Người Vợ Bí Mật - Chương 43

Tác giả: Mạc Oanh

“Mễ Giai, Mễ Giai…”. Tâm trạng Nghiêm Hạo giờ phút này có thể nói là mừng như điên, ôm chặt lấy Mễ Giai như muốn đem cô hòa vào cơ thể mình, cúi đầu bên tai cô gọi tên cô.
Mễ Giai không kịp phản ứng, cô không biết tại sao anh lại biết cô ở đây, điều này giờ cũng không quan trọng nữa, vòng ôm ấm áp khiến cô dễ dàng đắm chìm vào, nhưng lại nghĩ đến hôm qua anh cũng ôm Tô Tuyết vào lòng như vậy, cô mới biết thì ra cái ôm ấm áp mình lưu luyến không muốn rời xa không phải chỉ dành cho riêng cô, còn có một người phụ nữ khác cũng thích nó giống như cô.
Cố đè nén ghen tuông đang dâng lên, đưa tay đẩy anh ra, bình thản nói, “Anh vào trước đi”
Nghiêm Hạo buông tay ra, chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia dường như chỉ cần liếc qua là có thể nhìn thấu cô, nhìn đến tận đáy lòng.
Mễ Giai tránh né ánh mắt nóng rực của anh, đi về phía phòng khách.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, ánh mắt Nghiêm Hạo từ đầu tới cuối không rời khỏi cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, đôi mắt còn hơi sưng đỏ, cơ thể dường như cũng gầy đi rất nhiều, lúc này Nghiêm Hạo mới nhớ từ khi gặp lại Tô Tuyết, bản thân mình đã bao lâu không quan tâm tới cô, đã bao lâu không ôm cô, cho nên cô gầy như vậy anh cũng không phát hiện ra, còn nhớ rõ lúc trước cô từng nói không được anh ôm thì sẽ khó ngủ, vậy mấy ngày gần đây cô thế nào? Cũng có thể đoán được là cô ngủ không yên giấc. Nghĩ đến đó, Nghiêm Hạo tự cảm thấy mình thật sự không xứng làm chồng, áy náy trong lòng với Mễ Giai lại càng tăng thêm vài phần. Nhìn cô, nghiêm túc nói, “Mễ Giai, anh xin lỗi”
Nhìn thẳng anh, bởi vì lời xin lỗi của anh mà cười nhẹ, bình tĩnh hỏi, “Cho việc anh đã phản bội hôn nhân của chúng ta sao?”
“Không phải, vì anh đã khiến em tủi thân” Nghiêm Hạo nhìn lại cô, giọng điệu kiên định.
Mễ Giai quay đầu, bên môi lộ ra chua xót, “Không sao đâu, đau khổ đã qua rồi, không có gì là không vượt qua được”. Lời này cô không chỉ nói cho Nghiêm Hạo nghe mà đồng thời còn nói cho chính mình nghe để xác định tiếp theo nên làm như thế nào.
Thái độ bình tĩnh của Mễ Giai khiến Nghiêm Hạo có chút sợ hãi, khuôn mặt nghiêm túc hiện lên vẻ hoảng loạn, “Mễ Giai, em hãy nghe anh nói, sự việc không phải như em thấy đâu, hãy để anh giải thích, thật ra Tô Tuyết cô ấy…”
Mễ Giai ngắt lời anh, bình tĩnh nói, “Đủ rồi, tối qua em đã đợi anh giải thích, thậm chí còn chuẩn bị thật tốt để chờ anh cho em một lý do chính đáng, nhưng cả đêm anh không về, em không biết anh bận giải thích với người phụ nữ đó quan hệ giữa chúng ta hay vì chuyện xảy ra quá đột ngột nên anh chưa tìm được một cái cớ hoàn hảo để giải thích với em, có điều hiện giờ chuyện đó cũng chẳng quan trọng nữa, em đã không còn muốn biết”
“Anh biết chuyện tối qua khiến em tủi thân rất nhiều, nhưng chuyện thật sự không phải như những gì em nhìn thấy, đừng vội vàng định tội anh như vậy, hãy nghe anh nói hết, được không?” Vươn tay bắt lấy cô, nhìn cô, trong giọng nói tràn ngập khẩn cầu.
