Ngoài phòng Nguyễn Niệm và Tôn Phóng càng nhìn càng tức giận, không khỏi lẩm bẩm.
Nguyễn Niệm: “Có gì đáng cười? Còn cười vui vẻ như vậy.”
Tôn Phóng: “Đúng thế, cô nam quả nữ còn ra thể thống gì!”
Nguyễn Niệm: “Đúng thế, sao ngay cả người hầu cũng không có?”
Tôn Phóng: “Chắc chắn là lão Khuất đuổi người ta đi rồi, đừng thấy hắn ngày thường ăn nói nghiêm chỉnh, thật ra trong bụng toàn ý xấu cả đấy!”
“Đúng……” Nguyễn Niệm dừng lại rồi lật lọng, “Ngươi mới đầy bụng ý xấu! Không được nói xấu A Ngạnh!”
Tôn Phóng mờ mịt, “A…… A Ngạnh? Ai là A Ngạnh?”
Nguyễn Niệm không muốn đôi co với hắn nên cõng rương thuốc tức giận bỏ đi.
Khuất Phong Vân thoáng nhìn thấy liền vội vàng đuổi theo.
Từ Kính Nhi cũng đi tới, thấy Tôn Phóng thì vui vẻ nói: “Tôn đại ca……”
Tôn Phóng nhét bánh quế vào tay nàng, ủ rũ nói: “Hôm kia nàng nói muốn ăn bánh quế…… Ta đi trước……”
“Tôn đại ca,” Từ Kính Nhi cầm bánh quế nói, “Ta cũng làm điểm tâm, ngươi chờ một lát, ta bảo người đem tới.”
Tôn Phóng: “…… Vậy, vậy ăn xong rồi đi cũng được.”
Ngụy Thanh Đồng nhìn Tôn Phóng, sờ cằm nghĩ vậy Tôn đại ca này là tình mới hay tình cũ?
Nguyễn Niệm đang đi thì đột nhiên rương thuốc bị níu lại, muốn kéo cũng kéo không được.
Y xoay người cả giận nói: “Ngươi làm gì thế?!”
Khuất Phong Vân níu chặt rương thuốc không thả, “Sao không chờ ta?”
“Chờ ngươi làm gì?” Nguyễn Niệm thấy hắn liền tức giận, “Tướng phủ chẳng phải rất tốt sao, ngươi ở đó luôn đi.”
Khuất Phong Vân im lặng nhìn y.
Nguyễn Niệm bị hắn nhìn mất tự nhiên, cứng cổ nói: “Nhìn, nhìn cái gì?”
Khuất Phong Vân: “Ngươi ghen à?”
“Cái…… Cái gì ghen?” Nguyễn Niệm phủ nhận, “Ta không có!”
Khuất Phong Vân: “Vậy sao giận?”
“Ta, ta chỉ là……” Nguyễn Niệm ấp úng một hồi rồi dữ dằn nói, “Ta muốn giận thì giận, còn phải chọn thời gian sao?!”
Khuất Phong Vân: “……”
Nguyễn Niệm giật phắt rương thuốc, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Khuất Phong Vân đi theo, Nguyễn Niệm quay đầu lại nói: “Ngươi…… Ngươi về chỗ của mình đi, không muốn ngủ với ngươi nữa.”
Khuất Phong Vân chỉ vào cánh tay phải của mình còn đang treo trêи cổ: “Chưa lành.”
Nguyễn Niệm: “Ngươi tìm đại phu khác đổi thuốc cho ngươi đi.”
Khuất Phong Vân: “Ngươi nói muốn chăm sóc ta mà.”
Nguyễn Niệm: “……”
Nguyễn Niệm đành phải để hắn cùng về.
Bọn họ vừa vào cổng, Nguyễn Niệm liền chạy tới phòng bếp. Khuất Phong Vân đi theo liền thấy Nguyễn Niệm bưng nồi canh gà nói đem cho nương của y và Tiểu Nguyệt uống.
Khuất Phong Vân: “…… Chẳng phải đã nói nấu cho ta sao?”
Nguyễn Niệm: “Ngươi uống nhiều thế không sợ bể bụng à?!”
Khuất Phong Vân: “Không sợ.”
“Vậy cũng không cho ngươi uống,” Nguyễn Niệm bưng canh gà ra ngoài lẩm bẩm, “Còn cười với người khác, có đổ cũng không cho ngươi uống!”
Khuất Phong Vân: “……”
Tiểu Nguyệt vừa nhìn canh gà trêи tay vừa nhìn sắc mặt đen thui của Khuất Phong Vân, sau đó trả canh gà lại cho Nguyễn Niệm, “Thiếu gia, ta, ta không uống canh gà được.”
Nguyễn Niệm: “Sao thế?’
Tiểu Nguyệt: “Ta…… Ta đau bụng!”
Nguyễn Niệm giật mình: “Sao? Ta khám cho……”
“Không…… Không cần,” Tiểu Nguyệt nói, “Giờ còn chưa đau nhưng uống canh gà xong sẽ đau ngay.”
Nguyễn Niệm: “……” Đây là bệnh gì?
