“Được rồi, được rồi, không sao đâu, chỉ là mơ thôi, đừng sợ, anh ở đây” Nghiêm Hạo vỗ nhẹ lưng Tô Tuyết, anh có thể cảm nhận được cơ thể nhỏ bé trong lòng mình đang run rẩy, không khỏi thương tiếc, rốt cục năm đó đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến một người con gái hay cười thành ra thế này.
“Không phải… Không phải, không phải là mơ, bọn họ đều rất đáng sợ, em đã nói không muốn, bọn họ còn ép em, rất đáng sợ, rất đáng sợ…” Tô Tuyết vừa khóc vừa nói, cơ thể càng run hơn, “Em gọi anh rất lâu nhưng anh không xuất hiện…” Ôm lấy Nghiêm Hạo, nước mắt chan chứa.
“Là anh không tốt, là anh không tốt, được rồi, không có gì đâu, tất cả đều đã qua rồi, chúng ta không nghĩ đến nữa, không nghĩ nữa…” Nghiêm Hạo không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể an ủi cô như vậy.
Tô Tuyết rời khỏi vòng ôm của Nghiêm Hạo, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, đôi mắt vô tội mở to, nức nở hỏi, “Anh… Anh chê em bẩn có phải không?”
Lúc trước anh chỉ biết Tô Tuyết là một cô gái dễ dàng khiến người ta yêu thương, bây giờ cô đang nhìn anh với vẻ mặt vô tội đến vậy, Nghiêm Hạo không khỏi tự hỏi mình, hiện giờ cô như thế này, liệu có phải chuyện năm ấy anh cũng có một phần trách nhiệm? Đưa tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng an ủi, “Không đâu, sao có thể chứ, em đừng suy nghĩ lung tung”
Tô Tuyết nhìn Nghiêm Hạo, qua hồi lâu bỗng khóc lớn, miệng không ngừng nói xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi Hạo, em không cố ý, em yêu anh, rất rất yêu anh, nhưng em không còn cách nào khác, lúc trước cha đột nhiên… Em thật sự không còn cách nào khác, em không thể trơ mắt nhìn cha cứ thế ra đi như vậy… Em…” Tô Tuyết nghẹn ngào, lời nói đứt quãng không rõ ràng, đây là nỗi đau tận đáy lòng cô, cho dù đã qua rất nhiều năm, cho dù tinh thần cô không còn minh mẫn như bình thường, nhưng những đả kích và sỉ nhục lúc đó đều đã khắc sâu trong lòng, hiện tại đối mặt với người đàn ông mà cô yêu nhất, cô muốn nói rõ tất cả chuyện quá khứ, chỉ là có phần khó mở miệng.
“Tuyết Nhi…” Nghiêm Hạo nhìn cô, Tô Tuyết hôm nay khác với hai ngày trước, nghe những lời của cô anh đoán là cô muốn nói gì đó, nhưng nhìn cô khóc lóc thê thảm như vậy, anh có thể tưởng tượng được chuyện cũ đã đả kích cô mạnh tới mức nào, nếu đến bây giờ cô ấy vẫn chưa thể buông được thì muốn cô ấy nhớ lại chẳng phải sẽ càng khiến cô đau khổ hơn sao? Việc này liệu có làm bệnh tình cô ấy nặng hơn không? Nghĩ thế, Nghiêm Hạo tiến lên ôm lấy cô, cách lớp áo choàng và mái tóc dài vỗ nhẹ lưng cô, khẽ dỗ dành an ủi, “Thôi nào, em đừng nghĩ nữa, mọi chuyện đã qua rồi, hiện giờ chúng ta đều rất tốt, không có gì đâu, ngoan, chúng ta không nghĩ đến nữa, không nghĩ nữa…”
