Thời gian và không gian như ngừng lại, xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có một chút âm thanh, dường như mọi người quên cả việc hô hấp bình thường nhất. Người có phản ứng đầu tiên là Vu Phân Phương, lấy lại tinh thần, kích động hỏi Mễ Giai, “Con mang thai?”.
Mễ Giai có lẽ là bị lời nói của dì quản gia dọa đến, nhất thời không có phản ứng. Thấy cô không trả lời, Vu Phân Phương có chút nóng nảy, “Con mau nói gì đi”.
Thấy Mễ Giai như thế, dì quản gia khẳng định tiếp, “Chắc chắn rồi, khó chịu, buồn nôn, mang thai không phải đều có những triệu chứng này hay sao”.
“Đúng đúng đúng, lúc trước tôi mang thai Nghiêm Hạo cũng như vậy, cả ngày buồn nôn buồn ọe”. Vu Phân Phương nói thầm.
“Con. . . Con không có”. Mễ Giai cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, ậm ừ không biết nên giải thích thế nào mới phải.
“Con không có?”. Vu Phân Phương hiện tại có chút nóng vội, chính xác mà nói thì lúc vừa mới bắt đầu nghe nói Mễ Giai có khả năng mang thai, tâm tình của bà lập tức trở nên kích động.
“Con không mang thai”. Tuy rằng mỗi lần cùng Nghiêm Hạo hoan ái, anh đều cố ý không tránh thai, nhưng sau đó cô lại uống Tђยốς tгáภђ tђคเ, cho nên cô làm sao có thể mang thai được. Nhưng những lời này, cô không dám nói ra.
“Làm sao mà biết là không có”. Dì quản gia nhìn cô đầy kì quái.
“Cháu, cháu. . .”. Mễ Giai há mồm lắp bắp, cả buổi cũng không nói được nửa câu.
“Mễ Giai, chu kì của con đã bao lâu chưa tới?”. Vu Phân Phương đứng bên hỏi.
“Con. . . .”. Mễ Giai cẩn thận suy nghĩ, tháng này đúng là có chậm một chút, nhưng từ trước đến giờ chu kì của cô luôn luôn không đều.
“Có muộn sao, thế thì không sai đâu, chắc chắn là mang thai”. Vu Phân Phương khẳng định, khi nói chuyện lông mày giãn ra lộ vẻ vui sướng.
“Con thật sự không mang thai, có khả năng là ăn phải đồ ăn hỏng”. Mễ Giai hiểu rất rõ tình trạng cơ thể của mình.
“Được rồi, đừng cãi, có mang thai hay không ngày mai bảo Nghiêm Hạo đưa con đi bệnh viện siêu âm không phải là rõ ràng sao”. Vu Phân Phương quyết định, kết thúc đề tài thảo luận này.
“Ngày mai tôi có phải nên đi mua mấy thứ như vitamin B11 với lòng trắng trứng không?”. Dì quản gia cân nhắc.
“Đương nhiên là phải mua, phụ nữ mang thai thời kì đầu nên ăn nhiều vitamin B11. Không được, tôi phải đi tìm tư liệu, xem có những gì cần phải chú ý”. Nghĩ đến hiện tại Mễ Giai có khả năng đã mang thai cháu mình, Vu Phân Phương giống như đã quên sạch những thành kiến lúc trước với cô, cả người bắt đầu hồi hộp khẩn trương.
Nhìn mẹ chồng lo lắng thái quá, Mễ Giai biết hiện tại cô có giải thích thế nào cũng không nổi.
Ăn xong cơm chiều, Mễ Giai trực tiếp nhận mệnh lệnh trở về phòng nghỉ ngơi, dưới tình huống nhàm chán và buồn bực cực độ, Mễ Giai mơ mơ màng màng đi ngủ. Cũng không biết qua bao lâu, trong lúc ngủ mơ Mễ Giai cảm giác được có vật gì chuyển động trên mặt mình, ấm áp, ẩm ướt, còn mang theo mùi hương quen thuộc. Mở mắt, cô mơ hồ thấy một khuôn mặt anh tuấn phóng đại xuất hiện trước mắt mình, hồi lâu, Mễ Giai mới ý thức được Nghiêm Hạo đang hôn cô, hôn dày đặc, tê dại.
Thấy cô đã tỉnh táo lại, môi Nghiêm Hạo theo gương mặt từ từ chuyển dời đến môi cô, ngăn chặn tiếng kêu của cô, trao cho cô một nụ hôn thật sâu.