Mễ Giai nhìn anh, rút bàn tay từ trong tay anh ra, mệt mỏi lắc đầu, “Kỳ thực hôm sinh nhật là em gọi điện thoại cho anh, không phải dì quản gia. Vốn chỉ là muốn anh về sớm cùng em mừng sinh nhật, em không để ý chuyện anh đã quên sinh nhật em, bởi em biết anh bận rộn thế nào, em có thể thông cảm và cũng sẽ thông cảm. Em thầm nghĩ anh có thể ở bên em cùng em trải qua ngày đặc biệt ấy, không cần quà tặng, không cần chúc mừng, bởi vì chúng ta là vợ chồng, là những người gần gũi nhất, chỉ cần có anh ở bên là em đã thỏa mãn lắm rồi, lại không nghĩ rằng mình sẽ nghe được những lời ‘tình ý’ như vậy”
“Mễ Giai…”. Những lời của cô khiến Nghiêm Hạo cảm thấy áy náy, đã quên sinh nhật cô thì chớ, hôm sau lại lỡ hẹn, rồi còn nói dối cô, tâm trạng cô khi đó nhất định là rất khó chịu.
Mễ Giai giơ tay ngăn anh, tiếp tục nói, “Em đã đợi anh chủ động mở miệng, nhưng sau khi nghe là dì quản gia gọi tới anh lại tươi cười thả lỏng, thậm chí còn không hỏi lại dì quản gia. Kỳ thực lúc đó em đã nghĩ, chỉ cần anh chủ động nói mọi chuyện với em, cho dù anh thật sự làm sai hay phản bội em, nếu anh còn muốn duy trì cuộc hôn nhân của chúng ta, em sẽ tha thứ, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bây giờ nghĩ đến mới thấy thật nực cười” Mễ Giai nhếch miệng cười tự giễu.
Nghiêm Hạo không có lời nào phản bác, chẳng phải anh làm chuyện gì có lỗi với cô, mà là anh đã lừa gạt cô.
“Sau đó anh về nhà ngày càng trễ, anh viện ra đủ mọi lý do, em biết tất nhưng em không vạch trần, thậm chí còn tự nhắc mình không cần nghĩ nhiều, anh chỉ bận công việc giống như trước kia, không có gì khác, bởi vì em đặc biệt trân trọng mọi thứ giữa chúng ta. Lúc đó em đã nghĩ không biết người phụ nữ tên Tuyết Nhi kia là người thế nào mà bỗng chốc khiến anh thay đổi nhanh như vậy, cho đến tối qua khi nhìn thấy cô ta em mới biết được nguyên nhân, bởi vì cô ta là nỗi đau đầu đời của anh, là khoảng trống mà em không thể lấp đầy, có lẽ hiện tại anh cũng yêu em, nhưng lại không sâu đậm như yêu cô ấy”
“Không phải như vậy, anh đối với cô ấy chỉ là áy náy, đối với em mới là yêu” Ngữ khí của Nghiêm Hạo vô cùng kiên định.
Mễ Giai lắc đầu cười nhạt, “Có lẽ bây giờ anh vẫn chưa cân nhắc được giữa em và cô ta, nhưng em muốn nói cho anh biết một điều, Nghiêm Hạo, em sẽ không bao giờ chia sẻ chồng mình với người phụ nữ khác, thế nên anh cũng không cần hao tổn tâm tư để tìm cho mình một cái cớ hoàn hảo, em sẽ không tin đâu”
Hai tay Nghiêm Hạo siết chặt vào nhau, nhìn cô hồi lâu, nói cứng ngắc, “Vậy nên em đã định tội anh, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho anh?”
“Em đã cho, tối qua em đợi anh vẻn vẹn một đêm, nhưng mà anh không xuất hiện” Mễ Giai châm biếm.
“Tối qua Tô Tuyết cô ấy…” Nghiêm Hạo thử giải thích lại bị Mễ Giai ngắt lời.
