Người Vợ Bí Mật - Chương 02

Tác giả: Mạc Oanh

La Lệ là một người nhiệt tình, lần gặp lại mấy ngày trước nói sẽ giới thiệu việc làm giúp cô, hôm nay đã gọi điện bảo cô đi phỏng vấn.
“Muốn tớ đi phỏng vấn?”. Đối với lời mời của La Lệ, Mễ Giai hiển nhiên cảm thấy bất ngờ, cô nghĩ La Lệ chỉ nói vậy cho có, không nghĩ cô ấy lại để chuyện này trong lòng, khiến cô rất cảm động, nhưng mà về phần đi làm. . . . .
“Lệ Lệ, tớ. . . .”. Mễ Giai nghe thấy đầu bên kia điện thoại có người gọi La Lệ.
“Mễ Giai, hiện tại tớ không thể nói chuyện với cậu được, tớ đang bận chút việc, để tớ đọc địa chỉ rồi cậu đến, khi nào tới nơi thì điện thoại cho tớ, tớ sẽ xuống đón cậu, cứ vậy nhé”. La Lệ nói nhanh, hoàn toàn không cho Mễ Giai cơ hội trả lời, Mễ Giai còn chưa kịp tiêu hóa hết lời nói của cô ấy, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Mễ Giai bất đắc dĩ cúp điện thoại, không biết có nên đi hay không.
Dì quản gia đang lau bàn, cuộc điện thoại vừa rồi của Mễ Giai đương nhiên cũng nghe được chút ít. Nhìn thấy cô chau mày, nhịn không được mở miệng hỏi, “Phu nhân muốn đi ra ngoài phỏng vấn sao?”.
“Dì à, dì nói cháu có nên đi không?”. Mễ Giai sầu não, giống như một đứa trẻ bất định.
“Phu nhân muốn đi sao? Nếu cô muốn đi tôi sẽ nói là nên đi, không khó chọn như vậy”. Bà làm quản gia ở đây cũng đã ba năm, không hề xem Mễ Giai là bà chủ, nhiều lúc còn coi cô như con gái mình. Bà biết Mễ Giai vừa tốt nghiệp Đại học đã gả cho tiên sinh, sau khi kết hôn gần như không hề đi ra ngoài, cho dù dạo phố một năm cũng không gặp cô được đến vài lần, mà tiên sinh thì gần như ngày nào cũng đi làm, căn bản không có thời gian trò chuyện với cô, bà biết thật ra cô rất cô đơn, tuy rằng ngày nào cũng cười, nhưng bà hiểu cô chẳng vui vẻ gì. Nếu đi ra ngoài làm việc có thể khiến cô vui vẻ và chuyện trò nhiều hơn, cũng không phải là không tốt.
“Nhưng mà, chồng cháu không đồng ý để cháu ra ngoài làm việc”. Lúc trước đã nói với Nghiêm Hạo rất nhiều lần, thái độ của anh đều giống nhau, xem ra lần này cũng sẽ không đồng ý.
“Sáng nào tiên sinh cũng đi làm từ sớm, buổi tối lại về rất muộn, nếu chúng ta cố ý giấu cậu ấy, cậu ấy nhất định không thể biết được”. Dì quản gia ngừng công việc, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Thật sự có thể làm vậy?”. Có lẽ dì nói đúng, Nghiêm Hạo ngày nào cũng đi sớm về muộn, đúng là nếu cô muốn ra ngoài làm việc thì anh cũng khó mà biết được.
“Ra ngoài đi dạo đối với thân thể cũng có lợi, suốt ngày ngồi buồn chán ở nhà không cẩn thận lại hỏng cả người”. Dì quản gia nói trêu.
“Được, vậy cháu đi”. Mễ Giai giống như quyết định việc trọng đại, nghiêm túc gật đầu, lại nghĩ đến điều gì, nhướng mày nói, “Nhưng nếu không trúng thì làm thế nào bây giờ?”.
