Người Vợ Mua Vé Bổ Sung - Chương 10

Tác giả: Lượng Nghiên

"Tao muốn năm triệu, tiền mặt." Giọng nói của Lý Bình Quý qua chức năng loa ngoài của điện thoại mà được khuếch đại ra ngoài.
Tạ Phái Hiên nhận được cuộc điện thoại của Lý Bình Quý thì cũng đã mười tám tiếng trôi qua, trong khoảng thời gian này, Tạ Kiến Hoa cũng mang theo Lý Mỹ Huệ tới.
Bọn họ cùng nhau chờ đợi tin tức trong căn nhà của Tạ Phái Hiên, Lý Mỹ Huệ qua lời của chồng biết được em trai mình bắt cóc An Bách, vừa sợ vừa nóng nảy.
Bà cố gắng chủ động liên lạc cho Lý Bình Quý, nhưng điện thoại lại tắt máy, hiện tại không ai tìm được ông ta.
Mặc dù, ngay từ lúc An Bách bị bắt đi cũng đã có người đi đường ghi nhớ biển số xe để báo cảnh sát, nhưng trước mắt ngoại trừ phát hiện trong nhà họ có gắn máy nghe trộm ra, thì cảnh sát hoàn toàn không có thêm tin tức gì về Lý Bình Quý, cho đến khi cuộc điện thoại này gọi tới.
Vừa nhận điện, thiết bị giám sát lập tức kết nối với máy tính để định vị vị trí.
Trong nháy mắt tinh thần của Vương Du Hàm trở nên căng thẳng, khẩn trương nắm lấy tay của Tạ Phái Hiên, Tạ Phái Hiên cũng nắm lấy tay của cô, trấn an tâm tình của cô.
Lý Mỹ Huệ vừa nghe thấy giọng nói của em trai mình, quả thật không thể tin được, giận đến thiếu chút nữa ngất đi.
Bà tức giận chất vấn: "Bình Quý! Em đang làm gì thế? Em điên rồi sao? Tại sao lại có thể bắt cóc An Bách?"
Lý Bình Quý nghe thấy giọng nói của bà, ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói: "Tao chỉ muốn lấy lại thứ mà tao nên có được, đây là do nhà họ Tạ thiếu nợ tao! Tóm lại, tao muốn năm triệu tiền mặt, không thiếu một tờ, nếu không mấy người hãy thay An Bách nhặt xác đi, thời gian và địa điểm tao sẽ thông báo tiếp."
Cộp, cúp luôn điện thoại.
Đã ước chừng mười tám giờ không ngủ cũng không ăn, Vương Du Hàm vừa nhếch nhác vừa yếu ớt nghe thấy hai chữ "Nhặt xác", thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Hai tay cô níu chặt lấy иgự¢, trên mặt không có chút huyết sắc nào, yếu đuối dựa vào trong lòng Tạ Phái Hiên.
Tạ Phái hiên ôm chặt người phụ nữ trong иgự¢, con ngươi chuyển động nhìn về mấy người cảnh sát, cảnh sát tiếc nuối lắc đầu một cái, "Không truy ra được."
"Chuyện cười! Rốt cuộc là nhà họ Tạ chúng ta thiếu nó cái gì!" Tạ Kiến Hoa kích động vỗ bàn, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn vợ, giận dữ hỏi: "Bà nói xem, mấy chục năm qua chúng ta còn chưa cho nó đủ nhiều hay sao? Hả?"
Lý Mỹ Huệ chán nản ngồi vào trên sô pha, mặc dù đã hơn 50 tuổi nhưng do được chăm sóc thỏa đáng, bình thường cũng đều duy trì hình tượng quý phu nhân, nhưng vào giờ phút này, ngay cả bình tĩnh mỉm cười bà cũng không làm được.
"Bình Quý chỉ là bất mãn việc mình làm trâu làm ngựa cho tập đoàn mấy chục năm nay, cuối cùng lại bị khai trừ." Bà lắp bắp giải thích thay em trai.
