Tối đến, màn đêm phủ kín cả bầu trời. Biệt thự Đình gia tràn ngập những ánh đèn điện sáng rực, vẻ sang trọng toát lên dưới bóng tối.
Du Huyên khẽ bước sang phòng con trai của mình, rón rén mở cửa. Cô nhìn nó đang say sưa ôm gối bông ngủ yên giấc, có lẽ nó vì lời hứa chiều nay của ba và mẹ mà an tâm đến vậy.
Cô đưa tay lên vuốt ve má Tiểu Nghị, cõi lòng quặng thắt đau đớn, thì thào một mình:"Tiểu Nghị, xin lỗi con! Mẹ xin lỗi con! "
Cô lặng lẽ ngắm nhìn con trai mình như là lần cuối cùng được gặp nó, cô sẽ phải rời xa nó rồi. Từ bây giờ cô chẳng còn được nhìn thấy nó nữa, không thấy nụ cười vô tư của nó. Những cái ôm bất chợt, nũng nịu với cô.
Liệu Tiểu Nghị xa cô nó có nhớ hay không?Người mẹ sớm tối bên cạnh nó, lo cho nó từng chút một. Không có cô nó sẽ sống tốt chứ, sẽ không ủy lại nữa phải không?
Du Huyên đành kiềm lòng, nuốt sự cay đắng vào trong. Cô lạnh lùng xoay người, nước mắt trào dâng từ trong ra ngoài, lăn dài trên má cô. Cô không nỡ rời đi chút nào cả, cô rất thương con trai của mình. Nhưng cô không thể không đi, nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt nhưng cô chẳng còn biết đau là gì nữa.
"Mẹ... Mẹ ơi... "
Đột nhiên tiếng gọi ngây ngô, mơ màng phía sau làm cho cô giật bắn người. Cô không đủ can đảm để quay lại nhìn còn trai của mình, cô sợ sẽ bị nó làm cho thay lòng ở lại. Cô không thể từ chối con trai cô bất cứ điều gì nó muốn, nhưng lần này đành phá lệ thôi. Ra đi cũng là cách tốt nhất cho tất cả.
"Mẹ ơi... Bánh... Bánh ngon... Ưm... "
Thì ra Tiểu Nghị chỉ là đang ngủ mớ mà thôi, không phải là nó tỉnh dậy. Cô thở nhẹ một cái, đưa tay lên quẹt nước mắt rồi mạnh mẽ bước ra khỏi phòng của nó. Đóng cửa lại, cô như ૮ɦếƭ lặng đưa tay lên ôm иgự¢ đau nhói, tựa lưng lên cửa mà nức nở:
"Tiểu Nghị.... Tiểu Nghị của mẹ... Mẹ xin lỗi! Xin lỗi con rất nhiều! Mẹ xin lỗi tiểu Nghị... Mẹ không thể bên con được nữa rồi! "
Cô dừng khóc và đi xuống lầu, tay không rời khỏi nhà họ Đình. Khi đi bộ ra ngoài cổng lớn, cô bị bảo vệ cản lại hỏi:"Thiếu phu nhân, đã trễ rồi! Người đi đâu vậy ạ? "
"Tôi ra ngoài một chút thôi! "_cô nhẹ nhàng trả lời lại, nhưng vẻ mặt người bảo vệ vẫn cứ hoài nghi nhìn cô.
"Người đi đâu giờ này ạ? Phu nhân cần mua gì để chúng tôi đi mua cho được không? "_bảo vệ lo lắng nhìn cô, đảm đang tốt trách nhiệm.
Cô lắc đầu, bình thản nói cùng bảo vệ, dẹp đi sự nghi ngờ trong ánh mắt kia:"Tôi chỉ ra ngoài chút thôi, không cần phiền mọi người canh gác. Nhìn xem tôi mặc đồ ngủ thế này thì đi đâu được chứ? Trong người cũng không có tiền, hay điện thoại, các người có gì mà khẩn trương thế? "
"Cái này....Dạ mời thiếu phu nhân! "
Người bảo vệ đắng đo một lúc rồi mở cửa cho cô đi, không giữ chân lại nữa. Du Huyên thong thả bước ra khỏi cổng, cô cứ đi và đi, tiến đến phía đầu đường thì rẽ phải.
Trên đường lúc này khá vắng vẻ, chỉ có đèn điện hiu hắt mà thôi. Đây vẫn còn nằm trong khung viên của những người có tiền, có địa vị trong xã hội. Có thể gọi đây là khu dân cư của giới thượng lưu, rất rộng và sang trọng bật nhất thành phố.
