Tay Nguyễn Niệm run lên, bát cơm “cạch” một tiếng rớt xuống bàn. Y kinh hãi nhìn sang Khuất Phong Vân.
Khuất Phong Vân mặt không biểu tình.
“Có thai đều sẽ vất vả một chút,” Nguyễn đại nương tiếp tục nói, “Con dâu à, gần đây thân thể con thế nào? Có nôn không? Đứa nhỏ có quấy không……”
Nguyễn Niệm bưng bát cơm, nơm nớp lo sợ nói: “Nương, hắn không phải……”
“Niệm nhi,” Nguyễn đại nương nghiêm trang nói, “Con phải chăm sóc con dâu cho tốt, mang thai đứa nhỏ cũng chẳng dễ dàng gì……”
Khuất Phong Vân bỗng nhiên mở miệng nói: “Không có con.”
“Hả?” Nguyễn đại nương tỏ vẻ thất vọng, “Chưa mang thai à? Vậy các con phải tranh thủ đi, nhân lúc nương còn khỏe, có thể trông con giúp hai đứa……”
Tiểu Nguyệt đứng sau lưng Nguyễn đại nương đã nín cười đến mức bả vai run rẩy, giờ không chịu nổi nữa ngồi xổm trêи đất.
Nguyễn đại nương quay lại nhìn nàng, “Tiểu Nguyệt, sao lại ngồi xổm thế kia?”
“Không có, không có gì ạ,” Tiểu Nguyệt che miệng lúng 乃úng đáp, “Chính là, bụng, đau bụng thôi ạ.”
Khuất Phong Vân, Nguyễn Niệm: “……”
–
Cạnh ao cá trong sòng bạc Sơn Hà có một hắc y nhân đang ngồi xổm. Tôn Phóng đi qua gọi: “Cẩu tử!”
Hắc y nhân quay đầu lại, chính là người hôm đó đưa tới bản đồ thủy lao của Trịnh phủ. Hắn tức giận nói: “Ngươi mới là cẩu tử, ta tên là Khuyển Tị!” Hắn cũng không biết mẹ mình nghĩ gì mà sinh hắn trong ổ chó vào giờ Tỵ nên đặt tên là Khuyển Tị. Vậy nếu sinh hắn trong ổ gà thì chẳng phải sẽ gọi là Kê Tị hay sao?
“Được được,” Tôn Phóng nói, “Mau dậy đi, có nhiệm vụ rồi.”
Khuyển Tị giật mình nói: “Hả? Sao lại có nhiệm vụ?!”
“Cái gì gọi là lại?!” Tôn Phóng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Ngươi tự mình đếm xem, dạo này ngươi đã làm được chuyện gì?! Cả ngày chỉ biết ngủ!”
Khuyển Tị nhỏ giọng nói: “Ta còn đang tuổi phát triển mà, phải ngủ nhiều chứ.”
Tôn Phóng: “Ngủ cái đầu ngươi! Một ngày ngủ sáu canh giờ còn chưa đủ à! Ngươi muốn ngủ mốc meo luôn hay sao?”
“Mấy ngày trước ta mới đón sinh nhật mười bảy tuổi,” Khuyển Tị cãi, “Điện hạ đã hứa năm nay sẽ cho ta ngủ bảy canh giờ.”
Tôn Phóng gật đầu, “Ừm, lúc điện hạ nói là chưa có chuyện gì làm, giờ chẳng phải có chuyện rồi sao?”
Khuyển Tị: “……” Có phải ta lại bị lừa không vậy?
Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, Tôn Phóng vội vàng nói, “Đi nhanh đi, tới rừng trúc ngoài thành trông chừng Thái tử phi, nói là điện hạ sai ngươi đi, đừng nhắc gì đến sòng bạc Sơn Hà nhé.”
Từ Kính Nhi và nha hoàn đứng trước cửa sòng bạc Sơn Hà gõ cửa. Nha hoàn nói: “Tiểu thư, sòng bạc đã đóng cửa rồi, còn có người sao?”
