Mễ Giai ngồi trong quán cà phê, nhìn dòng người qua lại trên đường. Bây giờ là đầu năm, mọi người vẫn đang được nghỉ Tết, một đôi tình nhân nắm tay nhau đi tới, trên mặt tươi cười dào dạt hạnh phúc, Mễ Giai nhớ tới trước kia lúc còn yêu nhau cô và Trương Dương cũng từng như thế đi qua các con phố ở Thượng Hải, gia cảnh của Trương Dương không được khá giả nên mỗi khi hò hẹn hai người thường tay trong tay đi dạo phố, ngay cả đi xem phim cũng không được nổi vài lần, nhưng lúc đó cô đã nghĩ chỉ muốn sống cùng anh, dù thế nào đi nữa cô cũng sẽ vui vẻ chịu đựng. Hẹn ước tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc, nhìn lại ba năm này bên người anh sớm đã có vợ yêu làm bạn, còn cô cũng đã làm vợ người khác.
Mấy ngày nay Mễ Giai luôn suy nghĩ về chuyện giữa cô và Nghiêm Hạo không biết có nên tiếp tục hay không, cha chồng mất, mọi thứ đều thay đổi, trước kia cô với Nghiêm Hạo tương kính như tân nhưng mỗi đêm vẫn ôm nhau ngủ, bình thường còn có thể nói chuyện mấy câu, nhưng hiện tại anh lấy cớ chuyện công ty nên đi sớm về muộn, dường như là muốn tránh mặt cô. Cô biết mình và Nghiêm gia không hợp nhau, vốn chỉ là con chim sẻ bay lên đầu cành, nếu đã không thể biến thành phượng hoàng thì cũng không nên chiếm tổ của phượng hoàng. Giờ đây anh đã có niềm vui mới, hơn nữa cũng không thèm giấu diếm chuyện của bọn họ, cô có phải không cần đợi anh mở miệng mới rời đi, vẫn nên tự mình chủ động đưa ra đề nghị trả tự do cho anh.
“Nghĩ cái gì thế? Gọi mấy lần đều không có phản ứng”. La Lệ xách theo túi lớn túi nhỏ ngồi xuống đối diện cô, đợt vừa rồi La Lệ đã đi uốn tóc, trông có vẻ thành thục hơn lúc trước.
Mễ Giai lấy lại tinh thần, nhìn La Lệ trước mặt cười lộ ra lúm đồng tiền, hỏi, “Cậu làm gì vậy?”. Nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay cô ấy, Mễ Giai thật sự nghi ngờ có phải trước khi đến đây cô ấy đã quay lại chỗ ở.
“He he, đây là đặc sản mang cho cậu, Thượng Hải không có, mấy thứ tớ mang đều tươi rói, hương vị so với đồ trong siêu thị ngon hơn nhiều”. La Lệ nói xong đem mực ống, mực khô, bạch tuộc chiên giòn, cá chiên giòn và mấy đồ hải sản khác bày ra trước mặt Mễ Giai. Bởi vì lo lắng mấy ngày nữa sẽ tới mùa du lịch xuân, nên hôm qua La Lệ đã trở lại Thượng Hải, hôm nay hẹn riêng Mễ Giai để mang cho cô đặc sản quê nhà. Quê của La Lệ ở đảo Chu Sơn vùng Chiết Giang, không có nơi nào nhiều hải sản như nơi đó.
“Nhiều vậy tớ làm sao ăn hết”. Từng túi một túi một, thật không ít đồ.
“Cứ từ từ mà ăn, không sợ bị hư đâu”. La Lệ tức giận liếc cô, dường như Mễ Giai vừa hỏi một vấn đề ngu ngốc.
“Mễ Giai? Cậu thế nào mà qua một năm lại gầy đi nhiều như vậy, người cũng tiều tụy không ít”. La Lệ sơ ý nên đến giờ mới để ý tới sắc mặt nhợt nhạt của Mễ Giai, cau mày quan tâm hỏi.