“Hu hu hu…” Tựa vào vai anh, Tô Tuyết khóc không ngừng, nói năng lộn xộn, “Tiền thuốc của cha rất nhiều, nhà em không còn người thân nào khác, cho tới giờ mẹ chưa từng liên lạc với cha con em, em thật sự không biết mình phải làm gì, em nhìn cha nằm trong bệnh viện rất đau đớn, mấy lần ông còn đòi tháo bình ô-xy ra…” Tô Tuyết dừng lại, nói ngập ngừng, nhớ tới cha cô năm đó, trong lòng không nhịn được mà co rút đau đớn, ngừng hồi lâu lại nói tiếp, “Ông không muốn liên lụy đến em, nhưng ông là người thân duy nhất của em, sao em có thể nhẫn tâm bỏ mặc ông… Tiền thuốc rất nhiều, em không thể nào gánh vác, khi đó anh lại không ở bên em, ngay cả một người để giúp em nghĩ cách cũng không có, em rất bất lực, em không biết phải làm thế nào… Nhưng bệnh viện liên tục giục trả viện phí, em không còn cách nào khác, thật sự không còn cách nào khác, em… Em mới đi khách sạn”
Khách sạn… Hai chữ này giống như một trái bom bỗng chốc nổ tung khiến Nghiêm Hạo choáng váng, đẩy cô ra, hai tay nắm lấy vai cô, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Tuyết, một câu cũng không nói nên lời, anh không biết mình nên nói gì, thậm chí hiện tại Nghiêm Hạo vẫn còn chưa kịp phản ứng lại lời kể của Tô Tuyết.
“Chị…” Bạch Lâm không biết từ lúc nào đã đi đến ngoài phòng bệnh, không biết đã nghe bao lâu, nghe được bao nhiêu, đỏ mắt nhìn Tô Tuyết, nước mắt trong suốt ngấn trên vành mắt, đi tới đẩy Nghiêm Hạo ra, ôm lấy Tô Tuyết, “Không nói nữa, chị, chúng ta không nói nữa…” Nước mắt ồ ạt rơi xuống, hoàn cảnh của Tô Tuyết khiến cô rất đau lòng, tự trách mình vì lúc trước không đi tìm cha và chị sớm hơn.
Tô Tuyết cúi đầu, dựa vào lòng Bạch Lâm, nghẹn ngào nói tiếp, “Lúc đó chị thật không có cách nào khác, tiền viện phí, tiền thuốc của cha còn đang chờ, người ta nói như vậy có thể kiếm tiền nhanh, cũng kiếm được nhiều, lúc đó chị cũng không nghĩ mấy, thế nên chị ….”
“Tuyết Nhi…” Nghiêm Hạo nhìn cô, đôi mắt đỏ au, từ đáy lòng mình anh tự hỏi, vì sao lại thành như vậy? Nếu lúc trước anh không đi du học, nếu lúc trước anh nói với cô thân phận của mình, nếu…. Nhưng vốn không có nếu, mọi chuyện đều đã xảy ra. Nghiêm Hạo nắm chặt tay, tự trách và áy náy khiến anh rơi vào trạng thái đau khổ cực độ, theo một ý nghĩa nào đó, Tô Tuyết lâm vào tình cảnh này anh cũng có một phần trách nhiệm, vốn dĩ có thể tránh được, chỉ vì anh đột ngột rời đi mà tất cả đều phát sinh, đối với chuyện này Nghiêm Hạo thừa nhận mình có một phần trách nhiệm không thể chối bỏ.
“Sau khi vào đó chị bắt đầu thấy hối hận, nhưng đã không còn đường lui nữa rồi, một chút cũng không có… Trong lòng chị yêu Hạo như vậy, sao có thể để người đàn ông khác chiếm lấy thân thể của chị được, chị trốn ra, chị nói với họ là chị từ bỏ, nhưng không được, bọn họ căn bản không thèm để ý, chị liều mạng kêu to lên nhưng không có ai tới cứu, không có ai hết, bọn họ không tới cứu chị, không tới…” Tự ôm lấy mình, Tô Tuyết si ngốc lắc lắc đầu.