Cô đột nhiên không còn nhìn thấy gì nữa, cảm thấy rất mệt mỏi. Rồi cô ngã gục xuống đất, nằm dài trên vỉa hè bên cạnh bồn hoa. Một người đàn ông cao lớn trong chiếc xe ôtô màu đen đắc giá mở cửa bước xuống, hắn nôn nóng chạy lại bế cô lên:
"Du Huyên... Du Huyên... "
Thế Phong ôm cô trở về vị trí xe đậu, trong xe cũng có một người đàn ông khác, là Thành Ôn cha cô. Ông ta lo lắng nhìn cô gái, nóng vội ra lệnh cho tài xế:
"Đi đến bệnh viện nhanh lên! "
"Bác Hạ tại sao Du Huyên lại đột nhiên ngất như vậy chứ? Chẳng lẽ ở nhà họ Đình ức Hi*p em ấy sao? "
Thế Phong phẫn nộ, tức giận ngước mắt lên hỏi Thành Ôn, tay vẫn ôm chặt cô trong иgự¢. Thành Ôn chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt thoáng chút u sầu trả lời hắn, giống như việc này ông đã biết trước rồi:
"Không phải họ ức Hi*p con bé! Mà là bệnh của nó đến thời điểm tái phát rồi! "
Hắn trợn to mắt nhìn cha cô, không định hình được mọi thứ trong phút chốc, ngớ người ra hỏi lại:"Cái gì ạ? Tái phát bệnh ạ? Em ấy bị bệnh gì chứ? "
Thành Ôn ủ rũ, trên gương mặt già nua đầy những dấu vết của sự từng trải trong đời, ông không dám nhìn con gái đáng thương của mình, đau lòng trả lời thắc mắc của Thế Phong:
"Năm đó mẹ của Du Huyên ૮ɦếƭ ở tuổi 30 vì mắc bệnh tim di truyền, cả nhà ngoại của Du Huyên từ trước đến nay đều mắc căn bệnh này ở nữ. Cứ tưởng Du Huyên là trường hợp đặc biệt, đã tránh khỏi sự di truyền ấy, vì khi sinh con bé ra bác sĩ nói tim phát triển bình thường. Nhưng ta lại không ngờ tới năm con bé lên 10 tuổi, tim bị suy nhược, nó liên tục lên cơn đau dữ dội rồi ngất đi, hoặc vì chuyện gì kích động mà bất tỉnh. Chúng ta đưa con bé đến bệnh viện bác sĩ bất ngờ phát hiện tim của Du Huyên phát triển không bình thường, nhịp đập nhanh hơn và số lần đập cũng nhiều hơn người khác. Đó là những trường hợp rất hiếm gặp, mà cũng chính là gen di truyền từ bà cố, bà ngoại và mẹ con bé. "
"Làm sao có thể cơ chứ? "_Thế Phong bủn rủn tay chân khi nghe cha cô nói sự thật về tình trạng của cô, lòng hắn khẩn trương lo sợ:"Vậy... Vậy có cách nào để cứu Du Huyên không bác? "
Thành Ôn nhìn ra cửa sổ lắc đầu trong sự tuyệt vọng, dường như ông đã biết trước tình huống này trước sau gì cũng xảy ra. Nên ông đã sớm chuẩn bị tinh thần cho sự mất mác, bi thương này, đã từng đau, từng khổ sở lắm. Bây giờ cũng nhói lòng nhưng chỉ dám giấu vào trong, cố gắng tỏ ra sự mạnh mẽ của một người cha.
Ông lắc đầu bất lực, giọng điệu hạ thấp:"Những người phụ nữ phía ngoại của Du Huyên đều qua đời khi còn rất trẻ, cao nhất là 45 mà thôi. Du Huyên phát hiện bệnh chậm hơn hết thảy mọi người, nhưng là trường hợp nguy hiểm nhất. Bác sĩ dự đoán con bé có thể ra đi bất kỳ lúc nào, trước năm 28 tuổi. "
"28 tuổi? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ chỉ còn chưa tới một năm sao bác? "_Thế Phong hoảng hốt nhìn cha cô, hắn run rẩy ôm lấy thân thể cô trong vòng tay.
Vì sao ông Trời lại để cô gái nhỏ xinh đẹp, tội nghiệp như vậy mang căn bệnh quái ác như thế cơ chứ? Hắn chỉ vừa mới gặp lại cô, cảm xúc vẫn còn đó, đong đầy không vơi. Chẳng lẽ phải đành chấp nhận chia phai sớm vậy sao? Du Huyên sẽ ra đi mãi mãi, biến mất khỏi thế giới tươi đẹp này à?
Thành Ôn chấp nhận sự thật phũ phàng, ông gật đầu trong sự im lặng đáng sợ. Một người cha như ông, đã cố tìm mọi cách, hỏi qua nhiều bác sĩ tài giỏi nhưng họ đều lắc đầu, từ chối ông. Chưa bao giờ ông cảm thấy tiền và địa vị của ông vô dụng như hiện tại. Nó không thể mua được mạng sống của con gái ông, đúng là không phải có tiền là có tất cả.
"Du Huyên có biết chuyện này không bác? "
"Con bé biết chứ! Nhưng thay vì buồn bã thì nó lại sống rất lạc quan và hồn nhiên, không muốn ai thương hại nó cả. Có lẽ nó dứt khoát muốn chúng ta giúp nó rời khỏi Đình gia, rời khỏi con trai nó lần này là vì nó đã biết bản thân không chống cự nổi nữa rồi. Ở giai đoạn cận kề sự cuối cùng này, bệnh sẽ tái phát rất mạnh. Du Huyên đáng thương của ta hẳn không muốn Tiểu Nghị nhìn thấy nó trong sự ૮ɦếƭ lạnh lẽo, đáng sợ kia rồi. "
Thế Phong lặng người ôm chặt cô, tựa đầu lên trán cô, trái tim hắn buốt thắt. Du Huyên làm sao có thể mạnh mẽ và cao thượng như thế cơ chứ? Cô để người khác hiểu lầm bản thân mình bạc tình, bạc nghĩa. Chấp nhận mọi sự xấu xa, tội lỗi về mình. Để những người cô yêu thương được sống tốt, không phải buồn rầu vì cô. Tại sao trên đời này lại tồn tại một cô gái ngu ngốc và đáng thương như thế cơ chứ?
"Du Huyên sao em lại đáng thương như thế cơ chứ? "