Mễ Giai bất giác sờ sờ mặt mình, “Thật hả? Tớ cũng không chú ý, có thể là mấy ngày nay ngủ không ngon. Đúng rồi, cậu làm kiểu tóc này trông rất đẹp”. Thấy La Lệ không bắt bẻ nữa, cô âm thầm chuyển đề tài.
“Thật không, anh ấy cũng khen đẹp”. La Lệ lộ ra chút thẹn thùng thiếu nữ, đỏ mặt nói.
“Anh ấy? Ai là anh ấy?”. Mễ Giai khôn khéo nghe ra ý tứ trong câu nói của cô ấy.
“À, làm gì có anh nào, tớ… Tớ nói mẹ tớ”. Nhận thấy tự mình đã để lộ chuyện, La Lệ vội sửa lời nói.
“Thế à?”. Mễ Giai cười cười, ánh mắt ái muội, ẩn ý cảm thán, “Xem ra có người trái tim đã thầm rung động!”.
La Lệ chột dạ liếc mắt, nói thầm, “Chả hiểu cậu nói gì”.
Hai người ở trong quán cà phê ăn cơm trưa, trên đường về La Lệ sau khi lén lút tiếp điện thoại liền nói buổi chiều có việc không thể đi cùng cô, Mễ Giai một mình xách theo mấy cái túi đi trên đường, trong lòng nghĩ về nhà sẽ đem mấy thứ này chia cho dì quản gia một ít.
Một chiếc xe hơi Audi màu đen dừng lại bên cạnh cô, mở cửa kính xe xuống, Trương Dương gọi cô, “Mễ Giai”.
Mễ Giai sững người nhìn Trương Dương, không nghĩ là bọn họ lại gặp mặt.
“Lên xe đi”. Trương Dương mở cửa xe ra, ý bảo cô đi lên.
Mễ Giai hoàn hồn, khách khí nói từ tốn, “Không cần, em phải về”. Cô không nghĩ rằng hai người sau khi chia tay còn có thể làm bạn.
“Chỗ này không thể dừng xe”. Chỉ chỉ phía trước tuần cảnh đang đi về phía bọn họ, Trương Dương nói.
Nhìn thấy tuần cảnh đang đi về phía này, lại nhìn vẻ mặt thành thật của Trương Dương, Mễ Giai bất đắc dĩ ngồi vào xe anh.
“Đến giao lộ phía trước anh cho em xuống xe”. Sau khi lên xe Mễ Giai vội nói.
Trương Dương nhìn cô, tâm tình có chút phức tạp, “Mễ Giai, chúng ta nói chuyện đi”.
“Em không biết là giữa chúng ta còn có chuyện gì để nói”. Nhìn ra ngoài cửa sổ, Mễ Giai thờ ơ trả lời.
Trương Dương nhìn cô, quay đầu xe đi về phía bờ sông, Mễ Giai kinh ngạc nhìn anh, nhưng không nói gì.
Xe dừng lại ở bờ sông, nơi này ban ngày không náo nhiệt bằng ban đêm, sau giữa trưa gần như không có mấy người đi qua. Bọn họ không xuống xe, trầm mặc một hồi, Trương Dương mở miệng trước, “Em hẳn là rất hận anh”. Ánh mắt nhìn về phía trước, trong giọng nói mang theo chút tự giễu.
Mễ Giai cũng không nhìn anh, khóe miệng cười nhạt nói, “Không có”.
Trương Dương kinh ngạc quay đầu nhìn cô, không có, sao có thể, anh đã phản bội như vậy, cô làm sao có thể không hận.
Mễ Giai quay đầu nhìn anh, cười nhẹ, “Có lẽ anh không tin, thật ra lúc trước em cũng cảm thấy là em hận anh, nhưng lần trước sau khi gặp lại anh em mới phát hiện em chưa từng hận anh”.
“Tại sao. . . Có thể?”. Anh đối xử với cô như vậy, hơn nữa ngày đó cha cô còn. . . .