Năm đó là do bà sắp xếp cho em trai vào làm trong tập đoàn Việt, em trai tham tiền, bà luôn cho rằng, chỉ cần em trai của mình không làm tổn hại nghiêm trọng đến công ty, bà đều làm như không biết chuyện, còn chồng bà dễ dàng tha thứ cho hành động của nó như vậy, thật ra thì cũng là bởi vì năm đó còn áy náy với bà, cho nên mới đối xử lưu tình với em trai bà. Bà thật không ngờ, cuối cùng em trai mà bà dung túng lại biến thành như vậy.
"Tôi sẽ không bỏ qua cho ông ta." Hai mắt của Tạ Phái Hiên tràn đầy tia máu, lạnh lẽo tới cực điểm, ánh mắt của anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn màn hình điện thoại để trên bàn, giống như là đang đợi tin tức gì đó.
Tạ Ân Hạo nhìn thấy sát khí nồng nặc trong mắt em trai, cảm thấy có chút không ổn.
Anh biết Phái Hiên từng có một quá khứ không tốt, khi đó nếu không phải bởi vì nó yêu An Á, An Á kịp thời kéo nó lại, chỉ sợ bây giờ em trai không phải là tổng giám đốc tập đoàn Việt, mà sẽ là một tên xã hội đen rồi.
Mặc dù sau này em trai đã quay trở về với chính đạo, nhưng anh không chút nghi ngờ mà nói nếu làm nó thật sự tức giận, nó hoàn toàn sẽ không quan tâm tới cái gọi là ngăn cấm của pháp luật, sợ rằng sử dụng hình phạt riêng mới là lựa chọn đầu tiên của em trai.
Không thể để cho chuyện như vậy xảy ra.
Tạ Ân Hạo nhìn gò má của em trai, trong đầu chỉ có cái ý nghĩ này.
"Làm thế nào......" Vương Du Hàm lẩm bẩm, vẻ mặt của cô nhìn giống như là ngay cả linh hồn cũng đã mất đi. Tạ Phái Hiên đau lòng ôm lấy cô, còn phải cẩn thận để không ᴆụng đến vết thương trên người cô.
"Mẹ, sau khi cậu bị Phái Hiên khai trừ, không phải là đã đến nhà tìm mẹ sao... mẹ nghĩ lại xem lúc đó cậu đã nói gì, có lẽ sẽ có đầu mối." Tạ Ân Hạo noí, bây giờ cần phải có một người tỉnh táo.
Lý Mỹ Huệ nghe vậy, tỉ mỉ suy tư.
"Lúc đó nó muốn mẹ, muốn mẹ nghĩ cách để nó được trở lại tập đoàn Việt......"
"Sau đó thì sao?!" Tạ Ân Hạo hỏi.
"Mẹ không đồng ý." Lý Mỹ Huệ nhíu mày, sợ hãi liếc nhìn chồng một cái, tiếp tục nói: "Không phải là mẹ không biết nó đã làm những chuyện gì trong công ty, cũng vì mẹ đã biết rõ, cho nên lần này mẹ mới không đồng ý yêu cầu của nó. Dù sao nó vẫn là em trai của mẹ, mẹ vẫn cho rằng nó không quá mức xấu xa, chỉ là thật sự không nghĩ tới lần này nó lại......"
Tạ Ân Hạo nhíu mày.
Ngay cả chị gái của mình cũng không giúp, đây có thể là nguyên nhân kích thích cậu muốn phạm tội.
Nhưng, rốt cuộc là ông ta đã đem An Bách đi đâu, lại còn không có đầu mối.
"Mẹ, mẹ suy nghĩ một chút nữa, cậu có thể giấu An Bách ở đâu?" Tạ Ân Hạo hỏi thêm một lần nữa, ý niệm không thể để cho Phái Hiên tìm thấy cậu trước đang âm ỉ trong lòng anh.