“Chị…” Bạch Lâm ôm Tô Tuyết, nước mắt che mờ tầm nhìn của cô, không ngừng lắc đầu.
Nước mắt như đã cạn khô, ánh mắt Tô Tuyết dại ra nhìn về phía trước, cúi đầu lẩm bẩm, “Em cảm thấy em rất bẩn, rất bẩn…” Nói xong không ngừng dùng tay chà xát toàn thân, dùng sức chà, ánh mắt bất chợt hiện lên vẻ khinh bỉ, cô tự khinh bỉ chính mình.
“Chị, đừng như vậy, em xin chị đừng như vậy…” Bạch Lâm cầm lấy hai tay đang vung loạn xạ của Tô Tuyết, khóc lóc năn nỉ.
“Em rất bẩn, rất bẩn, rất bẩn…” Tô Tuyết gạt ra, tiếp tục dùng sức chà xát toàn thân, dường như muốn lột da xuống.
Nghiêm Hạo cầm lấy tay cô, lắc đầu, “Đều đã qua rồi, Tuyết Nhi, em đừng vậy nữa”
Tô Tuyết nhìn Nghiêm Hạo, nhìn chăm chú, hồi lâu bỗng cười thành tiếng “Ha ha, ha ha ha ha…..”Chỉ là trong nụ cười ấy tràn đầy thê lương.
Cười dứt, Tô Tuyết bắt lấy Nghiêm Hạo, nhìn anh, biểu cảm đau khổ nói, “Anh biết không? Em có con trai, thằng bé lớn lên rất giống anh, nhưng nó lại không phải con anh, mà là em trai anh, anh nói xem nực cười cỡ nào, ha ha”
“Đừng nói nữa, Tô Tuyết, đừng nói nữa” Nghiêm Hạo đanh mặt, quay đi không nhìn cô. Đương nhiên anh biết Nghiêm Nhiên là em trai mình, chỉ là đến giờ anh vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật ấy.
“Ngày đó mama bảo bọn em đi tiếp vài ông chủ lớn, bà ta nói đây đều là những nhân vật có uy tín ở Thượng Hải, tiền boa sẽ rất nhiều, thời điểm ấy vì tiền việc gì em cũng làm, thế nên em đi, bước vào cửa nhìn những người đó em liền thấy ghê tởm, nhưng không còn cách nào khác, em muốn lấy lòng bọn họ, em muốn kiếm tiền boa từ bọn họ, em đến ngồi cạnh một người đàn ông hơn 40 tuổi, lúc bọn em tới ông ta đã uống khá say, sáng hôm sau dậy ông ta thấy em thì rất ngạc nhiên, ông ta không nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì, thậm chí ông ta còn xin lỗi em, sau đó cho em một khoản tiền lớn rồi vội vàng rời đi, cũng nhờ số tiền đó mà một thời gian dài em không cần đi khách sạn, và cũng vì bận chăm sóc cha nên em không phát hiện cơ thể mình có chút khác thường, đến khi cái thai được năm tháng em mới phát hiện cơ thể mình đã thay đổi, nhưng mà lúc đó đi phẫu thuật không còn kịp nữa”
Nghiêm Hạo hoàn toàn không ngờ Nghiêm Nhiên lại xuất hiện như vậy, nghe Tô Tuyết nói thế thì ngay cả cha anh cũng không biết đến sự tồn tại của thằng bé.