“Như vậy có sao đâu, cô vốn không có ý định đi làm, chỉ là hiện tại vừa vặn có cơ hội này, nếu trúng tuyển đương nhiên là tốt, còn không trúng thì cô cũng chả tổn thất gì, cùng lắm là để lần sau, không có gì đáng ngại cả”. Dì quản gia như người mẹ hiền, luôn cổ vũ Mễ Giai làm những việc cô muốn. Mẹ! Mễ Giai không ngờ đã lâu lắm rồi cô không nhắc đến từ này, khi cô mới mười một tuổi mẹ đã qua đời vì bệnh tật, cuộc sống sau này của cô chỉ có cha, gần như những ấn tượng về mẹ đều phai nhạt dần.
“Cảm ơn dì ạ”. Mễ Giai theo cảm tính ôm chặt dì quản gia, ba năm này, may mắn có dì ở bên cạnh, mới không còn cảm thấy bản thân chỉ có một mình.
Mễ Giai thay một bộ âu phục trắng, buộc gọn mái tóc dài lên thành đuôi ngựa, cả người nhìn qua thanh thuần giống như nữ sinh Đại học, người ngoài khó có thể đoán được thật ra cô là người đã kết hôn ba năm.
Mễ Giai theo địa chỉ La Lệ cho đi tới một công ty thiết kế nội thất, quy mô không thể coi là lớn, nhưng cũng không thể nói là nhỏ. Lúc Mễ Giai ở dưới lầu gọi điện thoại cho La Lệ, La Lệ lại nói hiện tại không thể xuống được, bảo cô tự mình đi lên.
Nhìn thấy mọi người trong phòng làm việc đều là bộ dáng bận rộn, cô có chút hoa mắt, hỏi ai được đây, bọn họ dường như vô cùng bận rộn. Điện thoại hoạt động liên tục, bên này vừa mới buông, ngay lập tức lại có một cuộc gọi khác ở bên kia, cô muốn tìm một người để hỏi cũng không phải là chuyện dễ.
Mễ Giai ngơ ngác nhìn hết thảy, đang do dự có nên gọi lại cho La Lệ, đột nhiên từ bên cạnh quăng đến một tập tài liệu, một thanh âm trầm ấm trên đỉnh đầu cô vang lên, “Đem photo tài liệu này, rồi đưa đến phòng làm việc của tôi”. Nói xong liền xoay người rời đi, hướng về phía văn phòng của tổng giám đốc.
“Tôi. . . . Tôi không phải là nhân viên”. Mễ Giai trông bóng lưng cao lớn kia rời đi, thì thào lẩm bẩm. Nhìn tập tài liệu trong tay, lại nhìn mọi người trong phòng làm việc, Mễ Giai lắc đầu, thầm thở dài, phóng tầm mắt tìm kiếm máy photocopy.
Mễ Giai đem tài liệu photo rồi đưa đến cho người đàn ông vừa nãy, vừa vào cửa, liền thấy anh ta tao nhã ngồi dựa trên ghế da, một tay cầm 乃út, một tay cầm tài liệu, tô tô vẽ vẽ, cũng không ngẩng đầu lên.
Mễ Giai hít sâu một hơi, nói, “Thưa ngài, đây là tài liệu ngài cần”. Cung kính đem tài liệu đặt lên trên bàn. Mễ Giai thoáng nhìn, trong tay anh ta không phải là tài liệu, mà là một bản vẽ, hình như là bản thảo thiết kế nội thất.
Người đàn ông vẫn như trước không ngẩng đầu, cầm 乃út sửa sửa trên bản vẽ, coi như không biết có người mới vào.
Thấy anh ta như vậy, Mễ Giai vốn vô tình quấy rầy, bèn xoay người muốn chạy.
Không đợi Mễ Giai đi tới cửa, người ở phía sau lại lên tiếng, “Lấy giúp tôi một tách cà phê, không thêm đường”.
Mễ Giai sửng sốt, cô tới để phỏng vấn trợ lý kế toán, còn hiện tại là tình huống gì đây, chút cảm tình lúc anh ta xem cô như nhân viên văn phòng bỗng xẹp lép.