“Đủ rồi Nghiêm Hạo” Mễ Giai giận dữ hét lên, “Tôi không muốn nghe tên của cô ta nữa, anh chỉ lo lắng đến cảm thụ của cô ta, vậy anh có nghĩ tới tôi không, tối qua tôi chờ anh cả một đêm tâm tình thế nào, biết rõ chồng mình mượn cớ đi công tác để ra ngoài hẹn hò với mối tình đầu, rồi bị tôi bắt quả tang tận mặt, vậy mà chồng mình vẫn chọn đi theo cô ta, anh muốn tôi nghĩ thế nào? Anh để tôi ở đâu? Rõ ràng tôi mới là vợ anh, nhưng anh lại khiến tôi có cảm giác chính mình mới là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của hai người”
“Em không phải vậy, anh và cô ấy thật sự không có gì, anh không phản bội cuộc hôn nhân của chúng ta, người anh yêu là em, đối với cô ấy chỉ là áy náy và trách nhiệm” Nghiêm Hạo đau đớn nhắm chặt mắt, anh đau lòng khi Mễ Giai tự nói mình thành như thế, anh biết rõ người anh yêu là Mễ Giai, đối với Tô Tuyết sớm đã không còn tình cảm, cho dù gặp lại cô cũng chỉ là trong lòng cảm thấy áy náy nên muốn bù đắp cho cô ấy một chút, vì vậy mới có thể dung túng nhân nhượng những yêu cầu của cô, lại không nghĩ rằng điều này mang đến tổn thương và đau khổ cho Mễ Giai, lúc trước anh chọn không nói thật với Mễ Giai cũng chỉ vì không muốn cô thêm phiền não, nhưng rõ ràng anh làm vậy là sai lầm rồi.
“Tôi không muốn nói thêm gì với anh nữa, anh đi đi, tôi rất mệt, vài ngày nữa tôi sẽ gửi đơn ly hôn cho anh, tôi không cần gì hết, về cổ phần ở Vũ Dương lúc trước cha để lại cho tôi, tôi cũng sẽ bảo luật sư trả hết lại cho anh” Mễ Giai quay mặt đi, không nhìn anh.
“Anh sẽ không đồng ý ly hôn, tuyệt đối không” Nghiêm Hạo hung hăng nhìn chằm chằm cô, hai tay nắm chặt, các đốt ngón tay cũng dần trở nên trắng bệch.
“Cần gì phải vậy…” Mễ Giai không đồng ý lắc đầu, cười thê lương.
“Tô Tuyết bây giờ đang bị bệnh, cô ấy thành ra như thế anh cũng có một phần trách nhiệm, anh không thể bỏ mặc cô ấy, anh không thể vô tình như vậy” Nghiêm Hạo nhỏ giọng nói, thử giải thích với Mễ Giai nỗi khổ tâm của mình.
Hiện tại Mễ Giai đã không còn cách nào tin tưởng anh, chung quy những gì cô tận mắt nhìn thấy khác xa với những lời anh đã nói, hơn nữa hành động của anh ngày hôm qua lại càng khiến cô tổn thương, như vậy bảo sao cô có thể tin tưởng anh đây?. Cười thê lương, nói, “Hà tất phải tìm lý do nữa, cứ cho những lời anh nói đều là thật, vậy nếu bệnh của Tô Tuyết cả đời không khá hơn thì sao? Có phải anh định sẽ như thế này cả đời?” Mễ Giai lắc đầu, tiếp tục nói, “Tôi không rộng lượng đến mức không để ý đến chuyện đó, về mặt này tôi thừa nhận tôi là một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi”
Nghiêm Hạo sững sờ nhìn cô, anh cũng chưa nghĩ tới vấn đề này, anh cho rằng tình hình như vậy chỉ là tạm thời, bởi vì anh tin là Tô Tuyết sẽ hoàn toàn khỏi bệnh, đến lúc đó anh sẽ cho cô một ít tiền để cô và Nghiêm Nhiên có một cuộc sống tốt hơn, mà anh cũng có thể an tâm vui vẻ sống qua ngày cùng Mễ Giai.
Nghiêm Hạo tiến lên, quay người cô lại, nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói, “Cho anh chút thời gian, anh sẽ xử lý tốt chuyện của Tô Tuyết, anh sẽ không để em phải chịu tổn thương dù chỉ một chút, tin anh, được không?”