Tô Tuyết đột nhiên kích động nắm lấy tay Nghiêm Hạo, “Nhưng vì sao anh lại là con trai của Nghiêm Vũ Dương? Anh chưa từng nói với em”. Nhìn Nghiêm Hạo, trong mắt Tô Tuyết có oán hận, nhưng nhiều hơn vẫn là tuyệt vọng, buông anh ra, biểu cảm đau khổ vừa cười vừa lẩm bẩm, “Ha ha, con tôi lại là em trai của người tôi yêu nhất…”. Ngẩng mạnh đầu nhìn về phía Bạch Lâm, nắm lấy bờ vai cô, si ngốc hỏi, “Chị yêu Nghiêm Hạo, rất yêu anh ấy, nhưng vì sao con của chị lại là em trai anh ấy? Vì sao… vì sao…”
Bạch Lâm che miệng khóc nói không ra lời, nhìn cô lắc đầu, không biết phải trả lời thế nào.
Đợi mãi không nghe được đáp án, Tô Tuyết giận dữ, nắm lấy vai cô không ngừng lay, lớn tiếng gào lên, “Nói đi, chị đang hỏi em đấy, vì sao lại như vậy, vì sao? Nói đi”
Nghiêm Hạo cố nén nước mắt, ôm Tô Tuyết vào trong иgự¢, hi vọng cô có thể bình tĩnh lại, nhưng cảm xúc của Tô Tuyết lúc này đã không còn khống chế được, hai tay vung vảy, hai chân cũng không ngừng đá loạn, la hét, tình hình hiện tại bắt đầu không khống chế được, Bạch Lâm và Nghiêm Hạo không biết làm sao để ngăn cản Tô Tuyết đang phát điên, cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của nhân viên bệnh viện, chích cho cô một mũi thuốc an thần mới làm cô bình ổn trở lại.
“Nếu không thể chịu trách nhiệm với Tô Tuyết thì ban đầu anh đừng nói với bác sĩ Hứa cho chị ấy xuất viện” Bạch Lâm vô cùng kích động, chính cô cũng không phát hiện mình nói rất to, vẻ mặt vì tức giận mà trở nên dữ tợn.
Nghiêm Nhiên chưa từng nhìn thấy Bạch Lâm như vậy, có phần sợ hãi, mở to mắt, lặng lẽ trốn sau sô pha.
Bị kéo trở về từ trong hồi ức, Nghiêm Hạo nắm chặt hai tay, nét mặt đau khổ, những lời của Bạch Lâm rất đúng, Nghiêm Hạo cảm thấy áy náy và mắc nợ Tô Tuyết, nếu trước đây suy nghĩ lý trí hơn thì anh đã có thể nhận ra kỳ thực Tô Tuyết thành như thế này cũng không thể trách anh, chỉ là tình trạng của Tô Tuyết khiến anh nhìn mà đau lòng, tuy rằng không còn tình yêu nhưng vẫn có chút thương hại, bởi vì thương hại nên cảm thấy áy náy, và vì áy náy nên tự trách mình.
“Bây giờ anh định thế nào? Đón chị ấy ra nhưng lại không muốn chăm sóc phải không? Tôi nói cho anh biết, không có chuyện đấy đâu, chị ấy như vậy đều do một tay anh gây ra, anh phải chịu trách nhiệm với chị ấy” Bạch Lâm quát lên.
Nghiêm Hạo nhắm chặt hai mắt, những lời chỉ trích của Bạch Lâm làm anh càng thấy đau khổ, hiện giờ anh thật sự không biết nên làm thế nào, lần đầu tiên anh nếm mùi bất lực, anh từng nghĩ sẽ giúp đỡ Tô Tuyết bằng mọi khả năng, nhưng bây giờ Mễ Giai muốn ly hôn dường như đã dồn anh vào bước đường cùng, thậm chí anh bắt đầu hoài nghi việc đưa Tô Tuyết ra viện có phải là quyết định đúng đắn hay không, nếu như không có cô ấy thì anh và Mễ Giai sẽ rất hạnh phúc, nhưng anh có thể bỏ mặc Tô Tuyết lạnh lẽo trong bệnh viện cả đời sao? Anh biết, là không thể, lương tâm anh sẽ áy náy không yên.
