãn Noãn xuống dưới nhà ăn sáng.
Tư Noãn Noãn cũng không đẩy anh ra như trước kia, mà ỷ y nắm lấy tay Lê Bá Sâm làm điểm tựa bước đi.
Không phải cô yếu đuối gì, mà là hai chân thật sự mềm nhũn, đi cũng đi được, chỉ là hơi giống con vịt đẹt.
Vì thế cứ từ từ dựa dẫm thì sẽ tốt hơn a.
" Thiên Thiên và Thương Thương đâu rồi anh? " Tư Noãn Noãn ngồi xuống, thắc mắc hỏi.
Lê Bá Sâm vừa kéo hai chân Tư Noãn Noãn đặt lên đùi mình, vừa Ϧóþ Ϧóþ nói.
" Lúc sáng, bà Nội đón đi rồi. "
Tư Noãn Noãn gật gật đầu, thấy Lê Bá Sâm massage thoải mái quá không nhịn được rên " hừ hừ " thích thú.
Lê Bá Sâm nhếch mét nhìn vợ yêu một cái, không nói gì Ϧóþ chân cho vợ tiếp.
Đợi Tư Noãn Noãn ăn xong cùng uống hết một ly sữa thì cũng đã gần chín giờ.
Hai vợ chồng lái xe ra khỏi Lê Gia đi thẳng về hướng đông của thành phố, nơi có nông trại hoa.
- ----
Tư Chân Châu hôm nay đi ra trung tâm thương mại, mua hết vài bộ váy ѕєχy cùng với mấy cây son đắt tiền.
Vừa về đến khách sạn, Tư Chân Châu liền tắm rửa thay bộ váy mới mua đó, nhìn ngắm mình trước gương môi cô không tự chủ câu lên.
Vòng một to như vậy, đầy đặn như vậy cô tin, chỉ cần là đàn ông không bị cuốn hút mới lạ.
Chỉ cần việc Lê Bá Sâm sẽ bị cô quyến rũ đến ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt trên giường, thì Tư Chân Châu lại không nhịn được trông mong cái ngày đó.
- ----
Nước Rose.
Đứng trước của nhà Minh Lâm, là một người đàn ông cao to vạm vỡ, không chỉ như vậy, tóc anh ta màu vàng, mắt xanh, da trắng, nhìn ra sao cũng thấy anh ta rất đẹp trai.
Minh Lâm còn đang vùi đầu trong phòng bếp, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, không nói anh cũng biết là ai.
Hít một, Minh Lâm đi ra mở cửa.
Người đàn ông tóc vàng vừa thấy Minh Lâm, hai mắt đỏ lên hô.
" Minh Lâm... ahuhu... "
Minh Lâm nhíu chặt mày, còn chưa kịp nói gì liền bị ôm vào lòng.
Anh thở hắc một hơi, cũng không biết nói gì khác ngoài việc nói.
" Thôi đi vào nhà. "
Người đàn ông tóc vàng như cô vợ nhỏ ôm chặt lấy cổ của Minh Lâm đi vào nhà.
Cánh cửa vừa đóng, Minh Lâm liền đẩy người đàn ông tóc vàng ra khó chịu nói.
" Cậu làm cái gì vậy hả? "
Người đàn ông mím môi, méo mó cả khuôn mặt, không nhanh không chậm nói.
" Còn không phải là vì cậu! "
" Vì tôi? "
Người đàn ông cười giảo hoạt một tiếng không nói gì.
Minh Lâm nhíu nhíu mày lại không rõ người đàn ông tóc vàng đang nói gì, anh khó chịu quát.
" Win, rốt cuộc là chuyện gì? "
Người đàn ông tên Win cười cười nói.
" Chờ đi, một chút nữa sẽ biết..."
Người đàn ông tên Win cười cười nói.
" Chờ đi, một chút nữa sẽ biết..."
Minh Lâm nhíu mày khó hiểu nhìn Win, anh cũng không hỏi tiếp mà bước ra khỏi phòng khách, đi vào phòng bếp nấu ăn tiếp.
Win ngồi trên sofa, rất tự nhiên mà tự rót cho mình một ly nước ngồi xem tv nói.
" Cậu yêu tên đàn ông đó thật sao? "
Minh Lâm đang khuấy nồi cháo nghe Win nói tay anh chợt khựng lại, Win quay đầu nhìn thấy, không khỏi lắc nhẹ đầu nói.
" Mặc dù chúng ta mới quen biết nhau không lâu, nhưng chúng ta đều vì người mình yêu đó mà nằm dưới thân họ dù bản thân không hề muốn. " dừng một chút Win cười khổ, như thể bản thân cũng từng trải qua một mối tình không đẹp nói tiếp.
" Cho dù biết đó là không đúng, là tự mình làm khổ mình nhưng vẫn cố đâm đầu vào, may mắn thì được quan tâm, được để ý... thẩm chí chỉ vì một câu hỏi han của người đó cũng làm cho bản thân mình thấy sung sướng, ngủ không được... nhưng kết quả thì sao? Họ chỉ xem ta là một người qua đường... "
Win trầm giọng nói... nói thật nhiều...