Anh hi vọng cậu không làm An Bách bị thương, nếu không anh lo Phái Hiên sẽ gây ra sai lầm lớn.
"Đúng rồi!" Lý Mỹ Huệ đột nhiên hô to.
Mọi người vừa lo lắng vừa nghi hoặc nhìn về phía."Thời gian trước, nó có mượn mẹ một khoản tiền, bảo là muốn mua một cái nhà kho."
"Nhà kho kia ở đâu?"
"Ở......" Lý Mỹ Huệ vội vàng nói hết mọi chuyện mình biết ra......
Hành động cứu An Bách thuận lợi ngoài ý muốn.
Bởi vì Lý Bình Quý hoàn toàn không ngờ bọn họ lại có thể tìm được cái nhà kho vắng vẻ này.
Khi hàng loạt cảnh sát chạy tới hiện trường sau, chế ngự được tất cả kẻ bắt cóc có mặt tại hiện trường, bao gồm cả Lý Bình Quý. Bởi vì thân thể Vương Du Hàm quá mức suy yếu, bị Tạ Phái Hiên cứng rắn ra lệnh cô phải ở nhà chờ đợi, cùng ông bà nhà họ Tạ chờ đợi tin tức.
Rốt cuộc, sau 48 giờ mất tích, An Bách cũng đã về được đến nhà rồi.
"An bách...... Mẹ ở đây...... Ông trời, con không sao, không sao......" Không để ý đến vết thương trên người, Vương Du Hàm ôm chặt lấy đứa con trai bảo bối, kích động đến rớt nước mắt.
"...... Mẹ?" An bách ở trong иgự¢ cha đã có chút tỉnh táo, nhìn thấy gương mặt tràn đầy kích động và lo lắng của Vương Du Hàm, sau đó cảm thấy mình được cô ôm vào trong lòng, thân thể mềm mại ôm chặt lấy nó, tiếp đó nó lại mơ màng chìm vào trong giấc ngủ.
Lý Bình Quý không làm gì An Bách, chỉ là sợ nó ồn ào, cho nên không ngừng cho nó uống thuốc ngủ.
Tạ Phái Hiên ôm lấy hai mẹ con bọn họ vào trong lòng, khàn khàn nói: "Không sao rồi."
Thật may là trên người của An Bách không có vết thương gì, bằng không, cho dù Lý Bình Quý có vào tù, anh cũng sẽ sắp xếp người vào đó chăm sóc ông ta thật tốt.
Ông bà nhà họ Tạ nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, cháu trai có thể an toàn về đến nhà, để cho tảng đá lớn trong lòng bọn họ đã buông xuống được rồi.
Lý Mỹ Huệ thở phào nhẹ nhõm, may mắn rằng ít nhất em trai không hồ đồ đến mức làm thương An Bách, bằng không bà thật sự không biết nên ăn nói như thế nào với Tạ Phái Hiên.
Tạ Ân Hạo nhìn thấy hình ảnh ba người ôm nhau, không nhịn được cũng có chút cảm động, xem ra em trai nói không cưới Phương Y Khiết, mà nó muốn cưới cô y tá này là hoàn toàn nghiêm túc.
"Phái Hiên, trước tiên ôm An Bách vào trong phòng nghỉ ngơi đi đã, bác sĩ sắp đến rồi." Tạ Ân Hạo không thể không cắt đứt thời khắc đoàn tụ của bọn họ, nhắc nhở.
Bọn họ biết Lý Bình Quý chỉ cho An Bách uống thuốc ngủ, nhưng vì lý do an toàn, muốn mời bác sĩ tới xác nhận một chút mới có thể yên tâm, huống chi vết thương trên người Vương Du Hàm cũng cần thay thuốc, cho nên đang trên đường trở về, anh đã liên lạc với bác sĩ.
Tạ Phái Hiên nghe vậy, nhìn về phía anh bằng ánh mắt cảm kích, sau đó mới vội vàng ôm An Bách trở về phòng nghỉ ngơi.