Bạch Lâm quát tháo bên ngoài đã đánh thức Tô Tuyết vốn ngủ không an giấc, mơ hồ mở mắt ra chỉ nghe thấy tiếng giận dữ của Bạch Lâm, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí cô cũng không thể nhớ nổi tối qua đã xảy ra chuyện gì, mình lại gây sự gì, hoài nghi xuống giường, mở cửa liền thấy Nghiêm Hạo và Bạch Lâm đang đứng trong phòng khách, vẻ mặt Bạch Lâm dữ tợn như muốn ăn thịt người, Nghiêm Hạo nắm chặt tay, giống như đang chịu đựng đau khổ cực độ.
Nhìn Nghiêm Hạo như vậy, Tô Tuyết cảm thấy đau lòng, dù là trong lúc thần trí mơ hồ, tình yêu cô dành cho Nghiêm Hạo đến bây giờ chưa từng thay đổi. Đang định đi ra hỏi rõ mọi chuyện thì lời nói kế tiếp lại khiến cô dừng bước.
“Anh vốn là của chị tôi, nếu lúc trước anh không đi du học thì bây giờ hai người có lẽ đã kết hôn rồi, từ trước đến nay chị ấy chỉ yêu mình anh, vốn dĩ bệnh tình của chị ấy đã thuyên giảm nhưng vì chuyện kết hôn của anh với Mễ Giai mà lại tái phát, so với trước đó còn nghiêm trọng hơn nhiều, vậy nên anh phải chịu trách nhiệm, anh… Anh ly hôn Mễ Giai đi”. Bạch Lâm nói như vậy là vì lúc trước bác sĩ Hứa có nói trong lòng chị cô không thể quên được những chuyện cũ, chính khoảng thời gian phải chịu nhiều áp lực và bị lăng nhục đó đã khiến tinh thần chị trở nên bất thường, dễ bị tổn thương, sau này thân phận thật của Nghiêm Hạo và quan hệ của anh ta với Nghiêm Nhiên lại tác động mạnh đến thần kinh yếu ớt của chị, nhất thời không thể nào chấp nhận được, chị đã phát bệnh lần đầu. Và cũng vì trong lòng luôn tồn tại tình yêu dành cho Nghiêm Hạo, bỗng nghe tin anh ta kết hôn với người phụ nữ khác, chuyện này đã vô tình trở thành một đòn đả kích nghiêm trọng khiến bệnh của chị tái phát. Đối với Bạch Lâm, bệnh tình của chị cô thành như bây giờ đều là trách nhiệm của Nghiêm Hạo.
Nghiêm Hạo đột nhiên mở mắt ra, hiện tại hai chữ “ly hôn” này dường như đã thành một nỗi đau trong lòng anh, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Lâm, nghiến răng nói, “Tôi sẽ không ly hôn với Mễ Giai, không bao giờ”
“Dựa vào đâu, so với Mễ Giai thì chị tôi quen anh sớm hơn, yêu anh đến mức thành như bây giờ, anh dựa vào đâu mà không chấp nhận chị ấy” Bạch Lâm nói cùn.
“Tôi yêu Mễ Giai, tôi sẽ không ly hôn với cô ấy, cả đời này cũng không”. Mễ Giai nói muốn ly hôn, giờ lại đến Bạch Lâm ép anh ly hôn, hiện tại Mễ Giai giống như điểm tối kị của anh, một khi chạm vào anh sẽ bùng nổ. Trong lòng đau đớn cực độ khiến Nghiêm Hạo không khống chế được, nắm lấy bả vai Bạch Lầm dùng sức lắc lắc, trên trán nổi đầy gân xanh, ánh mắt phẫn nộ, giận dữ quát Bạch Lâm.