“Là thật”. Mễ Giai khẳng định chắc chắn, “Lúc trước anh rời đi, em còn chưa kịp hận anh thì đã bị tin cha qua đời giáng xuống không kịp trở tay, lúc đó em chỉ lo đau khổ khi cha qua đời, một thời gian dài đau đớn vật vã, thử hỏi em nào có thừa thời gian cùng tinh lực để oán hận anh”.
“Chuyện bác trai. . . Anh thật sự xin lỗi”. Trương Dương áy náy nói, anh biết nhà Mễ Giai không còn ai, có thể tưởng tượng ở thời điểm đó một cô gái như cô đã khó khăn cỡ nào, vậy mà lúc đó anh lại bội bạc rời bỏ cô.
“Anh không cần phải xin lỗi em, chuyện này vốn không liên quan đến anh, hơn nữa đều đã qua rồi”.
“Hiện tại em rất tốt?”. Trương Dương nhìn Mễ Giai, hỏi.
“Anh xem em có chỗ nào không tốt?”. Mễ Giai cười hỏi ngược lại.
Trương Dương nhìn cô thật sâu, muốn nói cô gầy, tiều tụy, còn muốn dang tay ôm lấy cô, nhưng bây giờ anh có tư cách ư? Lúc trước là anh vì tiền đồ của bản thân mà từ bỏ tình yêu ba năm của bọn họ, hiện tại cho dù anh có năng lực làm chút gì đó cho cô, cô còn có thể nhận sao?
“Trương Dương, anh không cần vì những chuyện lúc trước mà tự trách mình, mỗi người đều có mục tiêu muốn theo đuổi, tình yêu của chúng ta, cũng đã thành chuyện cũ, có lẽ duyên phận giữa hai ta quá mỏng manh, cũng không có gì đáng tiếc”. Mễ Giai bình tĩnh nói, trong giọng nói mang theo xa cách, “Cứ như vậy đi, về sau có gặp lại thì gật đầu mỉm cười xem như chào hỏi”. Nói xong mở cửa chuẩn bị xuống xe.
“Để anh đưa em về”. Trương Dương rầu rĩ mở miệng.
“Không cần, em muốn đi dạo ở đây một chút, hẹn gặp lại”. Mễ Giai từ chối ý tốt của anh, chậm rãi đi dạo dọc theo bờ sông.
Mễ Giai xách mấy cái túi, cứ như vậy đi dọc theo bờ sông, đến lúc mệt liền tìm ghế đá bên đường ngồi nghỉ, hôm nay thời tiết khá đẹp, có ánh mặt trời, phơi nắng vào ngày đông như thế này cũng là một kiểu hưởng thụ.
Đã lâu rồi cô không ra ngoài tản bộ, thời còn sinh viên thường xuyên đến đây đi dạo cùng Trương Dương, nhưng từ sau khi kết hôn cô không còn tới nữa. Đối với cô, chuyện lãng mạn nhất chính là cùng người yêu nắm tay nhau đi dạo bên bờ sông, còn cô và Nghiêm Hạo vốn không có tình cảm, anh cưới cô, chỉ vì bị ép buộc, cô gả cho anh, chỉ vì muốn tìm kiếm chút an ủi và cảm giác an toàn, hai người không có chung mục đích bắt đầu một cuộc hôn nhân không tình yêu thì làm sao có thể nắm tay cùng nhau tản bộ bên bờ sông.
Hôm nay cô và Trương Dương xem như cuối cùng đã kết thúc, cô lại đi qua những con đường mà bọn họ đã từng đi, chỉ là sau ba năm, vẫn là chậm rãi từng bước nơi này, nhưng tâm tình của cô đã không còn như trước, dù sao cũng đã quá lâu, con người cũng đã thay đổi.
Mạc Chấn Huân đứng ở cạnh lan can, trong tay kẹp điếu thuốc, miệng nhả ra từng làn khói trắng, cau mày, như là đang suy tư về điều gì.