"Cha, mẹ, hai người cũng trở về nghỉ ngơi đi thôi." Tạ Ân Hạo vỗ vỗ bả vai hai người.
"Ân hạo, cậu con, nó......" Trước khi rời đi, Lý Mỹ Huệ vẫn quan tâm mà hỏi tới em trai.
"Cậu...... Nếu cậu đã làm sai, vậy dĩ nhiên là phải bị trừng phạt, mẹ đừng suy nghĩ nhiều quá, đi về nghỉ ngơi trước đi." Tạ Ân Hạo siết chặt lấy tay mẹ.
Thành thật mà nói, cho luật pháp tới trừng phạt ông ta, tuyệt đối tốt hơn nhiều so với hình phạt riêng của Tạ Phái Hiên, nên kết quả này, anh không cho là quá xấu.
Đưa cha mẹ đi, gặp bác sĩ, xác định An Bách không có việc gì, sau khi xử lý lại vết thương trên người Vương Du Hàm, Tạ Ân Hạo và bác sĩ liền rời khỏi căn hộ của Tạ Phái Hiên.
Tạ Phái Hiên nhìn hai cơ thể một lớn một nhỏ nằm trên giường, tinh thần căng thẳng cuối cùng cũng buông lỏng xuống. Anh rón rén bò lên giường, ôm bọn họ vào trong иgự¢, lại nhịn không được thật sự cảm tạ ông trời. Người vợ đã mất và con trai, đều ở trong lòng của anh, thật tốt quá.
Cõi đời này sẽ không có gì quan trọng hơn nữa!
Bọn họ ngủ một mạch mười mấy tiếng, cho đến khi tiếng chuông cửa đánh thức người đàn ông đang ngủ. Tạ Phái Hiên rời giường đi mở cửa, mở cửa chính ra, đứng ngoài cửa chính là một người đàn ông với diện mạo tuấn tú.
"Cậu là tổng giám đốc Tạ? Xin chào, tôi là Vương Tử Miễn, anh trai của Vương Du Hàm." Trên mặt anh ta không có cảm xúc gì đặc biệt, bình tĩnh tự giới thiệu mình.
Anh biết người đàn ông này là ai, bởi vì trong tài liệu điều tra về Vương Du Hàm có hình và thông tin cá nhân về người đàn ông này, cho nên lần đầu tiên gặp anh đã nhận ra anh ta.
"Mời vào."
"Tiểu Hàm ở chỗ này chứ?"
"Vâng" Tạ Phái Hiên gật đầu một cái.
A, Tạ Phái Hiên đã hiểu, nguyên nhân chính mà Vương Tử Miễn xuất hiện ở đây.
Ý nghĩ của bọn họ mấy ngày nay đều chú ý vào sự an nguy của An Bách, anh và Vương Du hàm cũng không ai nhớ nhắc cô phải gọi điện thoại về nhà.
"Mấy ngày cô ấy chưa có trở về nhà." Tạ Phái Hiên nghĩ nguyên nhân chỉ đúng một nửa, trên thực tế, trong mấy ngày này Vương Tử Miễn gọi điện thoại tới cho em gái, cho nên biết em gái đang ở chỗ này, thế nhưng tại sao em gái lại phải ở đây mà không về nhà.
Giọng nói của em gái ở trong điện thoại quá yếu đuối cũng quá vô lực, nghe thế nào cũng đều cảm thấy kỳ quái, nhưng anh không hỏi ra nguyên nhân, không có cách nào khác, anh chỉ có thể tự mình tới xác nhận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Xin lỗi, là do tôi sơ suất quá, tôi đã quên nhắc nhở cô ấy gọi điện về nhà."
Tạ Phái Hiên rót một ly trà cho anh ta, sau đó thông báo chuyện tình đã xảy ra trong thời gian này cho Vương Tử Miễn.
"Hoá ra là như vậy." Vương Tử Miễn cau mày, không ngờ tới chuyện lại nghiêm trọng như vậy.