Xoay người, tiến lên, hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói, “Tiên sinh, mời anh nhìn cho rõ, tôi đến để phỏng vấn, bây giờ vẫn chưa phải nhân viên của anh”.
Nghe vậy, người đàn ông ngồi trước bàn làm việc mới ngẩng đầu lên, nhìn Mễ Giai, không nói gì, giống như muốn nhìn thấu cô.
Mễ Giai bị nhìn chằm chằm như vậy có chút không được tự nhiên, lắp bắp nói, “Anh. . . Anh nhìn gì vậy”. Vừa nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đồng thời cũng đỏ lên.
“Vậy từ hôm nay tôi nhận cô vào làm thư kí của tôi, bây giờ bắt đầu làm việc, cho nên ra ngoài kia lấy cho tôi một tách cà phê, không thêm đường”. Người đàn ông nói, biểu cảm trên mặt thoạt nhìn cũng không giống như đang đùa.
“Hả?”. Tình huống này khiến Mễ Giai có chút bất ngờ, cô nhớ là cô tới để phỏng vấn trợ lí kế toán mà, sao người này lại nói nhận cô làm thư kí của anh ta.
“Có vấn đề gì sao?”. Phản ứng của Mễ Giai khiến anh ta có vẻ không vui, rõ ràng trong câu hỏi vừa rồi, Mễ Giai nghe ra được giọng điệu dọa dẫm.
Mễ Giai theo bản năng lắc đầu, có lẽ chính bản thân cô cũng không biết mình nên làm gì.
“Vậy còn không mau đi đi”. Thanh âm không lớn, lại lộ ra cảm xúc cực kì không vui.
Mễ Giai sững sờ từ trong phòng đi ra, đến tận lúc đứng ở phòng pha trà, cô mới ý thức rằng bản thân đã mơ hồ trở thành thư kí của người ta, mà cô rõ ràng là đến để phỏng vấn trợ lý kế toán.
“Cái gì. . . . Cậu, bây giờ cậu là thư kí của Mạc tổng?”. La Lệ bị lời nói của Mễ Giai làm cho suýt sặc, thiếu chút nữa là phun hết nước vừa uống trong miệng ra, nói chuyện mà như hét ầm lên, căn bản chẳng thèm để ý xem âm lượng của mình có phù hợp với hiện trường hay không.
“Cậu nhỏ tiếng chút, mọi người đều đang nhìn bọn mình”. Phía dưới bàn Mễ Giai dùng chân đá đá La Lệ, nhắc nhở cô để ý lời nói. Xung quanh có mấy người đã tò mò nhìn về hướng các cô, một vài ánh mắt tìm kiếm vừa lúc chạm mắt cô, Mễ Giai chỉ biết áy náy cười trừ, có chút xấu hổ.
La Lệ lúc này mới nhớ bản thân hiện tại đang ngồi trong một tiệm cơm Tây, không hẳn là cao cấp, nhưng khung cảnh cũng không tệ, radio phát ra một khúc nhạc dương cầm, phục vụ tương đối tốt, phù hợp với túi tiền của tầng lớp lao động, đây là nơi rất nhiều công nhân viên chức thường xuyên ghé đến.
“Không phải cậu đến để phỏng vấn trợ lý kế toán à, sao tự nhiên lại thành thư kí?”. La Lệ đè thấp giọng hỏi. Hôm nay cô thật sự là bận rộn muốn điên rồi, bởi vì sắp đến cuối tháng, luôn có một đống sổ sách cần phải hoàn thành, vô số giấy tờ phải sửa lại, rồi còn bảng biểu, báo cáo nữa, cuối tháng nào cô cũng như đi đánh trận, hơn nữa một trợ lý kế toán lại vừa mới nghỉ việc, lượng công việc tháng này của cô cứ thế tăng thêm không ít, cho nên tận đến giờ tan tầm cô mới nhớ tới chuyện phỏng vấn của Mễ Giai.
Mễ Giai kể lại qua loa quá trình nhận việc của mình cho La Lệ, kỳ thực đến bây giờ cô vẫn cảm thấy khó hiểu, tự nhiên lớ ngớ lại trở thành thư kí của người ta.
