Chương 18: Ân oánEdit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Tống Trân cũng thích bánh trôi vị xoài à?” Anh trêu chọc hỏi.
Hà An Nhiên giờ đã xấu hổ không nói nên lời, mà lúc này Tống Trân cũng không biết chui ở đâu ra.
“Không thích nha, An Nhiên biết loại quả em ghét nhất là xoài, sao có thể mang cho em bánh trôi vị xoài được.”
“Tống Trân…”
Lúc này Hà An Nhiên quả thực xấu hổ không có chỗ che, hận không có một cái lỗ để chui vào.
“Em… em đem để mình ăn.”
“Sao? Anh nhớ là em thích bánh trôi vị cà chua mà?”
“Giờ em thích ăn vị xoài, không được à?”
Chu Duyên Xuyên thấy Hà An Nhiên sắp bùng nổ nên không trêu chọc cô nữa.
“Được, được chứ.” Trong giọng nói của anh có sự yêu chiều nhàn nhạt.
Tống Trân nhìn hai người này, cô vẫn là người rất có nhãn lực.
“Thôi, bánh trôi bảy màu này mình không ăn đâu, hai người ăn đi, mình muốn đi ăn bánh trôi đoàn làm phim nấu. Hai người cứ từ từ ăn, từ từ thôi.” Nói xong, cô ấy liền rời đi, đầu không ngoảnh lại.
“Tống Trân…”
Chu Duyên Xuyên cảm thấy cô gái Tống Trân này càng ngày càng hiểu chuyện.
“Ngồi xuống đi.”
Anh giúp cô kéo chiếc ghế bên cạnh ra.
Tầng thứ ba là nước canh, Chu Duyên Xuyên cho bánh trôi vào.
“Ăn chưa?”
Hà An Nhiên do dự một lát, sau đó lắc đầu.
“Vừa hay, cùng ăn đi.”
...
“Nghiễm Ninh, Duyên Xuyên đâu?” Hà Tụng Nghị chỉ nhìn thấy Tề Nghiễm Ninh một mình đến đây, không thấy Chu Duyên Xuyên.
“Cậu ấy nói cậu ấy không ăn, cậu cũng hiểu cậu ấy mà.”
Hà Tụng Nghị suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy không yên tâm, lát nữa mấy người họ sẽ diễn cảnh đêm, cô sợ tối anh sẽ đói.
“Không được, mình vẫn nên đem một chút cho cậu ấy, tốt xấu gì cũng phải ăn vài miếng mới được.”
“Đúng là tri kỷ.” Tề Nghiễm Ninh nói.
Hà Tụng Nghị nhìn anh: “Nếu cậu không ăn, mình cũng sẽ đem cho cậu.”
“Được rồi, có những lời này của cậu, nhiều năm làm anh em của chúng ta không uổng công.”
Hà Tụng Nghị bất đắc dĩ cười với anh ấy, múc mấy miếng bánh trôi, sau đó cầm thêm đôi đũa rồi đi đến phòng nghỉ.
Chân trước Hà Tụng Nghị vừa đi, chân sau Tống Trân đã tiến vào.
Trong lều ngoại trừ mấy nhân viên công tác thì chỉ còn mình Tề Nghiễm Ninh, anh đang ăn bánh trôi.
“Đến rồi à, lại ăn bánh trôi đi.” Tề Nghiễm Ninh đẩy bánh trôi sang cho cô.
Tống Trân ngồi xuống uống vài hớp canh, chỉ cảm thấy cả người ấm lên, tới khi mấy cái bánh trôi xuống bụng rồi cô mới phản ứng lại, hỏi: “Chị Tụng Nghị đâu?”
“Tụng Nghị đi đưa bánh trôi cho Duyên Xuyên rồi.”
“Sao?”
Đôi đũa của Tống Trân “bộp” một cái rớt vào bát, khiến cho nước canh bắn lên cả mặt của Tề Nghiễm Ninh.
“Sorry!”
Cô vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra, không chút nghĩ ngợi đã trực tiếp giúp Tề Nghiễm Ninh lau mặt, nhưng vừa lau một chút thì đã bị Tề Nghiễm Ninh giữ tay lại.
“Không sao, để anh tự lau là được.”
Tay của Tống Trân lạnh lẽo, còn tay của Tề Nghiễm Ninh lại ấm áp lạ thường.
“Để em đi, em làm cho.”
“Thật sự không có gì.” Tề Nghiễm Ninh cười cười.
Thấy anh kiên trì như vậy, Tống Trân cũng không ૮ưỡɳɠ éρ nữa, vì thế cô thu tay lại.
Sau khi thu tay về, Tống Trên ngạc nhiên phát hiện, mặt của Tề Nghiễm Ninh… vậy mà lại đỏ!!
Tống Trân sợ ngây người! Cô không ngờ Tề ảnh đế lại dễ đỏ mặt như vậy.
Tề Nghiễm Ninh lại vô cùng xấu hổ, anh vừa lau mặt vừa mất tự nhiên nói lảng sang chuyện khác.
“Anh nói Tụng Nghi đi đưa bánh trôi cho Duyên Xuyên, sao em lại kinh ngạc thế?”
Tống Trân cũng không ăn bánh trôi nữa, chỉ dùng tay chống cằm nhìn Tề Nghiễm Ninh.
“Cũng không có gì, chắc là chị Tụng Nghị phải đi một chuyến tay không rồi.”
“Khụ khụ… Vì sao?” Tề Nghiễm Ninh bị cô nhìn đến mất tự nhiên, ánh mắt của cô quá mức trực tiếp, anh ho khan vài tiếng.