"An...... Ý tôi là, Du Hàm cũng bị thương, chỉ là anh yên tâm, bác sĩ cũng đã tới rồi, bây giờ cô ấy và con tôi đang ở trong phòng nghỉ ngơi."
"Anh." Vương Du Hàm từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Vương Tử Miễn, có chút sững sờ.
Mới vừa rồi lúc chuông cửa vang lên, cô đã có chút tỉnh táo, chỉ là thân thể thật sự quá mệt mỏi, hơn nữa vết thương trên người vẫn còn đau, cho nên cô không đi ra, sau lại nghe âm thanh cuộc nói chuyện giữa Tạ Phái Hiên cùng đối phương, cô lại cảm thấy giọng nói kia rất quen thuộc, cho nên mới đi ra xem một chút.
Không ngờ tiếng nói quen thuộc này thì ra là anh trai của cô.
Vương Tử Miễn nghe thấy thì liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy cô với sắc mặt tái nhợt cùng với cơ thể đầy vết thương dán băng gạc khắp nơi, sắc mặt cũng thay đổi.
"Sao em lại biến thành như vậy?!" Anh chạy ngay tới trước mặt em gái, đau lòng vô biên nhìn vết thương của cô.
"Chỉ là bị thương ngoài da thôi, anh không phải lo lắng." Cô an ủi anh trai.
"Sao có thể không lo lắng được, em đã không về nhà rồi lại còn biến chính mình thành như vậy! Nếu em không đi làm bảo mẫu thì sẽ xảy ra chuyện này sao?" Cảm xúc của Vương Tử Miễn vốn vẫn đang ôn hòa, vừa thấy bộ dạng yếu đuối này của em gái, cả người đều phát hỏa.
"Thật xin lỗi, là do tôi đã không chăm sóc tốt cho cô ấy." Tạ Phái Hiên áy náy nhìn Vương Tử Miễn.
Dù sao Vương Tử Miễn cũng không có thần kinh, nghe Tạ Phái Hiên nói như vậy, cũng nên có chút cảm giác.
Lúc nào thì em gái của anh đến lượt cậu ta chăm sóc vậy?
Vương Tử Miễn suy nghĩ một chút, trình độ làm bảo mẫu của em gái mình hình như tận tâm quá mức rồi, tuy nói bảo vệ tốt cho đứa bé là chức trách của nó, nhưng vì đứa bé gặp chuyện không may mà ở lại nhà người ta nhiều ngày như vậy, cẩn thận nghĩ thì thật là không hợp lý, trừ phi......
Anh có chút chần chờ nhìn Tạ Phái Hiên cùng em gái, hỏi "Chẳng lẽ hai người......"
"À?" Thần trí của Vương Du Hàm vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh mờ mịt nhìn Vương Tử Miễn.
"Trước khi vết thương của Vương Du Hàm hoàn toàn lành lại, tôi hi vọng có thể để cô ấy ở đây, một mặt là An Bách vừa mới trải qua chuyện kinh sợ, cần cô ấy làm bạn, một mặt khác là ta đã bác sĩ tới đây kiểm tra định kì vết thương cho Vương Du Hàm, cho nên, hi vọng anh có thể đồng ý." Tạ Phái Hiên nói với Vương Tử Miễn.
"Nếu như tôi không đồng ý?" Vương Tử Miễn híp mắt nhìn anh.
"......Vậy thì mỗi ngày tôi sẽ đưa cô ấy tới đây và đón cô ấy về." Bây giờ An Á đã có người nhà, anh cần thời gian để quen được với điều này.
"Anh trai, em muốn ở lại đây." Vương Du Hàm không chút nghĩ ngợi nói xong, bởi vì bây giờ tâm niệm của cô chỉ mong có thể ở lại bầu bạn với An Bách.
Vương Tử Miễn trầm mặc một hồi lâu, khẽ thở dài."Con gái lớn đúng là không giữ được, ai."