Đầu năm mới đối với Mạc Chấn Huân mà nói trôi qua không được như ý, vốn là vô cùng cao hứng về nhà cùng gia đình ăn bữa cơm đoàn viên, vậy mà cơm còn chưa ăn được một nửa, anh và cha lại nảy sinh mâu thuẫn, ý kiến bất đồng liền cãi nhau trên bàn cơm, như bình thường là cha bỏ đũa không ăn tiếp, anh thì ra khỏi nhà. Không nghĩ rằng hôm qua lại nhận được tin cha đột nhiên té xỉu phải đưa vào bệnh viện.
Mạc Chấn Huân là con trai trưởng của Mạc gia, theo lý hẳn là nên tiếp nhận tập đoàn Mạc Thị, nhưng anh trời sinh đã có tính nổi loạn, năm đó cha anh là Mạc Vinh Quân đưa anh ra nước ngoài học về quản trị kinh doanh, hy vọng sau khi về nước anh có thể đến hỗ trợ ông, về sau sẽ đem tâm huyết đã dốc sức cả đời mình để lại cho con trai kế thừa, không ngờ rằng anh lại vòng vo chạy đi học cái ngành gì mà thiết kế nội thất, vì chuyện này mà bọn họ thiếu chút nữa là cắt đứt quan hệ cha con.
Mạc gia tuy rằng không chỉ có Mạc Chấn Huân là con, nhưng anh là con trai duy nhất, sau anh còn có hai cô em gái, Mạc Vinh Quân là một người đàn ông truyền thống, gia nghiệp chỉ truyền lại cho con trai chứ không truyền cho con gái. Sau này Mạc Chấn Huân tự mình ra ngoài mở công ty riêng, ông Mạc lúc đó đã ra lệnh không cho phép bất cứ ai trong nhà được giúp anh, công ty Mạc gia cũng sẽ không bỏ ra một xu nào giúp anh, hơn nữa cũng đừng hy vọng mượn tên tuổi của Mạc Thị để thu hút khách hàng, ông coi như không có đứa con trai này. Mạc Chấn Huân cũng không chịu thua kém, tự mình từng bước một nỗ lực lập nên ‘Nội thất Tân Nhã’, dần dần khiến nó lớn mạnh hơn trong mắt mọi người. Nhưng thành công của Mạc Chấn Huân đều không được Mạc Vinh Quân tán thành khen ngợi, bởi vì ông biết kể từ đó, hy vọng con trai trở về Mạc Thị càng trở nên vô vọng, cho nên quan hệ giữa hai người luôn luôn căng thẳng.
Buổi sáng Mạc Chấn Huân đến bệnh viện thăm cha anh, mới phát hiện vài năm nay cha đã già đi rất nhiều, tóc bạc cũng nhiều hơn, nhìn mặt ông tái nhợt nằm trên giường bệnh, anh đột nhiên cảm thấy có phải anh thật sự đã làm sai, vì cái gọi là sở thích và lý tưởng của bản thân mà anh chưa từng khiến cha hài lòng, kẻ làm con như anh thật sự thất bại.
Bả vai bị người nào đó vỗ nhẹ, Mạc Chấn Huân quay đầu vừa lúc đối diện với một dung nhan thanh lệ, mắt to chớp chớp, miệng hơi mỉm cười.
Mễ Giai đang đi, từ xa nhìn thấy phía trước bên cạnh lan can là một bóng dáng có chút quen thuộc, lúc đi tới vừa nhìn thấy đã xác định người nọ đúng là ‘bánh mì và bơ’ của cô, muốn lấy lòng bèn tới chào anh một tiếng, không nghĩ là gọi vài câu cũng không thấy anh có phản ứng, cho nên mới tiến lên vỗ nhẹ vai anh.
“Mạc tổng, thật trùng hợp”. Mễ Giai mỉm cười chào anh.
Mạc Chấn Huân đem điếu thuốc trong tay ném xuống, dùng chân di di, hỏi, “Đi dạo?”.
Mễ Giai sửng sốt một chút, mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy”.
Mạc Chấn Huân nhìn một lượt đánh giá cô, cuối cùng ánh mắt rơi xuống một đống túi trên tay cô, nhíu mày, “Như thế này gọi là đi dạo?”.
Mễ Giai gật đầu cười nhẹ, “Tự nhiên muốn tản bộ một chút, nên đi tới đây”.