“Đáng nhẽ tớ nên đi xuống đón cậu”. Nghe Mễ Giai kể xong, La Lệ ảo não nói.
“Hả?”. Mễ Giai có chút không hiểu.
“Người hôm nay nhận cậu làm thư kí tên là Mạc Chấn Huân, là tổng giám đốc, đồng thời là nhà thiết kế nội thất hàng đầu của công ty. Tháng trước vừa mới giành cúp vàng ở một cuộc thi quốc tế, hiện tại là nhà thiết kế nội thất được săn đón nhiều nhất trong nước. Nhưng mà tính khí anh ta không được tốt, lúc anh ta đang làm việc không thích bị người khác quấy rầy, mấy thư kí lúc trước cũng là bị anh ta mắng rồi đuổi đi”. La Lệ nói xong hơi lo lắng nhìn Mễ Giai.
“Vậy tớ. . .”. Chẳng phải sẽ rất thảm sao.
“Nếu không để tớ đi nói với Mạc tổng”. Thật ra La Lệ cũng sợ Mạc Chấn Huân, hơn nữa cô biết dù cô có đi nói hẳn là cũng không đạt được kết quả gì.
“Thôi quên đi, làm được đến đâu hay đến đấy. Về sau tớ chịu khó cẩn thận một chút, không chọc tới anh ta là được”. Mễ Giai không muốn làm phiền La Lệ, cô ấy giới thiệu việc làm cho cô đã là tốt lắm rồi, lại nghĩ đến biểu cảm lạnh lùng của Mạc Chấn Huân kia, cô nghĩ La Lệ có đi nói chuyện với anh ta cũng chẳng giải quyết được gì.
“Ừ, chỉ cần cậu không quấy rầy anh ta lúc anh ta đang thiết kế thì sẽ không sao đâu, bình thường lúc nào trông cũng lạnh lùng, nhưng trên cơ bản anh ta không hay mắng người vô cớ, có thể là những thư kí lúc trước thật sự làm ra những chuyện khó chấp nhận nên mới bị anh ta đuổi việc”. La Lệ an ủi Mễ Giai.
“Ừ, cám ơn cậu Lệ Lệ, tớ sẽ cẩn thận”. Mễ Giai cảm tạ.
Ngày thứ hai, lúc Mễ Giai tới công ty thì Mạc Chấn Huân và các nhân viên phòng ban khác đều chưa đến. Mễ Giai không có kinh nghiệm làm việc, cùng lắm chỉ có chút kinh nghiệm làm trong một tiệm ăn nhanh hồi nghỉ hè khi còn học Đại học, cho nên cô cũng không rõ thư kí cần phải làm những gì. Nhìn trên bàn làm việc của anh ta khá bừa bộn, Mễ Giai nghĩ thu dọn lại chắc sẽ không sao, cô nhớ trên ti vi người ta cũng hay diễn như vậy, vì thế cô liền dọn dẹp lại bàn làm việc, bắt đầu ngày đi làm chính thức đầu tiên của mình.
“Cô đang làm gì vậy?”. Mạc Chấn Huân cầm túi công văn, đứng ở cửa phòng, ánh mắt đầy giận dữ, xông vào quát Mễ Giai.
Lúc Mễ Giai mới thu dọn được một nửa, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận, cô sợ tới mức làm rơi vãi hết văn kiện và tư liệu trong tay, có chút hoảng sợ không dám nhìn anh.
Nhìn bản vẽ lộn xộn trên nền nhà, lửa giận trong mắt Mạc Chấn Huân càng tăng, quát, “Cô muốn làm cái quái gì vậy”. Bước đến đẩy Mễ Giai ra, cẩn thận nhặt giấy tờ lên.
“Tôi. . . Tôi nhìn thấy bàn hơi bừa bộn, nên muốn. . . Giúp anh dọn dẹp lại cho gọn”. Mễ Giai bị anh dọa, lắp ba lắp bắp giải thích.
