Lê Thị sẽ của côTư Chân Châu cùng với Tư Khả Minh và Tuyết Sương Anh đi dự tiệc của các tập đoàn công ty lớn, ở đây không phân biệt công ty lớn hay nhỏ miễn là thu nhập hơn 10 tỷ một năm là được. Tư Gia, Tư Khả Minh là một người cha rác rưởi đối với Tư Noãn Noãn, đầu óc cũng không gọi gì là quá thông minh, bản thân vốn ở quê nhưng khi lớn lên Thành Phố học vô tình quen được mẹ Tư Noãn Noãn, Châu Tiết San.
Bà là đại tiểu thư nhà giàu, nhưng lại yêu một sinh viên nghèo. Hai người đến với nhau vì tình yêu xây dựng sự nghiệp một tay đều do bà dựng nên, vì thế rất nhiều công ty đang hợp tác với Tư Khả Minh, Tư Thị bây giờ đều một tay Châu Tiết San giúp, cũng do như vậy, hôm nay tiệc lớn Tư Khả Minh mới muốn đưa Tư Noãn Noãn theo.
••••••
Buổi tiệc bắt đầu, các thiếu gia tiểu thư thì có chỗ chơi riêng, còn các Tổng Giám Đốc và phu nhân của họ cũng có chỗ riêng.
Tư Chân Châu sinh ra đã từ trong nhung lụa, được Tư Khả Minh và Tuyết Sương Anh cưng chiều hết mực, lúc này đang ung dung tự tại ngồi đắc ý trên bàn kêu số.
Trò chơi rất đơn giản, người nào đặt cược trúng số kêu người đó thắng. Ví dụ: Cô A đặt 10, cô B đặt 2, và một bên là số tiền của họ cược, bao nhiêu thì tùy, không buộc phải theo nhau. Nếu người kêu số kêu 2 thì người A phải trả cho người B kia là số tiền họ cược x 10 họ đặt. và ngược lại cũng vậy.
Từ nãy tới giờ Tư Chân Châu đắc ý, vì cô chơi 5 bàn thắng luôn 5 bàn. Sinh ra trong một gia đình tham lam lại cặn bã, Tư Chân Châu học không ít thói xấu, môi khẽ câu lên nhìn tiểu thư của Lâm Thị bị thua đến thảm hại kia nói.
" Ngu dốt thì sống theo cách của ngu dốt đi. Còn bày đặt cá cược đách gì? " dừng một chút giọng càng thêm mỉa mai nói.
" Lâm Thị nghe đâu rất giàu có nhiều tiền mà, hay là chúng ta đặt cược lớn đi, đem Lâm Thị và Tư Thị ra cược đi, ai thắng, thì là của người đó. Thế nào? " Tư Chân Châu nheo mắt lại, môi càng thêm sâu cười nói.
" Há Há hay cô không dám! Thì ra tiểu thư đình đình đám đám của Lâm Thị lại là một đứa vô dụng nhát gan như thế sao?"
Cô bé bị gọi là tiểu thư Lâm thị tên là Lâm Minh Ly, hai mắt ửng đỏ sợ hãi nhìn Tư Chân Châu, Tư Chân Châu còn nhếch mép cười khinh bỉ nói.
" Cô phải chơi ván này! Không chơi thì đừng hòng bước khỏi đây! "
Lời nói Tư Chân Châu vừa dứt. Kéo theo bao nhiêu ánh mắt to mò đến. Tư Chân Châu còn đắc ý, nhưng chưa được bao lâu lại bị một bóng người cao to tuấn soái khách dành mất hào quang hay ánh mắt.
Người đàn ông đi nhanh đến bên cạnh Lâm Minh Ly nhíu mày hỏi.
" Sao thế? " giọng trầm thấp nhưng lại vô cùng ấm áp vang lên.
Tư Chân Châu hai mắt mở to mê đắm vẻ đẹp của người đàn ông cao to đấy. Chính là còn chưa được ngắm bao lâu, Lâm Minh Ly đã ôm chặt người đàn ông đấy ú a ú ở kể chuyện xảy ra. Người đàn ông cao nho nheo mắt nguy hiểm nhìn Tư Chân Châu, như suy nghĩ gì đó môi khẽ câu lên nói.
" Được. Tôi thay Minh Ly chơi với cô. " dứt câu cả đám thiếu gia tiểu thư ở đây hít một ngụm khí lạnh.
Tư Chân Châu hai mắt trợn to, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
" Được. Vậy anh định cược gì? "
" Nếu cô thắng, Lê Thị sẽ là của cô. Còn ngược lại Tư Thị sẽ là của tôi. "
Tư Chân Châu hai mắt mở to ra vui sướng, Lê Thị là tập đoàn gì ai mà không biết. Chính là không nghĩ tới nếu thắng sẽ là của cô. Môi Tư Chân Châu khẽ nhếch lên nói.
" Được. Anh đừng hối hận. "
Xung quanh có bàn tán, có người cười Tư Chân Châu. Trên thương trường ai mà không biết Lê Bá Sâm là một con cáo già, nhất là những trường hợp này! Anh ta sẽ không làm nếu anh ta không thắng, nhưng lần này vui rồi. Môi ai ở đây cũng khẽ câu lên thầm mắng Tư Chân Châu ngu ngốc.
Tư Chân Châu môi lại cứ cong lên vui sướng, cô tuy ngu ngốc hơn Tư Noãn Noãn kia nhưng chắc chắn cái trò kêu số này cô rất giỏi. Lúc nhỏ vì chơi cái trò này mà cô đã đánh Tư Noãn Noãn không biết bao nhiêu lần, nhớ tới những lần đó, môi Tư Chân Châu khẽ câu lên thầm nói.
" Lê Thị ơi Lê Thị qua hôm nay mày sẽ là của tao. "