Đến Gần Sự Thật Trong đầu Phương Dĩ một mớ hỗn độn, chút suy nghĩ vốn đã sắp xếp rõ ràng, lại vì sự xuất hiện của Tưởng Dư Phi mà rối tung thành một mớ hỗn loạn hơn. Cô kích động muốn hẹn Tưởng Dư Phi ra ngay lập tức, hỏi rõ ngay mặt. Cô biết Tưởng Dư Phi là một người nhã nhặn thân thiện, thành tích xuất sắc không kiêu căng không ngông cuồng, làm việc nghiêm túc chặt chẽ cẩn thận, tuy trước đây từ chối cô, nhưng anh vẫn tốt với cô trước sau như một. Phương Dĩ không tin Tưởng Dư Phi đóng vai nhân vật không thể cho người khác biết nào đó trong đây, nhưng cuộc gọi tối nay anh cố tình bịa ra một cái tên giả để gọi điện thoại thăm dò, không thể không khiến cô nghi ngờ.
Chu Tiêu Ϧóþ gò má Phương Dĩ, nói: “Đang nghĩ đến người đàn ông khác? Em hi vọng anh có phản ứng gì?”
Phương Dĩ méo miệng nói: “Ghen, ghen lớn, sau đó hẹn người đàn ông đó ra phân cao thấp!”
Chu Tiêu lấy di động của mình ra, tìm tới số của Tưởng Dư Phi, nói: “Được, anh hẹn ngay lập tức!”
“Đừng!” Phương Dĩ nắm cổ tay Chu Tiêu, uể oải nói, “Thôi, hôm nay đến đây kết thúc.”
Về lầu trên, Phương Dĩ không nói thu hoạch tối nay cho Đại Phương. Đại Phương dỗ Bong Bóng ngủ, hỏi cô: “Có muốn ngày mai chị giả dạng làm người phụ nữ đó nữa không? Tài nghệ trang điểm của họ thực sự rất tốt, mấy cái nếp nhăn đều vẽ được. Buổi chiều chị về, ban đầu Bong Bóng cũng không nhận ra chị, chỉ là tẩy trang hơi phiền phức.”
Phương Dĩ nói nhỏ: “Không cần đâu. Chị định khi nào về?”
“Khi chị tới xin cho Bong Bóng nghỉ ba ngày, thứ Tư về.”
Phương Dĩ ôm cánh tay Đại Phương: “Thứ Tư về, thứ Năm thứ Sáu chỉ phải học thêm hai ngày, chi bằng xin nghỉ thẳng một tuần đi!”
“Hai ngày nghỉ cộng thêm xin nghỉ ba ngày, chị đã đến đây năm ngày, anh rể em đã trách chị rồi. Nếu không phải Bong Bóng nhất định muốn đến cùng thì chị có thể ở chỗ em thêm vài ngày.” Đại Phương sờ đầu Phương Dĩ, cười nói, “Luyến tiếc chị à?”
Phương Dĩ vòng lấy hông cô ấy, kề vào bụng Đại Phương nói: “Chị, không phải anh rể quen Tưởng Dư Phi sao? Quen bao lâu rồi? Anh ấy có biết người nhà Tưởng Dư Phi không?”
Đại Phương sửng sốt, đẩy Phương Dĩ ra nói: “Em hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ em còn…” Cô ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Tuy ban đầu chị không xem trọng Chu Tiêu lắm, đó là vì chị cảm thấy tính cách của Chu Tiêu không hề an phận, ai biết bên cạnh anh ấy có hoa cỏ gì, hơn nữa anh ấy lớn hơn em nhiều như vậy. Nhưng bây giờ chị cũng nhìn ra được Chu Tiêu rất tốt với em, anh ấy cũng có thể thân với Bong Bóng như vậy, đừng nói chi với em, em không thể đứng núi này trông núi nọ!”
Phương Dĩ choáng váng: “Chị, lúc chị đi học thành tích môn ngữ văn nhất định rất tốt, tác giả bản gốc miêu tả rèm cửa sổ màu xanh, xin hỏi chị có thể nhìn ra tầng ý nghĩa sâu xa nào từ rèm cửa sổ màu xanh?”
Đại Phương dở khóc dở cười, biết Phương Dĩ không có ý như cô ấy nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Anh rể em quen cậu ấy lúc nào, em không biết sao? Khoảng lúc em lên năm thứ tư đại học, trước đó em đã nói với chị em thích một người tên Tưởng Dư Phi, bọn chị đâu biết Tưởng Dư Phi là ai. Không ngờ lúc em lên năm thứ tư đại học, anh rể em có một số kiện cáo lui tới với công ty chi nhánh của Âu Hải, vừa mới về nói trong công ty có một thực tập sinh trong hè cũng tên Tưởng Dư Phi, sau đó bọn chị mới quen. Người nhà cậu ấy bọn chị cũng không rõ, anh rể em nói cậu ấy hẳn có người thân làm việc trong tập đoàn Âu Hải, có điều Tưởng Dư Phi khá khiêm tốn, tất cả mọi người không rõ người thân đó của cậu ấy là ai.”