Hơi thở của hai người hỗn loạn, có phần hổn hển, toàn bộ hơi thở vây lấy đối phương.
Sau khi đã dịu đi, có thể điều hòa lại hơi thở của mình, Nghiêm Hạo khàn giọng hỏi, “Là thật sao?”. Hiện tại tâm tình của anh rất kích động, lúc trước anh nói với cô anh muốn một đứa trẻ hoàn toàn không phải nói dối, anh thật sự muốn cùng cô sinh con đẻ cái. Có lẽ anh cũng không biết nên biểu đạt tâm tình hiện tại của mình thế nào, nhưng có một điều anh biết rất rõ, tâm trạng của anh vô cùng vui vẻ.
Không hề nói rõ nhưng Mễ Giai biết anh muốn hỏi gì, đối với mẹ chồng và dì quản gia Mễ Giai không có cách nào nói cho rõ ràng, nhưng đối với Nghiêm Hạo, Mễ Giai thành thật nói, “Không phải, em. . . Em không mang thai”. Khi nói chuyện, bởi vì vừa mới hôn sâu nên Mễ Giai vẫn còn thở dốc.
Nghiêm Hạo ngẩng đầu nhìn cô, “Vì sao em lại khẳng định như vậy?”. Anh cho rằng anh sẽ nhận được một câu trả lời chắc chắn, hay ít nhất cũng sẽ đoán mò một chút, chứ không phải là một lời kiên định bác bỏ tất cả.
“Em uống Tђยốς tгáภђ tђคเ”. Mễ Giai trả lời. Mễ Giai cảm thấy, khi đối mặt với anh, những lời khó mở miệng lúc trước cô đều không ngại mà nói ra, hết thảy vô cùng tự nhiên.
Nghiêm Hạo đột nhiên buông cô ra, đứng dậy, đứng ở đầu giường nhìn cô, nhìn sâu chăm chú, hai tay gắt gao nắm thành quyền. Mễ Giai nhìn anh, lúc này cô mới phát hiện anh vẫn còn mặc bộ quần áo từ buổi sáng đi làm, cô thấy đáy mắt anh đầy phẫn nộ, có cả thất vọng, cô cũng nhận ra anh đang cố nín nhịn, trong lòng khẽ động, đột nhiên cảm thấy có phải mình đã quá đáng quá hay không.
Nghiêm Hạo thở dài một tiếng, đau đớn nhắm chặt mắt, không nói gì, xoay người đi ra khỏi phòng. Nhìn cửa phòng bị đóng lại, Mễ Giai có chút mờ mịt, nhớ tới biểu cảm thất vọng vừa rồi của anh, cô bắt đầu thấy hối hận về quyết định lúc trước của mình, thật ra cùng anh sinh một đứa con cũng không có gì là không tốt.
Trong khi Mễ Giai đang ảo não hối hận, Nghiêm Hạo một lần nữa đẩy cửa tiến vào, không nhìn cô, trực tiếp lấy áo ngủ, vào phòng tắm. Nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, Mễ Giai lại tiếp tục ảo não tự mắng mình.
Rất nhanh, cửa phòng tắm bị mở ra, Nghiêm Hạo mặc áo ngủ từ bên trong đi ra, không nhìn cô, cũng không theo thói quen cầm tờ báo chiều nay lên đọc, vén chăn bông lên, nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Lần đầu tiên, bọn họ cùng giường nhưng anh không kéo cô vào trong lòng. Nhìn Nghiêm Hạo nằm một bên đưa lưng về phía mình, Mễ Giai không hiểu sao cảm thấy mũi cay cay, nước mắt nhanh chóng dâng đầy hốc mắt. Cô biết anh đang tức giận, ngay cả cô cũng giận chính mình.
Tắt đèn nằm xuống theo, lần đầu tiên Mễ Giai chủ động nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau, cô cảm giác được thân thể anh bỗng chốc cứng đờ, rầu rĩ đem mặt áp vào lưng anh, “Xin lỗi, em. . . Chưa thực sự chuẩn bị tốt”.
Đợi hồi lâu, Nghiêm Hạo cuối cùng vẫn không mở miệng, Mễ Giai có phần mất mát định thối lui. Ngay khi cô vừa lùi người ra, Nghiêm Hạo quay người một cái, ôm cô vào lòng, ghé tai cô, bất đắc dĩ nhẹ giọng thở dài, “Anh nên làm gì với em bây giờ?”.
“Em. . .”. Mễ Giai muốn giải thích nhưng bị Nghiêm Hạo ngăn lại.