Bạch Lâm bị bộ dáng của Nghiêm Hạo dọa sợ nhưng vẫn giả bộ điềm tĩnh nói, “Anh… Anh trước đây cũng yêu chị tôi, hai người còn là mối tình đầu của nhau, không phải người ta đều nói mối tình đầu là sâu sắc nhất, khó quên nhất sao, tôi nghĩ anh vẫn còn yêu chị ấy”
“Vậy cô có biết thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ hay không, đúng là tôi yêu Tô Tuyết, nhưng đấy là chuyện của 10 năm trước, năm đó tôi chia tay Tô Tuyết trong căm hận, và 10 năm nay những hận thù ấy đã tan biến từng chút từng chút một, tình yêu đối với cô ấy cũng biến mất hầu như không còn, hiện tại người tôi yêu là Mễ Giai, chỉ có Mễ Giai”. Từ từ ổn định lại cảm xúc, Nghiêm Hạo xoay người không nhìn cô ta.
“Anh… Anh không thể làm thế, chị tôi yêu anh như vậy, sao anh có thể….”
“Đủ rồi” Nghiêm Hạo ngắt lời cô ta, hai tay nắm chặt bắt đầu trở nên trắng bệch, không quay đầu lại, lạnh lùng mở miệng, “Tôi sẽ dùng hết khả năng có thể để giúp đỡ Tô Tuyết, nhưng nếu thật sự không còn cách nào… Tôi sẽ đưa cô ấy trở lại bệnh viện để tiếp tục điều trị”
“Anh….” Bạch Lâm tức giận, vọt tới trước mặt chỉ vào anh, nhưng cả nửa ngày cũng không nói được một câu.
Nghiêm Hạo lướt qua cô ta trực tiếp đi ra cửa.
Bạch Lâm trừng mắt nhìn bóng lưng của anh, chửi rủa, “Nghiêm Hạo, con mẹ nó, anh đúng là thằng khốn kiếp…” Mắng xong không nhịn được khóc nức nở thành tiếng.
Nghiêm Nhiên sợ hãi đi đến, kéo góc áo Bạch Lâm, tuy rất sợ nhưng thằng bé không muốn người dì thương yêu nó nhất phải khóc, “Dì à…”
Bạch Lâm rưng rưng nhìn Nghiêm Nhiên, nó còn nhỏ như vậy mà đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện, đau lòng vì thằng bé cũng hiểu hết, càng đau lòng hơn là vận mệnh đối với đứa trẻ này thật không công bằng, vội ôm chặt nó, khóc nghẹn ngào.
“Dì…”. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, nhìn Bạch Lâm như vậy, Nghiêm Nhiên liền khóc theo.
Trong phòng Tô Tuyết đưa tay ôm chặt lấy mình, ngồi ở sau cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, ánh mắt thất thần nhìn phía trước, miệng không ngừng nói thầm, “Anh ấy không thích mình… Anh ấy nói không cần mình, nhưng mình rất yêu anh ấy mà, vì sao anh ấy lại không cần mình… Anh ấy nói anh ấy không yêu mình, anh ấy nói anh ấy yêu Mễ Giai… Vì sao không yêu mình? Vì sao…”
Tô Tuyết nghiêng đầu, biểu cảm bắt đầu rối loạn, giống như lúc trước bác sĩ Hứa đã nói, thần kinh của cô rất yếu ớt, chỉ một chút thôi cũng có thể lập tức kích động cô, nhất là những chuyện có liên quan đến Nghiêm Hạo.
“Nghiêm Hạo là của mình, anh ấy là của mình… Đừng ai nghĩ sẽ ςướק được anh ấy, anh ấy là của mình… Anh ấy là của mình…” Tô Tuyết thì thào tự nói.