Lúc này Vương Du Hàm mới hiểu rõ ý tứ của anh, mặt đỏ lên, liền vội vàng giải thích: "Anh trai, em chỉ là muốn chăm sóc An Bách thôi mà."
"Em mới cần phải chăm sóc đấy." Vương Tử Miễn liếc cô một cái. Cũng không nhìn đến vết thương trên người mình một chút đi, còn muốn chăm sóc người khác. Khó trách mới vừa rồi Tạ Phái Hiên nói là "Làm bạn", xem ra cậu ta muốn giữ con bé lại, cũng là vì muốn tự mình chăm sóc nó thôi.
Chỉ là......"Em muốn chăm sóc An Bách, anh không có ý kiến, dù sao đây cũng là công việc của em, nhưng một cô gái của em lại ở trong nhà của một người đàn ông độc thân? Anh không cho phép em ở lại đây, em phải về nhà với anh."
"Anh trai......"
"Bởi vì em là bảo mẫu của An Bách, cho nên anh có thể đồng ý để cho cậu ta đón em tới đây chăm sóc An Bách mỗi ngày, nhưng chuyện ở lại đây, không bàn nữa."
Vương Tử Miễn quay đầu nhìn về phía Tạ Phái Hiên, nói: "Tạ tiên sinh, trừ phi cậu muốn, là tiểu Hàm của tôi không chỉ là bảo mẫu."
Tạ Phái Hiên vừa nghe liền hiểu rõ ý tứ của anh ta.
Vương Du Hàm khác với An Á, Vương Du Hàm có nhà người, nếu anh muốn lấy Vương Du Hàm, ngoại trừ việc làm cho cô yêu anh ra, cũng phải giải quyết được người nhà của cô nữa.
Anh xác định được mình cần cái gì, cái anh muốn dĩ nhiên không phải chỉ là cô đảm đương chức vụ bảo mẫu của An Bách. Anh muốn cô lại trở thành vợ của anh thêm một lần nữa.
Nửa năm sau ——
"Hôm nay An bách đẹp trai thật đấy!"
Hôm nay An bách mặc một bộ Tuxedo, hóa thân thành hoàng tử nhỏ, làm như vậy là để đảm nhận việc làm hoa đồng.
Trong đôi mắt sáng lấp lánh như sao kia tràn đầy nét cười, bộ dáng đẹp trai đáng yêu khiến một đám người lớn không nhịn được đều muốn đi tới sờ nó một cái.
Mặc dù mỗi người đều muốn tới sờ nó thật sự có chút phiền, nhưng mà bởi vì hôm nay tâm tình của nó rất tốt, cho nên nó cũng tận lực nhẫn nại.
"An bách, có vẻ hôm nay cậu rất vui." Hôm nay Trương Tiểu Mai cũng đảm nhận làm hoa đồng, cười toe toét nói.
"Bởi vì rốt cuộc tớ cũng thực sự có mẹ rồi!" Giấc mộng của nó đã hoàn chỉnh, một ngôi nhà ngọt ngào, rốt cuộc cũng thành sự thật!
"Thì cậu vốn có mẹ mà." Vẻ mặt của Trương Tiểu Mai mờ tịt không hiểu nhìn nó.
An bách cong môi lên, nhìn Trương Tiểu Mai, nặng nề thở dài, Tiểu Mai ngây thơ ngốc nghếch chắc là sẽ không hiểu, cho nên nó không có ý định giải thích với Tiểu Mai.
Nó thật sự là không nghĩ đến việc mẹ sẽ nhờ Trương Tiểu Mai ầm ĩ ૮ɦếƭ người này tới làm hoa đồng với nó, nó cho là mình nghỉ học ở trường rồi thì sẽ không bị cô quấn lấy, kết quả là vẫn không thoát được.
"Tớ muốn đi xem mẹ của tớ." An Bách nói xong, sải bước đi tới phòng nghỉ của cô dâu.