Mễ Giai nhìn anh hồi lâu, cuối cùng kéo tay anh đặt trên vai mình xuống, lắc đầu nói, “Nghiêm Hạo, tôi rất mệt mỏi, chúng ta ly hôn đi”
Nghiêm Hạo nhìn cô, khóe miệng run rẩy đau đớn, đáy mắt nổi lên một tầng sương mỏng mơ hồ, hai tay bị kéo xuống còn cứng ngắc giữa không trung, vì sao bọn họ lại ra nông nỗi này, anh tự hỏi đi hỏi lại trong lòng. Cắn chặt răng, cả người bởi vì căng thẳng mà có chút méo mó.
Mễ Giai dứt khoát quay đầu, chỉ sợ bản thân sẽ vì vậy mà mềm lòng, cứng rắn hạ quyết tâm, “Anh về đi, tôi thật sự rất mệt mỏi, hơn nữa tôi nghĩ La Lệ cũng không muốn thấy một người đàn ông xa lạ ở trong nhà cô ấy đâu”
Nghiêm Hạo hít sâu vài cái rồi nặng nề thở ra, nhìn cô nghiêm túc, “Anh đồng ý chúng ta tạm thời để cho nhau bình tĩnh suy nghĩ lại, trong thời gian này anh sẽ xử lý tốt chuyện của Tô Tuyết, nhưng anh tuyệt đối không đồng ý ly hôn, trước kia em là vợ anh, hiện tại em là vợ anh, về sau em cũng chỉ là vợ của Nghiêm Hạo mà thôi”
Mễ Giai nhìn anh, cười khổ, không nói thêm gì, đứng lên, đi ra mở cửa, ý bảo anh rời đi.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, Nghiêm Hạo ngửa đầu đau đớn nhắm chặt mắt, hồi lâu mới cất bước đi ra ngoài.
Nghiêm Hạo vừa bước ra khỏi cửa, Mễ Giai gần như dùng hết sức đóng sầm cửa lại, vô lực dựa vào cánh cửa, nước mắt thi nhau rơi xuống, Mễ Giai che miệng cố nén không để mình khóc ra thành tiếng.
Nghiêm Hạo nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, thật lâu sau mới cất bước rời đi.
Có lẽ là do khóc quá mệt, đêm nay Mễ Giai ngủ rất ngon, không giống như trước cứ nửa đêm lại tỉnh nhìn chằm chằm lên trần nhà tới tận bình minh. Cô ngủ một mạch đến hôm sau khi ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào làm tỉnh giấc, vừa mới tỉnh dậy, nhìn xung quanh có chút lạ lẫm, Mễ Giai nhất thời chưa kịp định thần, lúc sau mới nhớ mình đã rời khỏi Nghiêm gia còn nơi này là phòng trọ của La Lệ, nhớ lại hôm qua mình đã tới nhà La Lệ như thế nào.
Xoay người đứng dậy, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, bụng rỗng kêu lên. Cả ngày qua không ăn gì, bây giờ mới thấy đói. Mở cửa đi ra thấy La Lệ đang làm bữa sáng trong bếp, Tiểu Thôi tối qua không về, đang đứng ôm La Lệ từ đằng sau, cúi đầu nói gì đó bên tai cô, La Lệ cười thẹn thùng. Mễ Giai nhìn bọn họ, không khỏi nghĩ đến mình và Nghiêm Hạo, dường như hai người chưa bao giờ có những hành động thân thiết như vậy, anh luôn bận rộn, buổi tối cũng toàn làm việc đến tận khuya, lúc thức dậy thì bữa sáng đều đã chuẩn bị xong xuôi. Nhận ra bản thân lại nhớ đến Nghiêm Hạo, Mễ Giai vội vàng dừng lại, cô nên bắt đầu cuộc sống mới của chính mình, mà bên cạnh anh cũng đã có người phụ nữ khác.