Minh Lâm ở trong phòng bếp, tay tuy khuấy cháo, nhưng hai mắt liền không nhịn được mà ướt đẫm.
Những câu nói của Win như những con dao đang đâm thẳng vào tim anh vậy.
Anh biết rõ nhưng vẫn cố đâm đầu vào, anh biết rõ cái tình cảm này sẽ không được đáp lại nhưng vẫn hy vọng, kết quả thì sao? Mọi thứ đều như vậy?
Chẳng có bất gì khác ngoài việc tự mình làm tổn thương chính mình.
Win nói một lúc, nhìn về hướng phòng bếp nói.
" Cậu không sai, cả hai chúng ta đều không sai, nhưng có những thứ có cưỡng cầu cũng không được. "
Minh Lâm vẫn im lặng.
Hai người ở trong nhà một lúc lâu mà không hề hay biết bên ngoài cánh cửa có người đàn áp tai vào cửa cố gắng nghe bên trong, nhưng lại không nghe bất cứ câu nói gì bên trong.
Phỉ Vô Dư vốn còn đang ở trong nhà, nhưng anh vô tình nghe tiếng chuông cửa của nhà đối diện liền lén lút nhìn lén, kết quả liền thấy một người đàn ông tóc vàng đang đứng ngoài cửa.
Vốn anh cũng không quá để ý gì nhiều, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy thật khó chịu.
Còn nghĩ chắc chắn người đàn ông đó đã đi nhầm nhà, nhưng không phải như vậy, vì không bao lâu cửa liền mở ra.
Phỉ Vô Dư nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn chằm chằm vào khe hở đó.
Không bao lâu, thứ khiến anh khó chịu nhất chính là người đàn ông tóc vàng ôm Minh Lâm.
Đúng vậy, anh nhìn không có cái gì khác chính là chuyện này... Minh Lâm để một người đàn ông khác ôm.
Nghĩ đến đây, Phỉ Vô Dư chỉ cảm thấy cả cơ thể nóng dần hơn, anh chỉ hận không thể kéo cái thứ không biết xấu hổ kia ra khỏi người Minh Lâm thôi.
Nhưng khi bước chân anh dần đến cánh cửa, bàn tay cũng đã nắm lấy chốt cửa thì cũng dừng lại.
Phỉ Vô Dư cứng đờ cả cơ thể, thầm nghĩ vì sao anh lại phải đi quan tâm đến chuyện cá nhân riêng tư của Minh Lâm như vậy chứ.
Dù sau anh và Minh Lâm chẳng hề có quan hệ gì cả, chỉ là tình một đêm, biết đâu đấy cũng không phải lần đầu tiên của Minh Lâm, và Minh Lâm cũng là người tự nguyện.
Thì anh cũng không cần phải cảm thấy chính mình đang làm sai... nghĩ đến đây Phỉ Vô Dư quay ngược trở lại ngồi lên sofa, tay không tự chủ nắm chặt ly nước trong tay.
Đúng vậy, Minh Lâm và anh chỉ là bạn bè, cho dù có xảy ra chuyện gì thì chuyện này vĩnh viễn sẽ không thay đổi, hơn nữa... hơn nữa anh sẽ không vì một lần cùng Minh Lâm... mà yêu một thằng đàn ông.
Phỉ Vô Dư thở hắc một hơi, cố gắng nhắm mắt dưỡng thần nhưng vừa nhắm mắt liền thấy được những hình ảnh gợi cảm kia của Minh Lâm.
" Đau... không... không Dư... nhẹ... nhẹ một chút... "
" Ưm... ưm... "
Phỉ Vô Dư lại một lần nữa vỗ mạnh vào đầu của mình, trong lòng không khỏi tự hỏi có nên hay không đi xóa bỏ trí nhớ.
Phỉ Vô Dư ở trong nhà đứng ngồi không yên, anh đang ngồi ngồi lại nhìn vào đồng hồ. Đứng đứng đi vài vòng trong nhà anh lại nhìn đồng hồ.
Họ nói gì mà lắm thế, lúc này là lúc nào rồi còn chưa ra?
Họ đang làm gì trong đó?
Người đàn ông tóc vàng đó là ai vì sao lại ôm Minh Lâm?
Minh Lâm sao lại không đuổi người đàn ông đó?
Phỉ Vô Dư nhíu chặt mày khó chịu suy nghĩ.
Anh cảm thấy chính mình thật sự quá điên rồi, sau lại không ngăn cản từ sớm.
Phỉ Vô Dư bước vội ra ngoài, đi đến trước cửa nhà của Minh Lâm thì dừng lại, tay giơ lên định nhấn vào chuông cửa cũng dừng lại.
Anh đứng trước nhà một lúc lâu, mãi cho đến khi cảm thấy sốt ruột đến không nhịn được nữa liền áp tai sát cửa mà lén nghe động tĩnh bên trong.