–
Mộ Dung Diễn ngồi trêи ghế đá nhìn Cố Lang đang cho ngựa ăn trong chuồng bên cạnh, không khỏi thắc mắc: “Nó rốt cuộc là ngựa hay chó vậy? Còn biết ngươi ở thư phòng nữa?”
Cố Lang sờ cổ ngựa nói: “Chắc trùng hợp thôi.”
Con ngựa ngẩng đầu giụi giụi Cố Lang.
Khóe miệng Mộ Dung Diễn giật một cái, đi qua nói: “Đặt tên cho nó đi, gọi là…… A Phiền nhé?”
Con ngựa liền vươn đầu tới ủi hắn.
Mộ Dung Diễn: “Không thích à? Vậy gọi Đại Phiền? Tiểu Phiền?”
Cố Lang: “……”
Con ngựa suýt nữa phá tan cửa chuồng đuổi theo Mộ Dung Diễn.
Cố Lang vuốt lông dỗ dành nó rồi lại nhìn Mộ Dung Diễn hỏi: “Gọi A Từ được không?”
Từ biệt hôm qua, quên hết quá khứ.
Mộ Dung Diễn giật mình, nắm chặt tay Cố Lang, ý cười rơi vào đáy mắt, “Được, vậy gọi là A Từ.”
A Từ ngửa đầu hí một tiếng.
Mộ Dung Diễn bỗng nhiên lôi kéo Cố Lang ra ngoài, vô cùng lo lắng.
Cố Lang khó hiểu nói: “Đi đâu?”
“Chẳng phải mấy ngày trước phụ hoàng nói muốn gặp ngươi đó sao?” Mộ Dung Diễn nói, “Đừng để ông ấy đợi lâu.”
Cố Lang có chút khẩn trương, “Giờ…… giờ đi ngay sao?”
Mộ Dung Diễn gật đầu, “Gặp xong nhân tiện cùng phụ hoàng dùng bữa tối luôn.”
Cố Lang: “……” Chỉ sợ ông ấy muốn đánh ngươi thôi.
Lão Hoàng đế đang ăn đùi dê nướng trong ngự thư phòng thì nghe tiểu thái giám nói Thái tử điện hạ tới.
Hắn vội vàng giấu đùi dê rồi lau miệng vì sợ bị Thái tử phát hiện.
Thân thể hắn không tốt, ngày thường uống thuốc thay nước, một bát lại một bát, thái y nói phải kiêng ăn mặn và dầu mỡ.
Thế là Thái tử ra lệnh cho ngự thiện phòng nghe lời thái y.
Sau đó lão Hoàng đế ngày ngày ăn chay, mỗi lần ăn thịt đều phải giấu Thái tử.
Mộ Dung Diễn kéo Cố Lang đi tới nói: “Phụ hoàng, con dẫn y đến rồi.”
Cố Lang quỳ xuống hành lễ: “Cố Lang khấu kiến Hoàng thượng.”
Lão Hoàng đế nheo mắt nói: “Ngươi chính là đứa bé kia của Cố gia à? Nào, đứng lên rồi hãy nói.”
Hắn nhìn Cố Lang rồi khẽ thở dài, kể lại vụ án Cố gia năm đó.
Năm đó Nhϊế͙p͙ Trạm bỏ mạng, hắn đúng là rất tức giận nhưng chưa từng muốn cả nhà Cố gia đền mạng. Chỉ là khi hắn mê man tỉnh lại thì ván đã đóng thuyền, lão thái giám theo hắn nhiều năm đứng trước mặt hắn nói cả nhà Cố gia đã ૮ɦếƭ.
Khi đó hắn mới phát hiện bên cạnh mình đã mất đi người đáng tin cậy.
Sau đó Bắc Kỳ dẫn binh xâm lăng, biên cương thất thủ, hắn bị ép cầu hoà, chỉ có thể ngày qua ngày trốn trong thành cung do Lục Bình Sơn và Trịnh Vu Phi xây lên.
Mười một năm qua hắn luôn nhẫn nhịn, âm thầm cùng Thái tử hỗ trợ chấn chỉnh quân lực ở biên giới phía Bắc rồi từng bước trừ bỏ vây cánh của Lục Bình Sơn……
Bây giờ Lục Bình Sơn và Trịnh Vu Phi đều đã vào ngục, lão Hoàng đế bảo Cố Lang: “Ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ trả lại công bằng cho Cố gia!”
Cố Lang dập đầu nói: “Đa tạ Hoàng Thượng.”
Lão Hoàng đế lại nói: “Nhiều năm qua trẫm hổ thẹn trong lòng, cũng muốn đền bù phần nào……Nếu ngươi đồng ý thì có thể tiếp nhận chức vụ của phụ thân ngươi năm xưa, thế nào?”
Cố Lang dừng một chút rồi nói những năm nay mình lớn lên ở sơn dã nên không hiểu binh pháp, sợ là khó gánh nổi trách nhiệm này.
Lão Hoàng đế thở dài nói: “Ngươi đã không muốn thì……”
Mộ Dung Diễn bỗng nhiên quỳ xuống nói: “Phụ hoàng, nhi thần cũng có chức vụ rất thích hợp với y.”
Lão Hoàng đế hỏi: “Là gì?
Mộ Dung Diễn đáp: “Thái tử phi ạ.”
Lão Hoàng đế: “……”