Có lẽ cảm giác được phía sau có người, La Lệ quay đầu lại, lúc thấy Mễ Giai thì ngượng ngùng rời khỏi vòng ôm của bạn trai, mắc cỡ đỏ mặt, xấu hổ cười gượng, “Cậu… Cậu dậy rồi à, bữa sáng xong ngay đây. Cậu đi rửa mặt trước đi, à đúng rồi, trên ngăn tủ trong toilet có bàn chải đánh răng với khăn lông mới đấy, chờ cậu ra là có bữa sáng” Như là bị líu lưỡi, nói mãi một câu cũng không xong.
Nhìn bọn họ, Mễ Giai mỉm cười gật đầu, xoay người đi đến toilet, đằng sau còn nghe thấy tiếng La Lệ thầm trách bạn trai, Tiểu Thôi vô tội cãi lại. Mễ Giai cười nhẹ, cô có chút hâm mộ La Lệ. Nhìn mình trong gương, bộ dạng chật vật, sắc mặt tái nhợt, tóc cũng rối bù, mắt hơi sưng lên vì khóc liền hai ngày nay, Mễ Giai suy nghĩ nếu đi làm thì nhất định cần phải trang điểm, cô không thích trang điểm, đương nhiên là cô biết trang điểm sẽ đẹp hơn, nhưng có điều cô không thể chấp nhận được khuôn mặt trắng nhợt sau khi rũ bỏ lớp trang điểm ấy.
Thật là đói bụng, Mễ Giai ăn hết sạch hai bát cháo, còn ăn thêm hai cái bánh bao, lúc La Lệ bóng gió hỏi cô hôm qua vì sao Mạc Chấn Huân lại đến, cô không biết nên trả lời như thế nào, chỉ cười cười cho qua. La Lệ vốn định hỏi tiếp, thấy Tiểu Thôi ngầm ra hiệu liền đem mấy lời đó nuốt vào trong bụng.
Ăn xong bữa sáng, La Lệ nói hôm nay xin nghỉ phép ở nhà với Mễ Giai, nhưng Mễ Giai từ chối, cô không muốn vì chuyện này mà mất tinh thần quá lâu, hơn nữa đôi khi không gian yên tĩnh lại làm người ta phát điên, dễ dàng khiến người ta nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ, vậy nên cô phải tìm việc để làm, để bản thân bận rộn với công việc cô mới có thể không nghĩ nhiều.
Mễ Giai vừa đến văn phòng luật liền ᴆụng phải Mạc Liên Huyên ở cửa, áo sơmi trắng phối hợp quần dài đen, khiến cô trông rất xinh đẹp, tự tin và càng chuyên nghiệp, chỉ là Mễ Giai có chút ngạc nhiên khi gặp cô ở đây.
“Mễ Giai?” Thấy Mễ Giai, Mạc Liên Huyên rất bất ngờ, vẻ mặt vui mừng tươi cười. Đi lên trước hỏi, “Sao cô lại ở đây?”
Từ khi biết chuyện giữa cô ấy và Nghiêm Hạo chỉ là hiểu lầm, không hiểu sao Mễ Giai rất thích cô, thích vẻ xinh đẹp của cô, thích sự tự tin ở cô, Mễ Giai cười cười, vừa định chào hỏi lại thì lại bị cô ngắt lời.
Tới gần mới nhìn rõ sắc mặt Mễ Giai không tốt, phấn nền dày cộm cũng không thể che khuất vẻ tiều tụy trên khuôn mặt cô, cả người nhìn qua cũng gầy hơn trước nhiều, nhíu mày hỏi, “Mễ Giai, sao sắc mặt cô kho coi vậy?”
Mễ Giai mất tự nhiên sờ sờ mặt mình, sáng nay cô đã đánh rất nhiều phấn, “Thật ư?” Không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại, “Sao cô lại đến đây?” Cô nghĩ Mạc thị hẳn là không thiếu kế toán viên cao cấp.
“Tôi cũng đang định hỏi cô sao lại ở đây?”
“Tôi làm ở đây mà, ha ha” Mễ Giai khẽ cười đáp.
“Cô làm trong này?” Mạc Liên Huyên ngạc nhiên nhìn cô, chỉ chỉ văn phòng luật phía sau.
“Ừ, vừa đi làm không lâu” Mễ Giai gật đầu giải thích.
