Hôm nay Tướng phủ gà bay chó chạy, nhốn nháo hơn nửa ngày.
Đầu tiên là Cao Thừa nổi trận lôi đình, đánh một trận với Tôn Phóng. Hai người đánh nhau thở hồng hộc, quần áo đều rách bươm nhưng vẫn bất phân thắng bại. Cuối cùng Cao Thừa đen mặt, đằng đằng sát khí bỏ đi.
Sau đó Tôn Phóng lại bị thừa tướng vác chổi lông gà rượt từ tiền sảnh tới sân sau, chổi cũng đánh thành trụi lủi, lông gà bay đầy đất.
Từ Chi Nghiêm vừa rượt vừa mắng: “Ở đâu ra đứa nhà quê này?! Dám khi dễ nữ nhi của ta! Ta đánh ૮ɦếƭ ngươi!”
Từ Kính Nhi chạy theo can ngăn, “Cha, chuyện không liên quan tới Tôn đại ca, cha đừng đánh nữa!”
Từ Chi Nghiêm cả giận: “Con đã mang thai cốt nhục của hắn mà còn nói không liên quan tới hắn à?!”
Từ Kính Nhi: “……”
Cuối cùng Tôn Phóng bị Từ Chi Nghiêm nhốt vào kho củi, nói là trước khi điều tra rõ nội tình thì không thả ra.
*
Trịnh Vu Phi có được mấy con ngựa tốt, cường tráng mạnh mẽ, oai hùng bừng bừng.
Cao Thừa thích huấn luyện ngựa, khi nào Trịnh Vu Phi tìm được ngựa tốt đều mời hắn tới phi ngựa, nếu thích con nào thì cho hắn mang đi.
Nhưng hôm nay Cao Thừa lại không hứng thú lắm, cưỡi ngựa chạy vài vòng rồi thôi, sầm mặt ngồi một bên.
Trịnh Vu Phi cũng xuống ngựa, đi qua hỏi: “Ngựa này không vừa ý sao? Cao huynh có vẻ không vui lắm?”
Cao Thừa khoát tay nói: “Không phải do ngựa.”
Trịnh Vu Phi: “Thế thì là gì?”
Cao Thừa rót trà nói: “Từ Chi Nghiêm không dùng được nữa.”
Tay bưng trà của Trịnh Vu Phi dừng lại, “Cao huynh cớ gì nói vậy?”
Cao Thừa bỗng nhiên đập bàn, “Dạo này hắn ngày càng không để bản tướng quân vào mắt! Lừa gạt giấu giếm ta, ngay cả nữ nhi cũng không chịu gả cho ta, không phải chột dạ thì là gì?!” Hắn thậm chí còn nghi ngờ Tôn Phóng là do Thừa tướng tìm đến diễn vở kịch này để mượn cớ ngăn cản hắn cưới Từ Kính Nhi.
“Cao huynh nghi hắn hai lòng?” Trịnh Vu Phi gõ nhẹ lên thành chén, “Từ Chi Nghiêm ở trong triều lâu năm, liên luỵ rất nhiều, nếu thật sự có ý nghĩ gian dối thì chỉ sợ có chút phiền phức.”
Cao Thừa hậm hực nói: “Làm cho hắn ngậm miệng là được rồi, chỉ là một con rối mà thôi, cái này không được thì đổi cái khác.”
Trịnh Vu Phi nghĩ ngợi rồi nói: “Việc này còn phải bàn bạc với các lão rồi mới định đoạt được, Cao huynh cứ chờ tin ta.”
Cao Thừa tựa hồ có chút không vui nhưng cũng không nói gì, lại đi ra phi ngựa.
Đêm đó Từ Chi Nghiêm trở lại thư phòng, vừa đóng cửa quay người lại thì chợt trông thấy Khuất Phong Vân ngồi trước bàn, một tay chống đầu, buồn chán giở ra một quyển sách. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Khuất…… Khuất phó thống lĩnh?”
Khuất Phong Vân ngẩng đầu cười: “Từ tướng về rồi à.”
Chưa gửi bái thϊế͙p͙, chưa thông báo mà người này đã đường hoàng ngồi ở đây, trong lòng Từ Chi Nghiêm đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt.
“Phó thống lĩnh có việc gì à?”
“Cũng không có gì,” Khuất Phong Vân nói, “Chỉ là hôm nay nghe được chút tin tức nên muốn báo cho từ tướng một tiếng.”
Từ Chi Nghiêm: “Tin tức gì?”
“Cao Thừa nói từ tướng hai lòng,” Khuất Phong Vân nghiêng người về phía trước nói, “Muốn Trịnh Thống lĩnh thay người.”
Từ Chi Nghiêm run tay một cái nhưng vẫn cười: “Sao lại nói như vậy, lão phu chỉ trung thành với Đại Diên……”
“Không phải Đại Diên,” Khuất Phong Vân ngắt lời hắn, gằn từng chữ, “Là người đứng sau lưng từ tướng……”
Nhiều năm qua Thừa tướng nhìn như quyền nghiêng triều chính nhưng chẳng qua chỉ là con rối bị kẻ khác giật dây. Hắn đứng trêи sóng ngầm, vì người sau lưng mà nhúng máu tươi, che giấu chân tướng, dùng điều này đổi lấy yên bình.
“Nếu bọn họ không tín nhiệm từ tướng thì thế nào?” Khuất Phong Vân chậm rãi nói, “Gi*t người diệt khẩu?”
Ngón tay Từ Chi Nghiêm siết chặt trong tay áo, “Lão phu không biết ngươi đang nói gì!”
“Đương nhiên từ tướng cũng có thể gả nữ nhi cho Cao Thừa để thể hiện lòng trung thành của mình. Chỉ là,” Khuất Phong Vân băng qua bàn đi về phía hắn, “Dáng dấp Từ cô nương và Từ phu nhân giống nhau như vậy, có phải tính tình cũng rất giống nhau không?”
Từ Chi Nghiêm bỗng nhiên lui về sau một bước, suýt nữa đứng không vững.
Trước khi vào triều làm quan, hắn cũng chỉ là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu. Vợ hắn sau khi sinh hạ Từ Kính Nhi thì bị cha ép tái giá cho một phú thương. Nhưng đúng vào ngày gả đi, nàng nhảy xuống giếng tự sát.
Từ Chi Nghiêm nhìn Khuất Phong Vân, hô hấp có chút bất ổn, “Ngươi muốn gì?”
“Ta muốn hợp tác với từ tướng,” Khuất Phong Vân nhàn nhạt nói, “Chức phó này ngồi không thoải mái, ta muốn ngồi chức trưởng……”
*
Khuất Phong Vân ra khỏi tướng phủ rồi rẽ vào một hẻm nhỏ.
Trong hẻm, Mộ Dung Diễn đang đứng dựa vào tường.
“Hắn đã đáp ứng?” Mộ Dung Diễn hỏi.
“Vẫn chưa,” Khuất Phong Vân nói, “Còn muốn suy nghĩ.”
Mộ Dung Diễn nói: “Vậy cứ để hắn suy nghĩ đi, cũng chẳng tới mấy ngày đâu. Phụ Lam Sơn dò ra được gì chưa?”
“Không thuận lợi lắm,” Khuất Phong Vân đáp, “Binh lính Phụ Lam Sơn đều do thủ hạ Hà Ninh Trung của Trịnh Vu Phi nuôi, mọi chuyện đều do hắn phụ trách, Trịnh Vu Phi rất ít nhúng tay. Cho dù Phụ Lam Sơn bại lộ thì Trịnh Vu Phi cũng không bị liên lụy.”
Mộ Dung Diễn đứng dựa vào tường một hồi, sau đó đi ra cửa ngõ, “Biết rồi, ngươi về trước đi.”
“Điện hạ?”
“Ta tới Phụ Lam Sơn nhìn xem.”
*
Mộ Dung Diễn thừa dịp đêm tối đi tới Phụ Lam Sơn.
Để đề phòng bất trắc, hắn lại dán lên mặt nạ da người của Ngô Thất.
Hắn đi đến chân núi thì có ánh sáng bạc nhoáng lên, một nhát đao từ sau lưng chém tới.
Mộ Dung Diễn khó khăn lắm mới tránh thoát, quay người lại, nhờ ánh trăng mới thấy được gương mặt quen thuộc kia.
“Cố……” Hắn định mở miệng thì chợt nhớ ra hôm nay vẫn chưa uống thuốc.
Sau khi hắn đóng vai Ngô Thất, sợ giọng nói bị Cố Lang nhận ra nên cứ ba ngày lại phải uống một viên đan dược để làm tiếng nói khàn khàn.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, nhưng lúc ra cửa hắn lại quên mang thuốc.
“Ngô Thất?” Cố Lang thấy rõ người tới liền hỏi, “Sao ngươi lại ở đây?”
Mộ Dung Diễn: “……”