Chương 72: Từ biệtEdit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“An Nhiên, cậu làm sao thế?” Tống Trân rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, mở miệng hỏi cô, nếu còn không mở miệng, cô ấy thật sự sẽ bị nghẹn ૮ɦếƭ.
Con ngươi rời rạc của Hà An Nhiên lúc này mới tỉnh táo lại, cô quay đầu nhìn cô ấy.
“Vừa rồi mình ᴆụng phải Bùi Nhạc.”
“Bùi Nhạc? Đụng phải cô ta, sau đó?” Đụng phải Bùi Nhạc cũng không đến mức mất hồn mất vía vậy đi?
“Mình thấy Bùi Nhạc đang ở cùng một người đàn ông khác.”
“Ở cùng thì ở… Cái gì?” Bàn tay đang cầm lái của Tống Trân bỗng nắm chặt.
“Không phải cô ta và Từ Diễm đang bên nhau sao?”
“Bùi Nhạc nói cô ta chưa từng ở bên Từ Diễm. Cô ta còn nói, nếu không thể ở bên người mình thích, vậy ở bên ai cũng đâu có gì khác nhau.”
Tống Trân im lặng.
Bùi Nhạc rốt cuộc là thích Từ Diễm đến bao nhiêu, các cô rõ hơn bất cứ ai khác, nhưng bây giờ…
Hà An Nhiên không nói cho Tống Trân, Bùi Nhạc còn nói người Từ Diễm thích, vẫn luôn là cô.
Trong xe im lặng một lúc lâu, Tống Trân mở miệng trước: “Quên đi, không cần nghĩ nhiều như vậy, rất nhiều chuyện không thể khống chế được. Tuy rằng rất đáng tiếc nhưng chúng ta vẫn phải tôn trọng sự lựa chọn của người ta, không phải sao?”
Hà An Nhiên không thể nói vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng buồn đau.
...
Vào một buổi tối, Hà An Nhiên xuống tầng vứt rác, cô ném rác vào thùng, lúc chuẩn bị lên tầng thì lại bỗng nhiên nhìn thấy Từ Diễm đang đứng cách cô không xa.
Dường như Từ Diễm không chú ý đến cô, bởi vì anh đang cúi đầu hút thuốc, cô nhìn thấy làn khói màu xám trắng bay ra từ miệng anh, nhanh chóng bị thổi tan trong gió đêm.
“Từ Diễm.” Cô mở miệng gọi anh.
Hà An Nhiên kêu rất bất ngờ, Từ Diễm không kịp chuẩn bị, bị thuốc lá làm sặc, anh cúi người ho khan, nhìn qua có vẻ chật vật không nói nên lời.
Thấy thế, cô bước nhanh qua chỗ anh.
“Không có việc gì chứ?” Cô quan tâm hỏi.
Từ Diễm hắng giọng: “Không sao.”
“Sao anh lại ở đây?”
Từ Diễm dập tắt điếu thuốc trong tay, cười với cô.
Hà An Nhiên còn chưa phục hồi tinh thần lại từ nụ cười kì lạ của anh thì đã nghe thấy anh nói một câu: “Anh đến là để tạm biệt em.”
“Tạm biệt, anh phải đi đâu à?”
“Ừ, đến Hạ Môn, phòng làm việc của bọn anh giờ đã chuyển đến Hạ Môn, chắc là sau này sẽ ở Hạ Môn phát triển.”
“Không phải ở Bắc Kinh rất tốt sao, vì sao lại đến Hạ Môn?”
“Công việc yêu cầu.”
Vốn Từ Diễm không định nói với cô, nhưng nghĩ lại, nếu không nói với cô, sau này cô biết, chắc là sẽ oán hận anh. Nhưng anh lại không muốn gọi điện thoại nói với cô chuyện này, cho nên lái xe đến nhà cô.
Đến bên dưới nhà cô, anh lại do dự.
Anh định hút điếu thuốc để điều chỉnh tâm trạng chút, nhưng vừa hút hai hơi thì đã nghe thấy cô gọi.
“Cũng không phải sau này không gặp nhau nữa, người không biết còn tưởng chúng ta sinh ly tử biệt.”
Hà An Nhiên đột nhiên “này” một tiếng, “Đừng nói bừa.”
Từ Diễm cười: “Được, không nói không nói.”
“Vậy khi nào anh về?”
“Chuyện này cũng không chắc nữa, ít nhất cũng phải đến Hạ Môn dàn xếp xong rồi mới nói được. Nhưng Bắc Kinh và Hạ Môn không xa nhau, muốn gặp mặt thì chỉ cần một tấm vé máy bay là đã giải quyết được vấn đề.”