“Vậy… Cô cũng biết Trương Dương làm trong này?” Mạc Liên Huyên nhìn cô, e dè hỏi.
“Mấy hôm sau tôi mới biết thì ra anh ấy cũng làm ở đây, tôi nghe nói… Anh ấy và em gái cô đã ly hôn?”
Mạc Liên Huyên thở dài, “Tôi đến đây cũng là vì việc này, lúc trước Khả Huyên kiên trì muốn ly hôn, thật ra trong lòng nó vẫn còn yêu Trương Dương, sau khi ly hôn nó mới biết mình đã mang thai, nhưng lại giấu chúng tôi không nói, mấy hôm trước không cẩn thận ngã sấp xuống suýt chút nữa là không giữ được đứa bé, cứ luôn miệng gọi tên Trương Dương, vậy nên hôm nay tôi đến tìm Trương Dương, dù sao cậu ta cũng là cha đứa bé, cần phải cho cậu ta biết”
Nghe vậy Mễ Giai có phần tự trách, “Kỳ thực bọn họ thành ra như bây giờ cũng một phần là do tôi”
Mạc Liên Huyên tức giận trợn mắt, “Trương Dương đã kể hết mọi chuyện giữa hai người với chúng tôi rồi, thôi thôi, không nói chuyện này nữa, cô dẫn tôi vào trong tìm Trương Dương đi”. Mễ Giai gật đầu, xoay người đi cùng cô ấy vào.
Mấy ngày kế tiếp, Mễ Giai luôn đắm chìm trong công việc, cả những việc không phải của mình cũng nhận làm hết, tuy rằng rất mệt nhưng phương pháp này thật sự hữu hiệu, khiến cô không còn thời gian suy nghĩ miên man. Không hiểu sao Mạc Chấn Huân lại biết cô làm ở đây, dường như không ở đâu là không gặp anh, lúc thì mời cô ăn cơm, lúc kéo cô đi đây đi đó, lúc lại trực tiếp đưa cô về nhà, thậm chí đôi lúc Mễ Giai còn hoài nghi có phải Tân Nhã sắp đóng cửa hay không, vì sao anh lại rảnh rỗi như thế, nhưng thử hỏi La Lệ thì căn bản không có chuyện này, gần đây dự án rất nhiều, phòng thiết kế hầu như ngày nào cũng tăng ca, Mễ Giai nhíu mày, không nói gì thêm.
Ăn xong cơm tối, Mễ Giai ngồi xem tivi một mình trong phòng khách, La Lệ bị Tiểu Thôi kéo ra ngoài hóng gió tâm tình, vì cô ở nhà La Lệ nên thời gian thân mật của hai người họ đều bị cô chen ngang, điều này khiến Mễ Giai cảm thấy hơi ngại, vì vậy cô bắt đầu suy nghĩ đến việc ra ngoài tìm một phòng trọ nhỏ, trả lại không gian riêng tư cho bọn họ.
Quay sang nhìn di động bên cạnh, Mễ Giai hơi sửng sốt, lâu rồi cô không mở di động. Nhìn chăm chú điện thoại hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được mà mở máy, vừa khởi động máy xong, tin nhắn ồ ạt hiện lên, đều là từ một người, mới có vài ngày mà đã ba mươi mấy tin nhắn, Mễ Giai không đủ can đảm đọc tin nhắn, lại tiếp tục khóa máy. Nhìn di động, Mễ Giai có chút thất thần.
Nghiêm Hạo một tay cầm túi công văn, một tay ấn huyệt thái dương, đêm qua lại là một đêm khó ngủ, hơi đau đầu, giống như có kim đâm vào huyệt thái dương. Mễ Giai bỏ đi khiến anh hoảng loạn không kịp trở tay, mẹ biết Mễ Giai bỏ đi là vì Tô Tuyết đã mắng anh một trận rồi còn nói muốn cắt đứt quan hệ với anh, sau đó dẫn dì quản gia lập tức chuyển về biệt thự của Nghiêm gia, hơn nữa gần đây Tô Tuyết càng ngày càng ỷ lại vào anh, tất cả những chuyện này khiến anh thấy vô cùng mệt mỏi.