Trương Tiểu Mai chỉ phất tay với nó một cái, đưa mắt nhìn nó rời đi, không có giống như bình thường chạy theo sau ௱ôЛƓ nó, bởi vì bên ngoài có rất nhiều điểm tâm ngon nha, điểm tâm so với An Bách, cô bé tạm thời quyết định lựa chọn điểm tâm.
An Bách vừa vào phòng nghỉ, đã nhìn thấy bộ dáng mỹ lệ của Vương Du Hàm, người sắp trở thành mẹ của nó.
"An Bách." Vương Du hàm vui vẻ nói, giang hai cánh tay với nó.
An Bách lập tức nhào vào trong lòng của cô, vui vẻ làm nũng nói: "Mẹ, hôm nay mẹ thật xinh đẹp!"
"Đâu phải chỉ chắc hôm nay mẹ cháu mới xinh đẹp đâu?" Một bên, Phương Y Khiết mặc bộ váy màu hồng của phù dâu, khuôn mặt xinh đẹp cười tươi, nhướng đôi mày thanh tú lên với An Bách, cố ý đùa nó.
Hôn lễ còn chưa bắt đầu, đứa nhỏ này đã vội vã gọi người ta là mẹ rồi, có thể thấy được nó đã chờ đợi giờ khắc này lâu lắm rồi thì mới có thể vui vẻ hưng phấn như vậy.
Nhưng mà, cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình vui vẻ của An Bách, bởi vì chính cô cũng đang vui vẻ và hưng phấn giống như vậy, trải qua thời gian dài áp lực thì hôm nay cô đã được giải thoát, hơn nữa được giải thoát rồi, đồng thời lại còn tác thành được cho một cặp đôi, còn có chuyện gì có thể vui hơn nữa.
Phương y Khiết thật sự rất muốn hét to: Tốt lắm, hôm nay cô dâu không phải là mình!
Ha ha ha, không cần gả cho Tạ Phái Hiên, cô thật sự rất vui vẻ nha!
"Ngày nào mẹ cháu cũng rất đẹp." An Bách lớn tiếng nói xong, chọc cho họ không nhịn được mà cười ha ha.
Phòng nghỉ của cô dâu vang lên tiếng gõ cửa, Tạ Ân Hạo đảm nhận chức phù rể đi vào bên trong, nói: "Cũng sắp đến giờ rồi, anh tới thông báo cho hai người biết là chú rể đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng gấp rút để chấp nhận lời thề cả đời rồi."
Ánh mắt của anh rơi vào trên người Phương Y Khiết, ánh mắt sáng lên, cảm thấy hôm nay hình như cô đặc biệt ngọt ngào.
"Bọn em cũng không khác gì, cô dâu xinh đẹp nhất cũng muốn sớm bay tới bên cạnh chú rể thôi, có đúng hay không?" Phương Y Khiết cười nhìn Vương Du Hàm.
"Sao lại chọc chị như vậy chứ." Vương Du Hàm đỏ mặt, tức giận nhẹ giọng kháng nghị.
Chẳng lẽ biểu hiện của cô thật sự rõ ràng như vậy, ai cũng nhìn thấu được cô không thể chờ đợi thêm nữa?
Cô chỉ là không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào để có thể ở bên cạnh hai cha con bọn họ mà thôi.
Trên thực tế, sau chuyện An Bách bị bắt cóc, cô và Phái Hiên đều ngầm hiểu, bọn họ đều cho rằng nếu ông trời để cho một nhà ba người bọn họ có cơ hội gặp lại, như vậy thì không thể phụ ý tốt của ông trời.
Vì vậy, sau chuyện bắt cóc thì bọn họ chính thức công khai qua lại, ba tháng sau, Tạ Phái Hiên liền đến nhà họ Vương để cầu hôn. Sau đó, chính là ngày hôm nay rồi.
Bọn họ quả thật cũng không thể chờ đợi thêm nữa, không thể chờ đợi để có thể tiếp tục yêu nhau được nữa.