“Được rồi, đừng nói nữa, ngủ đi, hôm nay anh rất mệt”. Dứt lời, không quên điều chỉnh một vị trí tốt cho cô trong lòng mình, rồi ôm cô không nói nữa.
Tuy rằng không có gì xác nhận Mễ Giai mang thai thật, nhưng dường như Vu Phân Phương đã nhận định Mễ Giai đang mang thai cháu mình, thái độ với Mễ Giai thay đổi rõ rệt, cố ý dậy sớm pha sữa cho cô, nói là phụ nữ có thai phải uống nhiều sữa mới tốt, để bổ sung dinh dưỡng, bảo Nghiêm Hạo nghỉ làm, đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, còn mình thì đi ra ngoài với dì quản gia cả ngày, nói là muốn mua một vài cuốn sách dành cho phụ nữ có thai.
Ăn xong bữa sáng, Vu Phân Phương truyền đạt mệnh lệnh, phân nhiệm vụ cho từng người, Nghiêm Hạo lái xe đưa Mễ Giai tới bệnh viện trước.
“Anh cho em xuống xe ở ngã tư phía trước”. Mễ Giai không dám nhìn anh, nhỏ giọng nói.
Nghiêm Hạo không nhìn cô, cũng không nói chuyện, qua ngã tư không dừng lại cho cô xuống.
Thấy anh không dừng, cũng không quay đầu, vẫn đi đường dẫn đến bệnh viện, nhìn anh, Mễ Giai có chút ௱ôЛƓ lung, “Nghiêm Hạo?”.
Nghiêm Hạo thở dài, “Đi bệnh viện kiểm tra đi, biết là không mang thai nhưng cũng nên khám xem sao lại khó chịu buồn nôn”. Tuy anh có giận cô, nhưng vẫn để ý như trước, quan tâm đến sức khỏe của cô.
“Em. . . .”. Anh càng quan tâm càng khiến Mễ Giai cảm thấy áy náy, nhớ tới mẹ chồng bởi vì nghĩ cô có khả năng đang mang thai mà thay đổi hẳn cách đối xử, nhìn anh bởi vì biết cô không mang thai mà mất mát, Mễ Giai thật sự cảm thấy sự kiên trì lúc trước của mình đã thành sai lầm.
Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong, giống như Mễ Giai đã nói, cô không có thai, chỉ là có thể đã ăn phải đồ ăn không vệ sinh, bị viêm dạ dày nhẹ nên trong bụng mới cồn cào khó chịu sinh ra buồn nôn. Không có gì nghiêm trọng, sau khi mua ít thuốc hai người lập tức rời khỏi bệnh viện.
Trong xe, Nghiêm Hạo lườm cô, ánh mắt này so với đêm qua còn hung dữ hơn rất nhiều, Mễ Giai không dám nhìn, cúi đầu như đà điểu.
“Lớn như vậy rồi, đồ gì sạch mới ăn, đồ gì không sạch không nên ăn mà không biết sao”. Giọng điệu nghiêm khắc, nghe không giống lời nói của chồng với vợ mà như lời của một ông bố đang giáo huấn đứa con gái không hiểu chuyện.
Ngữ khí của Nghiêm Hạo như vậy làm Mễ Giai nhớ tới hồi nhỏ lúc bị cha dạy dỗ, cố nhịn cười, nói, “Em đâu có ăn thứ gì linh tinh, em cũng không biết sao lại thế này”. Cảm thấy đuối lý nên nhỏ giọng nói thầm.
“Không biết sao lại thế này? Nếu về sau ăn hỏng cả dạ dày thì làm sao, em không nghe bác sĩ nói hả? Có nhiều khả năng sẽ chuyển thành viêm dạ dày mãn tính”. Nghiêm Hạo thật sự bị cô làm cho tức giận.
“Không có gì nghiêm trọng đâu”. Mễ Giai nhỏ giọng phản bác, trong lòng buồn bực nghĩ, bác sĩ bây giờ đều thích hù dọa người, chỉ cảm nhẹ cũng có thể phán là bệnh nguy hiểm, lời nói của bọn họ sao có thể tin tưởng một trăm phần trăm, Nghiêm Hạo bình thường là một người khôn khéo, thế nào lúc này lại cố chấp vì mấy lời như vậy.
“Không nghiêm trọng? Nếu chờ đến lúc nghiêm trọng thì đã muộn rồi”. Nghiêm Hạo tức giận nói, khởi động xe, lùi dần, xe chậm rãi rời bãi đỗ xe.