Mễ Giai bỏ đi khiến anh phải suy nghĩ nghiêm túc một lần nữa về mối quan hệ của mình với Tô Tuyết, anh không nên cứ để mặc Tô Tuyết ỷ lại vào mình như vậy, nhưng lòng áy náy khiến anh không thể hoàn toàn bỏ mặc cô được, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ mình là một người thiếu quyết đoán, nhưng trong chuyện này anh không thể không thừa nhận mình đã làm không tốt.
Lê bước chân mỏi mệt vào văn phòng, dựa vào ghế da, Nghiêm Hạo đến cử động cũng không muốn, anh rất mệt, trái tim cũng mệt.
Cốc cốc cốc, Thư kí Lưu lễ phép gõ cửa tiến vào, trên tay cầm một văn kiện chuyển phát. Cung kính nói, “Nghiêm tổng, đây là văn kiện mới chuyển phát nhanh tới”
Nghiêm Hạo nhíu mày hồ nghi hỏi, “Chuyển phát nhanh? Ai gửi đến?”
“Tôi không rõ, không đề tên người gửi” Thư kí Lưu cẩn thận để văn kiện lên bàn, không quên nhắc nhở, “Chút nữa là tới giờ hẹn của ngài với Mạc tổng Mạc thị”
“Tôi biết rồi” Nghiêm Hạo gật đầu, ý bảo cô đi ra ngoài.
Nhìn văn kiện chuyển phát trên bàn, mày càng nhíu chặt, không đề tên người gửi cũng không ghi địa chỉ nên cũng không biết rốt cuộc văn kiện này là do ai gửi. Đưa tay xé bọc văn kiện ra, ở trong là một túi tài liệu đã ố vàng, mở ra lấy giấy tờ bên trong túi, còn chưa mở hết thì một dòng chữ to bắt mắt ngay lập tức khiến anh vô cùng đau đớn, không chỉ đau mắt mà cả trái tim cũng đau. Trong túi tài liệu là đơn ly hôn và giấy tờ chuyển nhượng cổ phần.
Nghiêm Hạo nắm chặt túi giấy, vì xúc động nên trán nổi đầy gân xanh, cả người bắt đầu thở hổn hển. Những con chữ trên văn kiện khiến anh đau đớn, cũng không thèm đọc mà lập tức xé thành hai nửa, ném hết cả giấy tờ chuyển nhượng cổ phần kia xuống đất.
Tức giận khiến Nghiêm Hạo không khống chế được, tất cả đồ vật trên bàn đều bị anh hất xuống đất, đấm mạnh xuống bàn, gào lên, “૮ɦếƭ tiệt”
Thư kí ở ngoài cửa bị tiếng động trong phòng làm cho phát hoảng, nhanh chóng mở cửa vào liền thấy một mảnh hỗn độn, vẻ mặt Nghiêm Hạo đầy phẫn nộ dường như có thể ăn thịt người.
“Nghiêm tổng… Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thư kí Lưu lắp bắp hỏi.
“Cút…” Nghiêm Hạo gầm lên giận dữ, dọa thư kí Lưu vội vàng đóng cửa chạy đi.
Đau đớn làm khuôn mặt tuấn tú có phần vặn vẹo, cuối cùng không chịu nổi thống khổ mãnh liệt trong nội tâm, Nghiêm Hạo hét ầm lên, “A…………”
Chờ tâm trạng bình tĩnh lại, Nghiêm Hạo nhụt chí dựa vào ghế, hai mắt thất thần nhìn phía trước, không có tiêu cự. Sao anh có thể ly hôn với cô, anh biết rõ bản thân mình yêu cô, anh còn muốn cùng cô sinh hai đứa con, một đứa con gái xinh đẹp giống cô, đôi mắt to tròn, mỗi khi cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền, một đứa con trai giống mình. Nếu con trai là anh, như vậy có thể bảo vệ em gái. Nghĩ đến đây, lại nhìn tờ đơn ly hôn đã bị xé làm hai nửa, Nghiêm Hạo mỉm cười chua xót.
Đúng lúc này di động vang lên, là Bạch Lâm gọi, anh biết nhất định lại là chuyện của Tô Tuyết, liền cầm di động ném mạnh xuống đất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc