"Tiểu Nghị... Tiểu Nghị... "
Du Huyên hoảng hốt chạy xuống ôm lấy thân thể của con trai mình trong иgự¢, đầu nó bê bết máu làm tay cô run rẩy. Hơi thở cô gấp gáp, nước mắt cô rơi dài trên má sợ hãi gọi tên nó:
"Đình Nghị! Đình Nghị của mẹ! Con đừng làm mẹ sợ mà Đình Nghị! Mẹ xin con! Tỉnh dậy đi mà! "
"Người đâu, mai chuẩn bị xe đưa Tiểu Nghị đi bệnh viện! "
Lục phu nhân nhìn tình hình trước mắt, bà kinh hãi không kém, lòng иgự¢ hung hăng đau, trái tim bà quặng thắt không chịu nổi nữa rồi. Nhưng bà phải cố gắng bình tĩnh, không thể vì mình mà gây thêm phiền phức nữa.
Bà vịn cầu thang, cố gắng đứng thở cho đều. Người hầu trong nhà cuống quýnh lên, người thì lo đi lấy xe, người thì đỡ lấy Lục phu nhân sợ bà xỉu mất.
Đình Nguy không hiểu sao chân anh lại cứng đơ, chôn tại chỗ không nhấc lên được. Con trai anh vừa bị té cầu thang, cảnh tượng ấy với anh mà nói thật kinh khủng. Chưa bao giờ anh thấy mình sợ hãi như thế, lo lắng đến mức chẳng thể biết làm gì.
Anh cứ như người mất hồn đứng như tượng, không có thêm phản ứng gì khác. Bao năm trên thương trường, chuyện nguy hiểm nào anh cũng đã trải qua, xử lý hết được. Thế mà chuyện con trai anh đang gặp nguy hiểm, anh chẳng thể làm gì.
Trái tim anh đập thình thịch, nhói lên khi nó bật ra sau, tiếng kêu thảm thiết gọi tên anh. Chứa đựng biết bao sự tin tưởng mãnh liệt vào ba của nó, vẫn trông đợi anh.
Bấy lâu nay anh bị sao vậy chứ, con trai anh ở cạnh bên anh nhưng lại chưa bao giờ anh dành tình yêu cho nó. Dường như mọi yêu thương đều dành cho Doãn Thuần mà thôi. Con trai anh đáng thương như thế, vì sao anh lại không để tâm đến nó?
Giờ phút này anh mới cảm thấy hối hận, sự thống khổ dâng trào lên trong anh. Tiểu Nghị khao khát sự yêu thương từ một người ba đơn giản thế thôi, giống như mọi đứa trẻ khác thế mà anh cũng không làm được cho thằng bé. Nếu hôm nay là lần cuối cùng anh nhìn thấy sự ương bướng của nó, là lần cuối cùng được nhìn thấy gương mặt đáng thương của nó thì sao?
Không thể! Anh không thể để mất con trai của mình được, nó là con của anh, nó đáng được yêu thương. Tiểu Nghị nên được sống trong một gia đình hạnh phúc, chẳng lẽ đến điều đó anh cũng không thể làm được cho con trai sao?
Đình Nguy giật mình, anh vội vã hất tay Doãn Thuần ra, chân anh như được hồi lực lại, mạnh mẽ, dẻo dai hơn. Anh chạy thật nhanh xuống dưới, nơi mà mọi người đang nháo nhào. Nếu anh chậm trễ anh sợ mình sẽ hối hận cả đời, anh rất sợ sẽ mất đi con trai.
"Tiểu Nghị! Tiểu Nghị! "
Đình Nguy quỳ xuống, muốn ôm lấy con trai bé nhỏ đáng thương của mình đang bất tỉnh trong tay của cô. Nhưng Du Huyên lại không thành toàn cho anh, ánh mắt cô đỏ ngầu lửa giận hét lên với anh:
"Tránh ra! Tránh xa con trai tôi ra! Con tôi không có một người ba bạc tình như anh! "
Cô vừa nói, nước mắt nước mũi lấm lem, cứ khóc lóc ôm chặt con trai trong lòng. Anh tuyệt vọng nhìn cô, đôi mắt sầu thảm chưa từng có. Lời nói trách móc của cô là một nhát dao đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào иgự¢ anh, khiến anh quặng thắt từng cơn.
Cô đứng dậy, tự bế con ra xe để tài xế chở đi đến bệnh viện mặc cho anh đuổi theo. Bây giờ cô không cần anh giả bộ hay thương hại nữa, với cô tình thương ấy xa xỉ quá, không cần thiết nữa rồi. Cái mà cô cần bây giờ là sự sống của con trai cô, miễn là nó bình an là đủ rồi.