"Được rồi, hôm nay chị là lớn nhất, chị nói em không được cười thì em sẽ không cười." Phương Y Khiết nhướng đôi mày thanh tú, lập tức dừng lại, dù nói thế nào nếu như không có Vương Du Hàm hy sinh mình gả cho Tạ Phái Hiên, thì hôm nay người mặc bộ váy cưới màu trắng chính là cô!
Chỉ là, cô không cho rằng Vương Du Hàm hi sinh đâu.
Dù sao, nhìn một chút, nụ cười thật ngọt ngào nha!
Nhìn nụ cười kia cũng biết, bây giờ cô ấy hạnh phúc như thế nào.
"Vậy thì tốt, bây giờ anh sẽ về thông báo cho nam chính biết mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa." Tạ Ân Hạo mỉm cười nói.
Phương Y Khiết ra dấu OK với anh.
Thành thật mà nói, coi như đến giờ phút này rồi, Vương Du Hàm vẫn có cảm giác như mộng đẹp sắp trở thành sự thật.
Thậm chí, khi cô theo âm nhạc đi lên thảm đỏ, đưa tay của mình cho người đàn ông mà mình yêu nhất, cô vẫn còn đang hoài nghi đây là một giấc mộng.
Tạ Phái Hiên chờ đợi ngày nay đã lâu, có thể có được hạnh phúc một lần nữa là điều mà anh không dám tưởng tượng, nhưng ông trời lại ban cho anh kì tích này.
Vốn là cha không vui mừng với chuyện anh hủy bỏ hôn ước với nhà họ Phương, nhưng sau khi trải qua chuyện An Bách bị bắt cóc, cha tận mắt chứng kiến được thái độ của Vương Du Hàm đối với An Bách, đột nhiên cảm thấy cô sẽ là một người mẹ kế tốt, cho nên cuối cùng cũng đã đón nhận cô.
Mặc dù, nếu như cha không chấp nhận, anh vẫn sẽ kiên trì cưới cô, nhưng anh biết nếu như thế, cô sẽ để tâm.
Lần này bọn họ kết hôn, có thể có được sự chúc phúc của tất cả mọi người, chuyện này đối với cô mà nói mới thật sự là không có tiếc nuối gì, cũng là hạnh phúc chân chính.
Bọn họ dưới sự chứng kiến của mọi người và cha xứ, trao đổi lời thề, đồng ý một đời một kiếp yêu quý đối phương.
Sau đó, khi cha xứ mời bọn họ trao nhẫn thì cô giật mình.
"Em còn nhớ rõ chiếc nhẫn này sao?"
"Đây là nhẫn cưới của chúng ta......" Ánh mắt của cô nhìn chiếc nhẫn cưới bằng bạc với kiểu dáng đơn giản kia, một luồng khí nóng xộc thẳng tới hốc mắt.
Đó là nhẫn cưới của Tạ Phái Hiên và An Á, năm đó lúc bọn họ kết hôn, đã mua chiếc nhẫn này ở trong gian hàng chợ đêm, bởi vì khi đó bọn họ không có tiền mua chiếc nhẫn tốt, quý hơn, khi đó bọn họ không có dư thừa tiền, chỉ có tình yêu tràn đầy.
Tạ Phái Hiên nắm lấy bàn tay của cô, đeo chiếc nhẫn bạc vào ngón tay của cô.
"Anh xỏ hai chiếc nhẫn này vào dây xích, làm thành vòng cổ đeo trên người, em có biết vì sao anh lại làm như vậy không?" Lúc bệnh viện trả lại An Á cho anh, anh không hề rời khỏi cô dù chỉ một tấc.
"Tại sao?"
Khuôn mặt tuấn lãng ưa nhìn nở một nụ cười, đưa tay cho cô, để cho cô giúp mình đeo lên.
"Bởi vì anh muốn hai chúng ta có thể luôn ở bên cạnh nhau."
Bởi vì An Á là người vợ anh yêu nhất ở kiếp này, bất luận sống ૮ɦếƭ, vĩnh viễn đều ở trong lòng anh.
—— hết trọn bộ
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc