Chương 59: Chu Lễ Kiến gặp chuyệnEdit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Hà An Nhiên lén quay về Bắc Kinh, cô không nói chuyện công việc đã kết thúc cho Chu Duyên Xuyên, muốn cho anh một bất ngờ.
Lúc ngồi trên xe taxi, cô gọi điện thoại cho Chu Duyên Xuyên. Bình thường Chu Duyên Xuyên nhận điện thoại của cô rất nhanh, cơ bản là cô vừa gọi là anh lập tức nghe máy, nhưng hôm nay đầu kia điện thoại vang lên tiếng chuông rất lâu mà vẫn không có người nghe.
“Tút tút tút…” Những tiếng chuông chờ vang lên liên tục khiến Hà An Nhiên đột nhiên cảm thấy bất an. Lúc cô càng ngày càng sốt ruột, điện thoại rốt cuộc cũng kết nối.
“Alo?” Cô nôn nóng lên tiếng.
“Ừ.” Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng Chu Duyên Xuyên.
“Sao giờ anh mới nghe máy?”
“Vừa rồi anh không nghe thấy.” Giọng Chu Duyên Xuyên hơi kì lạ.
“Anh ở đâu, xảy ra chuyện gì rồi à?” Cô nhạy cảm hỏi.
“Anh ở nhà, có thể có chuyện gì chứ?”
“Vậy sao giọng anh nghe có vẻ rất mệt mỏi thế?”
“Có thể là gần đây bận quá, không nghỉ ngơi tốt, em đừng lo cho anh, anh không sao.” Đầu kia Chu Duyên Xuyên bật cười, tiếng cười xuyên qua điện thoại đến tai Hà An Nhiên, từ tính lại dụ hoặc.
“Vậy… Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ, em cũng thế nha, anh cúp máy đây.”
Sau khi cúp máy, Hà An Nhiên cất điện thoại vào túi, tuy Chu Duyên Xuyên nói với cô là không có việc gì, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi lo cho anh, cũng không biết có phải là anh bị bệnh không, cố ý gạt cô.
“Bác tài, có thể đi nhanh hơn một chút không ạ?” Cô nói với bác tài xế.
“Được chứ.” Bác tài xế đáp, tăng tốc độ thêm một chút.
Lúc về đến nhà đã là hơn mười hai giờ đêm, cô cẩn thận mở cửa, kéo hành lý vào.
“Gâu gâu gâu…”
Vừa đi vào, cô liền nghe thấy tiếng chó sủa.
“Suỵt… Là chị, Yoyo.” Hà An Nhiên nhanh chóng mở miệng nói. Vẫn may là Yoyo thông minh, lập tức có thể nghe ra giọng của cô, nó im lặng lại.
Hà An Nhiên nghiêng đầu nhìn cửa phòng ngủ.
“Không phải là bệnh thật chứ, tiếng của Yoyo lớn như vậy mà vẫn không đánh thức anh ấy sao?” Cô lẩm bẩm, cũng không rảnh để suy nghĩ nữa, bỏ hành lý trong phòng khách rồi đi vào phòng ngủ.
Hà An Nhiên nhẹ nhàng vặn chốt cửa phòng ngủ, trong phòng tối đen, ánh trăng chiếu qua tấm rèm hơi mỏng, phảng phất mang theo chút tia sáng.
“Duyên Xuyên?” Cô vừa gọi tên anh vừa đưa tay bật đèn trong phòng ngủ.
“Duyên…”
“Cạch.”
Đèn trong phòng ngủ được bật lên, toàn bộ phòng đã sáng sủa hơn, Hà An Nhiên cũng đột nhiên im bặt.
Trên giường không có ai cả, chăn gối chỉnh tề, căn bản không giống đã có người vừa ngủ. Chu Duyên Xuyên nói dối cô, anh không hề ở nhà.
Hà An Nhiên nhíu mày, cô ra khỏi phòng ngủ, dạo quanh nhà một vòng, xác định Chu Duyên Xuyên thật sự không ở nhà. Không biết vì sao, trong lòng cô càng thêm bất an, vì sao anh phải nói dối với cô, rõ ràng là không ở nhà nhưng vì sao lại nói là ở nhà với cô, Hà An Nhiên không hiểu.
Cô lấy chiếc điện thoại vừa rồi đặt trên bàn trà gọi cho Chu Duyên Xuyên. Đầu kia điện thoại vang lên rất lâu rồi mới kết nối.
“Alo, An Nhiên?”
Hà An Nhiên đứng ở phòng khách, cô cúi đầu nhìn Yoyo đang quấn quanh chân mình.
“Anh ở đâu?”
Chu Duyên Xuyên không phát giác được sự kì lạ của Hà An Nhiên: “Ở nhà, hôm nay em làm sao thế?”
Trong lòng Hà An Nhiên đột nhiên trầm xuống, như bước xuống cầu thang mà lại bước hụt chân.
“An Nhiên?”
“Anh nói dối, em đang ở nhà.” Cô thản nhiên nói.
Đầu kia điện thoại im lặng một lúc: “An Nhiên, em về khi nào?”
“Vì sao lại gạt em, anh ở đâu, anh nói cho…”
“Bệnh viện.”
“… Cái gì?”
“Anh ở bệnh viện.”