“Tôn đại ca chắc đã về đây.” Từ Kính Nhi cũng không biết Tôn Phóng đi đâu nên chỉ có thể về sòng bạc Sơn Hà tìm hắn.
Ầm một tiếng, cửa mở ra từ bên trong, Tôn Phóng thò đầu ra kinh ngạc nói: “Từ cô nương?”
“Tôn đại ca!” Từ Kính Nhi vui vẻ nói, “Ta đoán huynh sẽ về đây mà!”
Tôn Phóng ngượng ngùng nói: “Lần trước ta không từ mà biệt…… Thật xin lỗi, ta có việc gấp……”
“Không sao,” Từ Kính Nhi nói, “Là ta mang đến phiền toái cho huynh, huynh đừng để trong lòng. Hôm nay ta đến để cám ơn huynh.” Nàng cầm lấy hộp cơm tinh xảo từ tay nha hoàn, “Ta cũng không biết huynh thích ăn gì nên mang cho huynh mấy món điểm tâm, huynh đừng chê nhé.”
Tôn Phóng nhận lấy hộp cơm cười nói: “Không có đâu, ta thích nhất là điểm tâm.”
Từ Kính Nhi cũng cười: “Vậy…… Ta về trước đây.”
Tôn Phóng trù trừ một hồi rồi nói: “Ta đưa nàng về.”
–
Nguyễn Niệm theo sau Khuất Phong Vân, trêи đường đi e dè nhìn sắc mặt của hắn, muốn nói lại thôi.
Khuất Phong Vân rốt cuộc dừng lại hỏi: “Sao thế?”
Nguyễn Niệm nhỏ giọng nói: “Ngươi có phải đang tức giận không?”
Khuất Phong Vân: “Không có.”
Nguyễn Niệm: “Nhưng sắc mặt ngươi thật khó coi.”
Khuất Phong Vân: “Sắc mặt ta lúc nào chẳng khó coi?”
Nguyễn Niệm: “……” Hình như cũng đúng nha.
“Ngươi thật sự không tức giận chứ?” Nguyễn Niệm liên tục xác nhận, “Mẹ ta bảo ngươi sinh con ngươi cũng không tức giận……”
Khuất Phong Vân bịt miệng y lại.
Nguyễn Niệm: “Ô ô ô……”
Từ Kính Nhi và Tôn Phóng đang đi về Tướng phủ thì bỗng nhiên nhìn thấy tiểu thái y hôm nọ đến Tướng phủ, bên cạnh còn có một nam nhân lạnh lùng, dáng dấp cũng rất đẹp. Không biết hai người đang nói gì, chỉ thấy nam nhân kia đột ngột đưa tay bịt miệng tiểu thái y.
Từ Kính Nhi “a” một tiếng ôm chầm nha hoàn bên cạnh, hết sức kϊƈɦ động.
Tôn Phóng bị nàng làm giật mình, “Sao thế?”
Từ Kính Nhi lắc đầu, xúc động nói: “Không có gì, chỉ là mắt thấy bỗng nhiên rất vui vẻ.”
Tôn Phóng nhìn theo ánh mắt nàng liền thấy Nguyễn Niệm huơ tay muốn đánh Khuất Phong Vân, nhưng vì tay ngắn nên chỉ có thể đánh tới cánh tay hắn.
Lão Khuất? Tôn Phóng có chút buồn bực, sao Khuất Phong Vân lại đi cùng tiểu thái y kia?
Hắn quay lai thấy Từ Kính Nhi hai mắt phát sáng thì không khỏi tò mò: “Nàng thích xem người ta đánh nhau à?”
Từ Kính Nhi gật đầu, “Ta vốn muốn để Nguyễn thái y và Thái tử đánh nhau, không ngờ y có người khác rồi…… Như vậy cũng tốt.”
Tôn Phóng mờ mịt: “Sao lại muốn để y và Thái tử đánh nhau? Không sợ bị chém đầu à?”
Từ Kính Nhi: “Bởi vì đẹp mắt.”