“Phụt. . .”. Mễ Giai cuối cùng vẫn không nhịn được, lúc xe ra khỏi bệnh viện liền bật cười.
“Không biết xấu hổ à mà còn cười”. Nghiêm Hạo lườm cô cô, gắng sức lườm cô.
Mễ Giai nhìn khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc của anh, vui vẻ nói, “Bộ dáng anh bây giờ giống hệt lúc cha dạy dỗ em hồi nhỏ”. Cô nhớ hồi bé mỗi khi mắc sai lầm, cha cũng giận dữ thế này, nghiêm khắc răn dạy cô, khi ấy còn nhỏ nên cô rất sợ, nhưng bây giờ đối tượng đổi thành Nghiêm Hạo, Mễ Giai không sợ chút nào, ngược lại cảm thấy khi anh bực tức giáo huấn cô có phần khôi hài.
Nghiêm Hạo tức giận nhìn cô, lúc quay đầu lại, miệng hơi mỉm cười.
Gần về tới nhà, Mễ Giai đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi cùng lo lắng, xuống xe, cô nhẹ nhàng kéo góc áo Nghiêm Hạo, anh quay sang, thấy vẻ bất an của cô, chau mày hỏi, “Sao vậy?”.
Mễ Giai nuốt nước miếng, vội vàng đáp, “Chuyện kia. . . Sau khi mẹ biết, có phải sẽ thất vọng lắm không?”. Nhìn thái độ của Vu Phân Phương với cô từ tối qua đến sáng nay thay đổi rõ rệt, Mễ Giai có ngốc đến mấy cũng hiểu được mẹ chồng đặt kỳ vọng lớn thế nào vào đứa bé trong bụng cô. Nếu bây giờ bảo là bà đã nhầm rồi, hẳn bà sẽ rất thất vọng.
Nghiêm Hạo nhìn cô hồi lâu, gật đầu nói nghiêm túc, “Ừ, nhất định sẽ thất vọng”.
“Vậy. . . Vậy làm sao bây giờ?”. Mễ Giai đột nhiên có phần không muốn Vu Phân Phương bị kích động khi biết sự thật, cô khát khao sự quan tâm lo lắng của bà đối với mình như sáng nay, nó chứa đựng tình mẫu tử, Mễ Giai dường như có thể cảm giác được hương vị của mẹ.
“Còn làm sao nữa, cứ nói sự thật”. Nghiêm Hạo lơ đễnh đáp.
“Dạ. . .”. Mễ Giai thật thà gật đầu, theo anh vào thang máy.
Về nhà, dì quản gia và Vu Phân Phương đều đã về, hai người mua rất nhiều thứ liên quan đến phụ nữ có thai để sử dụng theo từng thời kì, sản phẩm chăm sóc sức khỏe, sách hướng dẫn, vv, giống như đã chắc chắn nhất định là Mễ Giai đang mang bầu.
Thấy hai người trở về, Vu Phân Phương vội vàng ra đón, “Đã về rồi à, bác sĩ nói thế nào, là con trai hay con gái?”. Có lẽ do quá hấp tấp, bà nói năng có hơi lộn xộn.
“Con. . . .”. Mễ Giai nhìn ánh mắt đầy kì vọng của bà, lời đã đến miệng lại mắc trong cổ họng, nói không nên lời.
“Gì mà con trai con gái chứ, bây giờ đã làm sao mà nhận ra được. Muốn hỏi cũng nên hỏi là đã lớn tới mức nào”. Dì quản gia cười nói.
“Đúng đúng đúng, xem tôi này, hồ đồ rồi, thế đã lớn tới mức nào? Bác sĩ nói mấy tuần?”.
“Mẹ, con. . . .”. Mễ Giai ậm ừ, “Con. . . Con không ——”.
“Bác sĩ nói được bốn tuần rồi, vẫn là sơ kỳ”. Lời nói bị Nghiêm Hạo cắt ngang.
Mễ Giai kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt khó hiểu, Nghiêm Hạo nhìn cô mỉm cười, đưa tay choàng qua vai cô, hơi dùng sức, như là ra tín hiệu.
“Thật hả”. Tuy rằng lúc trước đã chắc chắn, nhưng khi tin này được xác nhận, không có lời nào có thể diễn tả được tâm tình vui sướng của Vu Phân Phương.
“Vâng, bác sĩ nói Mễ Giai cần nghỉ ngơi nhiều, chúng con về phòng trước”. Nói xong Nghiêm Hạo lập tức ôm Mễ Giai về phòng.