"Tiểu Nghị...cố lên con nhé! Cố lên! Mẹ luôn ở bên con! Đừng bỏ mẹ, đừng bỏ mẹ nhé! "
[...]
Hai mẹ con cô đến bệnh viện, ai cũng nhìn người phụ nữ xinh đẹp nhưng đáng thương thống khổ ôm con trai đầy máu trên tay. Cô vừa chạy vừa la lớn tiếng, cầu cứu bác sĩ:"Bác sĩ... Bác sĩ... Cứu... Cứu con tôi với... "
Các y bác sĩ gần ấy vội giúp cô đẩy giường bệnh ra, đặt thằng bé lên đẩy vào phòng cấp cứu. Du Huyên chạy theo bọn họ, nhìn con nằm trên giường bệnh mà lòng cô tê tái, cầu mong ông Trời sẽ thương xót nó.
Đến phòng cấp cứu, y tác đóng cửa lại, họ đẩy cô ra ngoài và bảo:"Xin lỗi, người nhà bệnh nhân đợi ở ngoài! Chúng tôi sẽ cố gắng cứu thằng bé! "
"Làm ơn... Làm ơn cứu con tôi! "
Du Huyên ngó vào trong nhìn con lần cuối, cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt lại cũng là lúc cô hoàn toàn gục ngã. Cô té ngoài xuống đất, một mình cô đơn ôm mặt và khóc. Vì sao ông Trời lại cho cô hết đau khổ này đến khổ sở khác cơ chứ? Cô không được chồng yêu thương rồi, chẳng lẽ ông còn muốn mang con của cô đi luôn sao?
"Ô... Huhu... Tiểu Nghị! Tiểu Nghị cố lên.... Con của mẹ cố lên! Đừng bỏ mẹ một mình! Làm ơn cố lên! Huhu... "
Lúc này Đình Nguy cũng chạy tới, anh thấy cô ngồi bệch trên đất thật đáng thương. Anh tiến lại muốn ôm lấy cô an ủi nhưng Du Huyên mở mắt ra nhìn anh liền điên cuồng tức giận:"Bỏ ra! Anh đến đây làm gì? Không phải anh muốn nó biến mất khỏi thế giới này lắm sao? Bây giờ nó như thế rồi, anh hài lòng chưa? Anh đáng ra phải nên ở bên cô ta vui vẻ chứ, không còn gì ràng buộc anh với tôi. Anh còn giả bộ đến đây làm gì hả? Cút đi! Cút đi! "
Anh bị cô đánh lên иgự¢ đẩy mạnh anh ra, nhưng anh không né tránh mặc cho cô xả giận. Phải, anh đáng trách như thế, đáng đánh, đáng bị cô hận. Vì anh mà con trai của hai người phải nằm trong phòng cấp cứu chưa rõ sống ૮ɦếƭ như nào. Anh đã đẩy con anh còn nhỏ đến chỗ nguy hiểm, mà đáng ra nó phải được vô tư hồn nhiên mà sống.
"Du Huyên, xin lỗi! Xin lỗi em, tôi có lỗi với mẹ con em! "
"Tôi không cần lời xin lỗi của anh! Lời xin lỗi ấy con tôi có bình thường được không hả? Có không? Hãy trả lời đi! Sao anh không trả lời hả? Tại sao? "
Cô hoàn toàn mất đi lý trí, quên là nơi đây bệnh viện mà cứ lớn tiếng với anh. Cô cũng chẳng cần hình tượng, vì bây giờ điều đó không cứu được con trai cô.
Anh ôm lấy bả vai cô, giữ chặt cô lại, giật mạnh cô:"Du Huyên em bình tĩnh đi! Bình tĩnh! "
"Thả con gái tôi ra! "
Giọng nói đầy uy quyền, lạnh lẽo từ sau vang lên khiến cho cả anh và cô đều cứng đơ, mãi qua vài giây mới chậm rãi quay lại xem. Một tốp người mặc vest đen nghiêm chỉnh tiến về phía hai người, mà người dẫn đầu mới thu hút hơn cả, một người đàn ông có tuổi, mặt mày đáng sợ, sắc bén nhìn anh.
Du Huyên kinh ngạc khi người đó xuất hiện ở đây, mà sau lưng của ông là một người cô đã từng gặp. Là người đàn ông cùng đứa trẻ hôm bữa ở khu vui chơi. Cô không bận để ý lắm, nhìn riêng ông ta mấp máy môi:
"Cha..."