Ánh mắt đờ đẫn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đôi mắt híp lại khiến người khác nhìn sẽ cảm thấy có phần nguy hiểm, vẻ mặt cũng bắt đầu dữ tợn hơn, hai tay đang ôm lấy người siết chặt lại, móng tay cắm cả vào da thịt, nhưng dường như cô không hề cảm thấy đau đớn, “Đều là cô ta, đều là do Mễ Giai, là cô ta ςướק Nghiêm Hạo đi, con đàn bà hư hỏng đáng ૮ɦếƭ”. Khi cô nói có cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi, “Gi*t cô ta, con đàn bà hưng hỏng, phải Gi*t cô ta… Gi*t cô ta rồi Nghiêm Hạo sẽ trở lại bên mình, đúng, đúng, mình sẽ Gi*t con đàn bà kia… Gi*t cô ta, Gi*t cô ta, làm cho cô ta không thể giành Nghiêm Hạo với mình, Nghiêm Hạo là của mình, là của mình… Đừng ai nghĩ sẽ tranh giành được với mình… Là của mình…”
Bên ngoài Bạch Lâm ôm Nghiêm Nhiên khóc nức nở, trong phòng ánh mắt Tô Tuyết lộ ra sát khí, vẻ mặt dữ tợn thì thào nói nhỏ.
Mễ Giai mệt mỏi xoa xoa bả vai, vừa rồi Mạc Chấn Huân gọi điện nói buổi tối có việc nên không thể đón cô tan làm, vì thế Mễ Giai bất giác cảm thấy nhẹ nhõm, âm thầm thở phào, kỳ thực cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Thở dài một hơi, bước ra chuẩn bị rời đi, lại giống như hôm qua, còn chưa đi được mấy bước, nhìn phía trước Mễ Giai sững sờ dừng lại.
Nghiêm Hạo băng qua đường đi về phía cô, ánh mắt anh khóa chặt lấy cô, vẻ mặt nghiêm túc, so với hôm qua trông anh hốc hác đi nhiều.
Mễ Giai cứng rắn tự nhủ không được để bản thân mình đau lòng vì anh, xoay người bước nhanh muốn rời khỏi. Nghiêm Hạo từ xa bước nhanh tới, ôm chặt Mễ Giai từ phía sau, thở hổn hển bên tai cô.
“Buông tôi ra…” Mễ Giai giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng ôm của anh, cái ôm này rất dễ khiến cô lung lạc, cô không muốn mình lại lưu luyến anh, cô không muốn.
“Anh sẽ không buông tay, anh muốn ôm em, cả đời này cũng sẽ không buông tay” Nghiêm Hạo ôm cô càng chặt hơn.
“Đừng như vậy Nghiêm Hạo, xin anh, buông tôi ra…”. Đừng để cô cảm thấy anh vẫn còn yêu mình, tình yêu của anh rất dễ dàng khiến cô trầm luân, cô sợ bản thân vì yêu anh mà sẽ quên rằng anh đã từng làm mình đau khổ đến thế nào, điều cô mong đợi rất đơn giản, đó là một người toàn tâm toàn ý yêu mình, nhưng anh lại không thể cho cô điều đó.
“Anh yêu em Mễ Giai, anh yêu em….” Nghiêm Hạo thổ lộ lời yêu bên tai cô, quay người cô lại, thấy nước mắt trên mặt cô, không khỏi đau lòng, cúi xuống hôn những giọt nước mắt ấy, động tác nhẹ nhàng cẩn trọng giống như hôn lên một thứ trân bảo.
Nụ hôn của anh, lời yêu của anh khiến Mễ Giai càng khóc dữ dội, nếu lúc trước anh nói ra những lời này sớm hơn cô sẽ rất cảm động, nhưng vì sao phải đợi đến lúc cô thấy anh ôm người phụ nữ khác, bị tổn thương sâu đậm anh mới nói, anh không nghĩ là đã quá muộn rồi sao? Mễ Giai quay mặt đi, khiến nụ hôn của anh rơi xuống bên tai, cố nén nước mắt và đau đớn trong lòng, mở miệng nói, “Đã quá muộn rồi, tất cả đều đã quá muộn, tôi… Tôi đã không còn yêu anh nữa”. Dường như cô muốn dùng hết sức lực của mình, đẩy mạnh anh ra.