“Không có ai nói với cô là không được phép động vào bàn làm việc của tôi sao?”. Mạc Chấn Huân cắn răng nói, anh ghét nhất việc bị người khác động chạm vào đồ đạc của mình, chẳng may bản thiết kế bị trộm, rồi truyền ra ngoài thì không phải chuyện đùa, hơn nữa kiểu bừa bộn của anh cũng có trật tự, ít nhất bản thân anh biết rất rõ vị trí của từng thứ. Cho nên từ trước đến giờ anh không cho phép người khác động vào bàn làm việc của mình, chuyện này ở công ty gần như mọi người đều biết.
Mễ Giai thành thật lắc đầu, đúng là không ai nói với cô, hôm nay không phải là ngày đầu tiên cô đi làm sao, hơn nữa đại bộ phận nhân viên công ty bây giờ còn chưa đến, cô muốn hỏi cũng không thể hỏi được.
“Cô. . .”. Mạc Chấn Huân thật sự bị cô làm cho tức giận, vừa định mắng tiếp, đột nhiên nhớ tới cô là người mà ngày hôm qua anh mới nhận vào, không biết cũng là đương nhiên, lạnh mặt nói, “Đi ra ngoài đi, về sau nhớ kỹ, đừng tự ý động vào đồ của tôi”.
“Vậy tôi phải làm những gì?”. Mễ Giai dè dặt hỏi, chỉ sợ lại chọc giận anh.
“Đi pha giúp tôi một tách cà phê đen rồi mang vào đây”. Nhìn bộ dáng vô tội đáng yêu của cô, khuôn mặt Mạc Chấn Huân lập tức giãn ra, giọng điệu cũng không còn nghiêm khắc như vừa nãy.
“Vâng”. Mễ Giai cung kính lui ra ngoài, sau khi đóng cửa lại mới thở ra một hơi dài. Nghĩ thầm đợi lát nữa mọi người đến làm, nhất định phải tìm người để hỏi rõ về Mạc Chấn Huân, không lại tái phạm như vừa rồi, đến lúc đó ૮ɦếƭ lúc nào không biết.
Mễ Giai từ miệng mọi người biết được, Mạc Chấn Huân không thích người khác động tay động chân vào đồ đạc của anh ta, cũng không thích bị người khác quấy rầy lúc anh ta đang thiết kế, đồ uống chỉ uống cà phê đen không đường, đặc biệt kiêng kị những người lợi dụng công việc với mục đích để tiếp cận anh ta, nghe nói lúc trước có mấy nữ thư kí bị đuổi việc cũng là do nguyên nhân này.
Không thể phủ nhận Mạc Chấn Huân là một người đàn ông anh tuấn, hơn nữa anh không chỉ có thiên phú ở phương diện thiết kế, mà còn có phương pháp điều hành quản lý công ty rất ổn định, cho nên trong thời gian ngắn ngủi vài năm, công ty chỉ có vài ba thành viên giờ đã trở thành một công ty có chỗ đứng vững chắc trong nước. Thế nên địa vị và giá trị của Mạc Chấn Huân hiện tại luôn có thể hấp dẫn phụ nữ, mục đích bọn họ đến đây không đơn thuần chỉ là làm việc, mà muốn thông qua công việc để tiếp cận anh.
Mễ Giai vô cùng cẩn thận để tránh ᴆụng chạm lôi khu[1]­­, cứ như vậy mang theo căng thẳng cùng sợ sệt trong lòng bắt đầu công việc đầu tiên của mình. Công việc của cô cũng không phức tạp, mỗi ngày ngoài việc sắp xếp ổn thỏa lịch trình xã giao của tổng giám đốc, thì thỉnh thoảng ghi chép lại các hội nghị, rồi gửi đi một vài thông cáo và văn kiện linh tinh.
Nghiêm Hạo vẫn đi sớm về muộn như trước, đôi khi còn đi công tác dài hạn, đối với sự thay đổi của Mễ Giai trong khoảng thời gian này anh cũng không để ý.
______________________
[1] Khu vực có sấm sét, ý nói lúc Mạc Chấn Huân tức giận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc