Mộ Dung Diễn đối với chuyện lần trước hôn Cố Lang trêи nóc nhà làm y hôn mê bất tỉnh vẫn luôn canh cánh trong lòng. Khi đó Tôn Phóng thấy hắn vội vã ôm Cố Lang ngất xỉu trở về liền hỏi sao y lại bị ngất?
Mộ Dung Diễn lúng túng đáp, “Hôn một cái…… liền ngất.”
Tôn Phóng thất kinh nói, “Buồn nôn đến ngất đi cơ à?”
“Ngươi mới buồn nôn!” Mộ Dung Diễn tức giận đánh người, lại bị câu nói kia làm buồn bực không thôi, sợ mình thật sự làm người ta buồn nôn nên mới ngất.
Nhưng giờ y không ngất, cũng không cắn hắn, mặt tuy vẫn bình tĩnh nhưng lại ửng đỏ. Mộ Dung Diễn bỗng nhiên hiểu ra, chống ở đầu giường hỏi: “Lần trước ngươi té xỉu là vì…… máu à?”
Cố Lang không trả lời mà xốc chăn lên nói: “Nếu mắt ngươi lành rồi thì ta về trước.”
Mộ Dung Diễn: “……”
Cố Lang mặc áo ngoài rồi đẩy cửa ra.
“Cố Lang!” Mộ Dung Diễn nắm lấy mép giường, rũ mắt nói, “Ăn điểm tâm rồi hãy đi.”
Cố Lang đứng ở cửa, gió sớm thổi qua làm dịu đi hơi nóng trêи mặt y.
“Không cần.” Y nói rồi đi thẳng.
Khi Cố Lang bưng thuốc vào, Triệu Chuyết nằm trêи giường mờ mịt nhìn Thái tử có vẻ không vui.
“Triệu thúc, uống thuốc đi.” Cố Lang bưng thuốc cho Triệu Chuyết, liếc nhìn Thái tử ngồi bên cạnh hỏi, “…… Sao thế?”
Thái tử sờ sờ cây tiêu trong иgự¢, ủ rũ đáp: “Không có gì, nhớ lại chút chuyện thương tâm thôi.”
Cố Lang cũng không hỏi hắn nhớ lại chuyện thương tâm gì, thấy Triệu Chuyết uống thuốc xong liền cầm lấy bát, bảo hắn nghỉ ngơi thật tốt.
“Thiếu gia,” Triệu Chuyết áy náy nói, “Đều tại ta vô dụng, liên lụy ngươi và điện hạ rồi.”
Hắn nói vì chuyện sổ sách mãi không có tiến triển gì nên muốn tới phòng thu chi của Trịnh phủ tìm thử, ai ngờ bất cẩn bị thủ vệ tuần tra trong phủ phát hiện.
“Ta để ý giờ thay quân ở Trịnh phủ vài ngày, nghĩ sẽ tránh được lính tuần tra, không ngờ vẫn bị…… Ai……”
“Sổ sách không có ở phòng thu chi,” Thái tử nói, “Vật quan trọng như vậy Trịnh Vu Phi sẽ để gần mình mới có thể an tâm.”
Cố Lang trầm ngâm: “Thư phòng? Phòng ngủ?”
Thái tử gật đầu: “Ta đoán là phòng ngủ nhưng còn phải điều tra thêm đã. Trước mắt vẫn nên cẩn thận chút, không nên hành động hấp tấp. Mấy ngày nay Trịnh Vu Phi đang truy tìm khắp thành, các ngươi nhớ cẩn thận. Ta sẽ cho người canh giữ gần đây để phòng bất trắc.” Hắn đứng lên nói với Cố Lang, “Ngươi ở đây chăm sóc Triệu thúc đi, trong cung còn có việc, ta phải về rồi.”
Cố Lang: “Được.”
Thái tử cầm tiêu đi ra ngoài, Cố Lang có chút băn khoăn: “Cây tiêu đó…… ᴆục lỗ sai rồi.”
“Không sao,” Thái tử bước xuống lầu trúc, quay đầu nói, “Ta rất thích”.
*Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Nguyễn Niệm ngồi cạnh bàn ôm bát nhìn mẹ y vừa nói huyên thuyên vừa gắp thức ăn vào chén Khuất Phong Vân, sợ Khuất phó thống lĩnh mất kiên nhẫn lại muốn lật bàn.
Khuất Phong Vân không Gi*t y nhưng sợ y ra ngoài nói lung tung nên muốn y tạm thời ở lại Khuất gia.
“Không được,” Nguyễn Niệm nói, “Còn Thái y viện thì làm sao bây giờ?”
Khuất Phong Vân: “Ta đã nhờ người xin cho ngươi nghỉ phép rồi.”
Nguyễn Niệm: “……”
“Vậy cũng không được,” Nguyễn Niệm rầu rĩ nói, “Nếu ta lâu ngày không về nhà thì mẹ ta sẽ lo lắng.”
Khuất Phong Vân yên lặng lau đao, không nói lời nào.
Nguyễn Niệm co lại đến góc tường, ủy khuất nói: “Vậy tốt xấu gì cũng phải cho ta về nhà nói với mẹ ta một tiếng chứ.”
Khuất Phong Vân: “Để ta kêu người khác nói.”
“Không được,” Nguyễn Niệm kiên trì, “Nếu không gặp được ta, mẹ ta sẽ không tin.”
Khuất Phong Vân lau đao hồi lâu, thấy Nguyễn Niệm ngồi xổm ở góc tường không chịu nhượng bộ thì đành phải nói: “Ta cùng ngươi về.”
Nguyễn Niệm: “A?”
Khuất Phong Vân: “Ngươi nửa đường chạy mất thì sao đây?”
Nguyễn Niệm thề thốt: “Không có đâu!”
Khuất Phong Vân: “Không tin.”
Nguyễn Niệm: “……”
Thế là Nguyễn Niệm đành phải dẫn Khuất Phong Vân về nhà.
Trước khi vào cửa, Nguyễn Niệm bảo Khuất Phong Vân rằng mẹ y trí nhớ không tốt lắm, lát nữa nếu nói sai thì mong Khuất Phong Vân bỏ qua.
Khuất Phong Vân: “Trí nhớ không tốt?”
“Ừ,” Nguyễn Niệm gật đầu, “Chẳng hạn như lần trước sư phụ tới ăn cơm, mẹ ta không nhớ được ông ấy là sư phụ ta, cứ tưởng là người bà con xa làm nghề nuôi heo, mẹ ta hỏi ông ấy heo nuôi lớn chừng nào, bán đi chưa, sinh heo con chưa……”
Khuất Phong Vân: “……”
Nguyễn Niệm: “Còn có lần trước nữa, Lưu thúc đến giao củ cải, mẹ ta tưởng hắn là ông cậu đã rời nhà ta nhiều năm, lôi kéo hắn khóc mấy canh giờ không chịu cho hắn đi. Còn có lần trước trước nữa……”
“Đi thôi,” Khuất Phong Vân ngắt lời hắn, “Ta biết rồi.”
“Niệm nhi?” Bỗng nhiên một nha hoàn đỡ một vị đại nương tóc bạc đi ra, “Niệm nhi trở về rồi sao?”
“Nương,” Nguyễn Niệm vội vàng chạy tới dìu bà, “Sao nương lại ra đây làm gì? Bên ngoài gió lớn lắm.”
Nguyễn đại nương hiền hậu đáp: “Ta nghe thấy tiếng nói chuyện, nghĩ là con về nên ra nhìn xem.” Bà quay lại thấy Khuất Phong Vân liền hỏi, “Vị này là……”
Nguyễn Niệm nói: “Nương, đây là bạn con, A……”
Khuất Phong Vân ςướק lời: “Khuất Phong Vân.”
“Tiểu Khuất à,” Nguyễn đại nương nhiệt tình nói, “Mau vào nhà ngồi đi.”
Bọn họ vào phòng, Nguyễn Niệm dè dặt nói với mẹ y gần đây Thái y viện hơi bận rộn, có lẽ vài ngày tới y không thể về nhà.
“Không sao,” Nguyễn đại nương nói, “Chuyện trong cung quan trọng hơn, đừng lo cho ta, còn có Tiểu Nguyệt mà.”
Tiểu Nguyệt là nha hoàn Nguyễn Niệm mua về chăm sóc Nguyễn đại nương.
“Thiếu gia yên tâm,” Tiểu Nguyệt nói, “Ta sẽ chăm sóc tốt cho lão phu nhân.”
Nguyễn Niệm lúc này mới hơi yên tâm. Nguyễn đại nương nhiệt tình hiếu khách, nhất định phải giữ Khuất Phong Vân lại ăn cơm, bận bịu nấu một bàn lớn đầy đồ ăn.
“Nào, ăn nhiều một chút.” Nguyễn đại nương gắp đùi gà vào chén Khuất Phong Vân, “Nếm thử tay nghề của đại nương, Tiểu……” Bà chợt nhớ không ra, lại quay đầu hỏi Nguyễn Niệm, “Vị này là……”
Nguyễn Niệm: “Khuất.”
Khuất Phong Vân: “……”
“Đúng đúng……” Nguyễn đại nương cười nói, “Xem đầu óc ta này, già thật rồi. Nào, Tiểu Khuất, ăn nhiều một chút……”
Khuất Phong Vân yên lặng bưng bát lên ăn cơm.
Nguyễn đại nương cũng gắp đùi gà cho Nguyễn Niệm, “Dạo này con gầy hẳn, ăn thêm chút thịt đi.”
Nguyễn Niệm gật đầu cười nói: “Nương cũng ăn đi.”
Nguyễn đại nương ăn vài miếng cơm, thấy Khuất Phong Vân chỉ ăn cơm mà không gắp thức ăn thì vội vàng gắp thêm cho hắn, “Ăn nhiều đồ ăn một chút, Tiểu, Tiểu……”
Khuất Phong Vân vừa muốn nói tên thì Nguyễn đại nương giật mình nói: “Con dâu.”
Khuất Phong Vân: “……”
“Khụ khụ……” Nguyễn Niệm bị sặc, bất đắc dĩ nói, “Nương, hắn là bạn con, họ Khuất.”
Nguyễn đại nương lại giật mình nói: “Đúng đúng đúng, Tiểu Khuất, ăn nhiều đồ ăn một chút.”
Nguyễn Niệm thở phào, vừa bưng bát lên thì lại nghe mẹ y hỏi: “Con dâu à, mấy tháng rồi, khi nào sinh?”