Mạc Chấn Huân không hỏi nhiều, tính khí của anh có vẻ không được tốt lắm, lại hay nóng nảy, nhưng đồng thời anh cũng là một người đàn ông rất ga lăng. Cầm lấy mấy cái túi trong tay cô, “Đi thôi”. Nói xong cũng không chờ Mễ Giai, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Mễ Giai kinh ngạc, đuổi theo bước chân anh, cô vốn chỉ muốn đi tới chào hỏi mà thôi, rồi anh tiếp tục ngắm phong cảnh, còn cô tiếp tục tản bộ, nhưng hiện tại sao lại thay đổi thành thế này?
Mễ Giai giống như cô dâu nhỏ đi theo phía sau anh, chân anh dài nên sải chân lớn, Mễ Giai gần như phải chạy chậm mới đuổi kịp bước chân anh. Thế này mà là đi dạo ư? Có mà là chạy bước nhỏ thì đúng hơn.
Nhận thấy Mễ Giai chưa đuổi kịp, Mạc Chấn Huân bèn đi chậm lại, hai người cứ như vậy sóng vai bước đi.
“Mấy ngày nghỉ vừa rồi không ổn à?”. Trầm mặc hồi lâu, Mạc Chấn Huân đột nhiên mở miệng hỏi.
“Hả?”. Mễ Giai không hiểu vì sao anh lại hỏi vậy.
“Sắc mặt của cô không tốt”. Mạc Chấn Huân hờ hững nói, xem như giải thích.
Đây không phải là người đầu tiên, lúc trước La Lệ và dì quản gia cũng đã nói với cô, “Thật sao? Chắc là mấy ngày vừa rồi tôi ngủ không đủ giấc”. Cô luôn trả lời như vậy, thật ra là thiếu vòng ôm của Nghiêm Hạo, ban đêm cô ngủ không yên, cô đang nghĩ có nên mua một con gấu bông thật lớn về để thay thế hơi ấm của anh hay không. Thói quen thực sự là điều rất đáng sợ, trước kia ở nhà, cô chưa bao giờ khó ngủ như vậy, thế mà mới sau ba năm hôn nhân đã nhiễm thói quen hưởng thụ vòng ôm của Nghiêm Hạo, đến bây giờ chỉ cần thiếu hơi ấm của anh là cả đêm trằn trọc.
“Trong nhà vẫn ổn chứ?”. Anh nhớ lại tình cảnh lần anh đưa cô về, sau này đọc báo mới biết chủ tịch ‘Kiến trúc Vũ Dương’ Nghiêm Vũ Dương đột nhiên phát bệnh qua đời, anh không biết cô có quan hệ thế nào với Nghiêm gia, nhưng hẳn là quan hệ không chỉ sơ sơ.
Cô bỗng nhớ tới ngày cha chồng qua đời là anh đưa cô về nhà, “Ừm, rất tốt”.
Mạc Chấn Huân đột nhiên dừng lại, bình tĩnh nhìn cô, Mễ Giai bị nhìn, cảm thấy có chút kỳ quái, sờ soạng mặt mình hỏi, “Trên mặt tôi có gì sao?”.
“Cô và Nghiêm Hạo là quan hệ gì?”. Mạc Chấn Huân chất vấn.
Vốn đã nghĩ đến khả năng anh cũng đoán được một ít, nhưng đối với câu hỏi đột ngột của anh, Mễ Giai vẫn trở tay không kịp, ánh mắt chột dạ nhìn đi nơi khác, đáp, “Không, không có quan hệ gì, chỉ là hiện tại tôi đang ở nhờ nhà anh ấy”. Đúng vậy, là tạm thời ở nhờ.
Mạc Chấn Huân nhìn cô, giống như đang nghiên cứu ý tứ và độ tin cậy trong lời nói của cô. Ngay tại lúc Mễ Giai cho rằng anh sẽ tiếp tục truy vấn, Mạc Chấn Huân lại xoay người đi về phía trước.
Mễ Giai ở đằng sau âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi đuổi theo bước chân anh.