Hà An Nhiên cúi đầu, không trả lời.
“Từ Diễm, thật ra… Có rất nhiều chuyện em muốn nói với anh.” Hà An Nhiên ngẩng đầu, Từ Diễm thấy trong mắt cô dường như đã ngấn lệ.
“Ừ. Em nói đi, anh nghe.”
Hà An Nhiên mấy máy môi, mấy lần như thế nhưng vẫn không thể nói lên một câu hoàn chỉnh, chỉ nghe thấy cô nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Thấy Hà An Nhiên sắp khóc, cuối cùng Từ Diễm vẫn không đành lòng, anh đưa tay xoa đầu cô.
“Em nói có rất nhiều chuyện, chính là ba chữ này sao? Lời xin lỗi của em anh nhận, tuy anh không biết em có lỗi ở đâu. Được rồi, gặp cũng đã gặp, chuyện cần nói thì cũng đã nói, anh phải đi rồi, em mau lên đi, đừng để bị cảm.”
Nói xong, Từ Diễm đến gần cô hơn một bước, anh từ từ đưa tay, dường như là muốn ôm cô, nhưng cánh tay duỗi đến giữa không trung lại dừng lại, anh yên lặng rút tay về.
“Đi thôi, em lên đi, anh đi trước, sau này tự chăm sóc mình cho tốt.”
Nói xong, anh xoay người rời đi, cô đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng anh càng lúc càng xa.
Từ Diễm không nói anh thích cô, cô cũng không chọc thủng anh.
Cô nghĩ, đây có lẽ là kết cục tốt nhất cho anh và cô.
Nếu anh nói, cô cũng chỉ có thể cự tuyệt, nếu đã biết kết quả, vậy cần gì phải đẩy anh và cô vào một cục diện xấu hổ.
Hà An Nhiên chưa từng có lỗi với ai, chỉ có Từ Diễm. Cô thật sự nợ anh quá nhiều, anh là người đã cho cô ấm áp, mãi mãi luôn ủng hộ cô vô điều kiện. Cô không biết lần từ biệt này mất bao lâu cô và anh mới có thể gặp lại nhau, nhưng cô thật sự hy vọng anh có thể hạnh phúc.
“Từ Diễm, lần trước em nhìn thấy Bùi Nhạc.” Cô không nhịn được nữa, nói với theo anh.
Cô không biết Từ Diễm có nghe thấy hay không, chỉ là ở trong màn đêm, cô thấy anh hơi dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn biến mất trong tầm mắt của cô.
...
Hà An Nhiên cũng không biết mình đứng ở dưới tầng bao lâu.
Tuy thời tiết đã dần ấm hơn, nhưng tay chân cô vẫn lạnh lẽo như cũ, cho đến khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình, cô mới đột nhiên phản ứng lại.
“An Nhiên.”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Chu Duyên Xuyên đang đứng trong màn đêm cách mình không xa, trong tay anh còn cầm cặp công văn, hiển nhiên là vừa tan làm trở về.
Anh thấy cô một mình đứng đó thì nhanh chóng đi qua, anh đưa tay cầm tay cô, rất lạnh lẽo.
“Tối muộn thế này rồi, em một mình đứng đây làm gì? Em xem em đi, tay đã lạnh thế này rồi.” Chu Duyên Xuyên vừa nói vừa ϲởí áօ khoác phủ lên người cô.
“Đi thôi, lên tầng đi.” Chu Duyên Xuyên dùng áo khoác bọc cô lại, sau đó đi lên tầng.
Hà An Nhiên bị anh kéo lên.
“Vừa rồi Từ Diễm đến.” Cô khẽ nói với anh.
“Ừ, sau đó?” Phản ứng của Chu Duyên Xuyên rất bình thường.
“Anh ấy đến để từ biệt em.”
Bàn tay đang cầm tay cô của Chu Duyên Xuyên không khỏi nắm chặt hơn một chút. Anh biết sự tồn tại của Từ Diễm, anh cũng biết trong lòng An Nhiên, Từ Diễm có vị trí như thế nào. Cô không phải là người máu lạnh vô tình, huống chi Từ Diễm đã đối xử tốt với cô suốt nhiều năm. Nhưng dù vậy, anh cũng không lo lắng, bởi vì anh chắc chắn người Hà An Nhiên yêu là anh.
“Cuộc đời này không có bữa tiệc nào không tàn, có duyên ắt sẽ gặp lại.” Chu Duyên Xuyên cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.
Hà An Nhiên gật đầu, cô hiểu.