“Anh Chu đang ăn bánh trôi rồi.”
“Không phải cậu ấy không ăn bánh trôi của đoàn làm phim sao, ở đâu ra?”
“Không phải của đoàn làm phim, là An Nhiên mang đến.”
“Em gái An Nhiên đến đoàn làm phim?”
“Vâng, hai người đó giờ vẫn đang ở trong phòng nghỉ đấy.”
Tề Nghiễm Ninh buông khăn giấy, sắc đỏ trên mặt đã tan đi không ít, anh cầm lấy đôi đũa một lần nữa, tiếp tục ăn bánh trôi. Nhưng cô gái đối diện lại không muốn buông tha anh, cô nâng má, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn thẳng vào anh, lúc cười rộ lên liền biến thành hai mảnh trăng non cong cong, xinh đẹp không nói nên lời.
“Em nhìn anh làm gì?”
“Anh Tề, thì ra anh dễ đỏ mặt vậy à?” Tống Trân cười hỏi.
Hai người họ đã hợp tác nhiều ngày, cũng có tứ chi tiếp xúc nhưng cô lại không phát hiện Tề Nghiễm Ninh sẽ đỏ mặt. Suy nghĩ nửa ngày, cô chỉ có thể nói, Tề Nghiễm Ninh là một người tự gò bó mình cao độ, anh khi đóng phim và trong hiện thực khác nhau rất rõ ràng.
“Khụ khụ…” Tề Nghiễm Ninh thành công bị sặc bánh trôi.
...
Hà Tụng Nghị đi tới cửa, đang chuẩn bị đẩy cửa vào thì mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, vì thế cô vươn tay nhẹ nhàng hé cửa ra một chút.
Đập vào mắt là một màn như vậy.
Chu Duyên Xuyên và Hà An Nhiên đang cùng nhau ngồi ăn bánh trôi, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, trên người Hà An Nhiên còn khoác áo phao của Chu Duyên Xuyên.
Bàn tay Hà Tụng Nghị nắm chặt, trong lòng vô cùng khó chịu. Thì ra vừa rồi cô không nhìn lầm, Hà An Nhiên thật sự tới đoàn làm phim.
Cô cúi đầu nhìn bánh trôi trên tay, mỉm cười tự giễu, ném bánh trôi vào thùng rác rồi xoay người rời đi.
“Chị…”
Từ xa Bùi Nhạc đã nhìn thấy Hà Tụng Nghị đứng trước cửa phòng nghỉ, vừa mở miệng gọi thì lại nhìn thấy Hà Tụng Nghị ném bánh trôi vào thùng rác, sau đó liền rời đi.
Lúc đó cô ta đã nhận thấy có gì đó là lạ, chờ sau khi Hà Tụng Nghị rời khỏi, cô ta mới đi đến phòng nghỉ.
Cô ta nhìn qua khe cửa, giây tiếp theo đã nhanh chóng đưa tay che miệng lại.
Chu Duyên Xuyên đang cùng một cô gái ăn bánh trôi, mà cô gái kia, Bùi Nhạc cô cũng quen.
Là Hà An Nhiên!
Hà An Nhiên quen Chu Duyên Xuyên, người như cô ta lại có thể quen Chu Duyên Xuyên? Vì sao tất cả vận may trên thế giới này đều bị cô ta ᴆụng phải?
Đại học là Từ Diễm, giờ là Chu Duyên Xuyên.
Nhớ tới nhục nhã Hà An Nhiên mang đến cho cô khi còn học đại học, cô liền hận đến ngứa răng.
Lúc học đại học, ai cô cũng chướng mắt, chỉ có Từ Diễm, nam sinh nhìn thế nào cũng không giống những nam sinh còn lại. Hơn nữa Từ Diễm thật sự có vốn liếng để hấp dẫn người ta, vẻ ngoài đẹp trai, nhân duyên tốt, giọng dễ nghe, ngoại trừ điều kiện gia đình kém xa với cô, nhưng cô không để bụng chuyện này.
Nhưng cô không ngờ, sau khi cô thổ lộ, Từ Diễm chỉ nhìn cô một cái, đáp lại một câu “cảm ơn” rồi thôi.
Cô đoán Từ Diễm là một người tương đối lạnh nhạt, cô có thể từ từ cố gắng. Cho đến ngày đó, cô tận mắt thấy Từ Diễm cùng một nữ sinh đi trong vườn trường. Anh khoác vai nữ sinh kia, trên mặt không còn sự lạnh nhạt như trước, mà thay vào đó là một nụ cười hư hỏng, cà lơ phất phơ nói chuyện với cô gái đó.
Nữ sinh kia hiển nhiên là ghét bỏ anh, không ngừng hất tay anh đi, nhưng mỗi lần bị hất xuống, anh sẽ mặt dày mày dạn khoác lên lần nữa, làm không biết mệt.
Lúc đó cô ghen ghét dữ dội, sau khi nghe ngóng mới biết nữ sinh kia tên Hà An Nhiên, là sinh viên năm nhất khoa Mỹ thuật, rất nhiều người nói cô ta và Từ Diễm là một đôi.
Bởi vì Từ Diễm, cô càng thêm chán ghét Hà An Nhiên, hơn nữa bên người cô ta là Tống Trân, cô và Tống Trân cũng không hợp bát tự, lúc học đại học không ngừng mâu thuẫn với nhau, ân oán giữa ba người cho đến khi tốt nghiệp đại học vẫn chưa tiêu tán, cho đến hôm nay lại càng thêm chán ghét.
Cô nhìn bánh trôi trong thùng rác, dường như đang suy tư gì đó.