Tôn Phóng: “……”
Nguyễn Niệm bay nhảy mệt mỏi, khóe mắt liếc thấy tiểu thư Tướng phủ đứng cách đó không xa thì lập tức xấu hổ, “Aaa…… Thả a…… Buông ra……”
Khuất Phong Vân: “Không cho nói nữa.”
Nguyễn Niệm gật đầu.
Khuất Phong Vân buông tay ra, Nguyễn Niệm bĩu môi đi qua chào hỏi Từ Kính Nhi, “Từ cô nương.”
Khuất Phong Vân cũng đi tới nhưng không nói gì với Tôn Phóng, giả bộ như không quen biết.
Từ Kính Nhi nói với Nguyễn Niệm: “Nguyễn thái y, hẹn gặp không bằng vô tình gặp, cùng đi uống chén trà nhé?”
Nguyễn Niệm còn chưa lên tiếng thì Khuất Phong Vân đã kéo tay y nói: “Cáo từ.” Sau đó trực tiếp lôi người đi.
Từ Kính Nhi: “……”
*
Cố Lang đang nấu thuốc dưới lầu thì chợt nghe thấy “bộp” một tiếng, có người rơi từ trêи cây xuống cách đó không xa.
Cố Lang: “……”
Khuyển Tị vỗ vỗ bụi đất trêи người, ngượng ngùng nói: “Ta không cẩn thận ngủ thϊế͙p͙ đi, Thái tử phi đừng trách.”
Cố Lang: “…… Ta tên là Cố Lang.”
Khuyển Tị: “Được rồi, Thái tử phi còn gì dặn dò không?”
Cố Lang nhịn một chút rồi nói: “Uống trà cho tỉnh ngủ nhé?.”
Khuyển Tị: “Được được.”
Bọn họ nấu trà, Khuyển Tị nằm trêи ghế trúc thoải mái thở hắt ra.
Cố Lang nhìn hắn có vẻ mệt mỏi liền nói: “Hay là ngươi vào phòng ngủ một lát đi?”
“Không được không được,” Khuyển Tị lắc đầu nói, “Nếu bị điện hạ biết thì sẽ nhét ta vào Ⱡồ₦g heo dìm xuống nước.”
Cố Lang: “…… Cách trừng phạt này của các ngươi thật không tầm thường.”
“Chưa hết đâu,” Khuyển Tị chua xót nói, “Lần trước có vị huynh đệ trêи đường dò la tin tức nhất thời nhịn không được nên đi uống chút rượu, sau khi điện hạ biết thì bắt hắn cởi hết đồ, trêи cổ treo hai bình rượu, quỳ trong sân một đêm, thật thê thảm a……”
Cố Lang: “……” Vị huynh đệ này chắc là ngươi chứ gì?
Khuyển Tị đột nhiên cảm giác không đúng, sao hắn có thể nói xấu Thái tử trước mặt Thái tử phi chứ, đây chẳng phải là muốn ૮ɦếƭ sao? Cái này còn nghiêm trọng hơn cả khi dò la tin tức mà chạy đi uống rượu nữa, hắn vội vàng bổ sung: “Nhưng điện hạ là người tốt, võ công giỏi, dáng dấp cũng đẹp……”
“Dáng dấp cũng đẹp?” Cố Lang nhớ lại Ngô Lục từng hớn hở khen: “Thái tử rất đẹp, gọi là cái gì nhỉ…… A a, ngọc thụ lâm phong, phong thần tuấn lãng, càn khôn tươi sáng……”
Nhưng bộ dạng hiện tại của Thái tử…… Ngọc thụ lâm phong? Phong thần tuấn lãng?
Ngược lại rất điên thì có.
Cố Lang trầm mặc nửa ngày rồi hỏi: “Ngươi biết vẽ à?”
“Biết chứ,” Khuyển Tị xoa xoa tay, ngo ngoe muốn động, “Ta vẽ đẹp lắm, muốn vẽ cái gì?”
Cố Lang: “Vẽ Thái tử điện hạ.”
“Vẽ điện hạ?” Khuyển Tị hơi sửng sốt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói, “Thái tử phi nhớ điện hạ rồi đúng không? Muốn nhìn tranh nhớ đến người sao?”
Cố Lang: “……”