Phương Dĩ nghe xong, lại ôm lấy eo Đại Phương, kề sát bụng cô ấy, giống như một con koala nhỏ, lộ ra sự ỷ lại vô cùng dính. Cô rất ít khi như vậy, đương nhiên Đại Phương phát hiện bất thường, nhẹ giọng hỏi cô: “Sao thế, đã xảy ra chuyện gì? Cãi nhau với Chu Tiêu sao?”
Phương Dĩ lắc đầu: “Em chỉ cảm thấy, rất nhiều chuyện không giống như em nghĩ. Em luôn cho rằng như vậy, thực ra không phải như vậy, cảm giác này thật giống như…”
Có người nói cho cô biết thế giới rất đẹp, bên trái là công viên trò chơi, bên phải là cửa hàng kẹo, phía trước là cầu chocolate, đằng sau là lâu đài mơ mộng, thế giới này xuất hiện trong thời thơ ấu của cô. Sau này cô mới phát hiện, bên trái cô là thước dạy học, bên phải là bà ngoại chống nạnh, phía trước là bảng đen và sách giáo khoa, đằng sau là giáo viên nham hiểm, thế giới đâu có đẹp như vậy. Mà xung quanh cô, sau khi thước dạy học, bà ngoại, sách giáo khoa và giáo viên nham hiểm biến mất, cô mới phát hiện, bất kể là thế giới trước đây, hay thế giới sau này, đều không phải là thế giới bây giờ, cô thấy càng nhiều thứ, càng cảm thấy sợ hãi.
Đại Phương không có chủ kiến gì, cũng không nói được đạo lý lớn, suy nghĩ một chút, cô ấy nói: “Trước đây bố thường xuyên bị cử ra ngoài, chị liền chuyển trường theo. Từ nhỏ đến lớn, mãi không quen được bạn, nhưng bạn học đều không tệ lắm. Chị tưởng cứ như vậy, cho đến lúc học trung học…” Quãng kí ức đó, là kí ức kinh khủng nhất từ lúc Đại Phương chào đời đến nay. Bây giờ cô ấy có thể thường xuyên thấy tin tức liên quan đến bạo lực trường học. Đến nay cô ấy không thể nào hiểu được, trường học đơn thuần sao có thể biến thành như vậy, tính người phải có bao nhiêu ích kỉ mới có thể tàn nhẫn với bạn học của mình đến thế. “Chị không ngốc như em nghĩ. Trước đây thấy Triệu Bình, kì thực trong lòng chị rất hận. Chị chưa từng làm gì cả, nhưng chị phải chịu đựng những thứ chị không đáng phải chịu đựng, cho nên Triệu Bình mất việc, thực ra chị rất vui. Em nói em thấy càng nhiều thứ càng cảm thấy sợ hãi, chị cũng vậy. Lúc nhỏ chúng ta chỉ thấy đồ chơi, trong thế giới chỉ có đồ chơi. Bây giờ chúng ta sẽ thấy công việc cuộc sống, thấy được lòng người hiểm ác. Cách nay không lâu chị thấy anh rể em liên lạc với một bạn học nữ của anh ấy thời trung học, đó là người yêu đầu của anh ấy…”
Phương Dĩ ngẩng đầu lên, Đại Phương sờ tóc cô, nói tiếp: “Quá trình ở giữa bỏ bớt đi không đề cập tới, sau đó chị mới biết, bạn học nữ đó đang làm thủ tục ly hôn, biết anh rể em là luật sư, muốn để anh rể em giúp mà thôi. Những ngày đó chị nơm nớp lo sợ, ngủ không ngon, cả ngày đa nghi, còn từng thử theo dõi anh ấy, tra điện thoại di động của anh ấy. Về sau anh rể em cãi nhau lớn với chị một trận, sau đó anh ấy lại gặp bạn học nữ đó, đặc biệt dẫn chị đi chung. Bạn học nữ đó dáng người đã biến dạng, ngũ quan cũng thay đổi khiến người ta không nhận ra được. Không phải chị xem thường, nhưng trên thực tế, cô ấy như vậy quả thực khiến chị yên tâm. Sở dĩ anh rể em giấu chị, chỉ là do anh ấy cảm thấy không cần thiết nói ‘chuyện công việc’ với chị. Em xem, nếu chị chỉ thấy một nửa, vậy chị sẽ tiếp tục đa nghi, nhưng chị thấy hết chuyện, ngược lại có thể thở phào. Có đôi khi ngọn nguồn vấn đề không hoàn toàn là chuyện xấu, em không cần phải sợ. Bất kể rốt cuộc chân tướng là gì, chị ở đây, bố cũng ở đây, cuộc sống của chúng ta sẽ không thay đổi, không phải sao?”
Phương Dĩ không ngờ Đại Phương thường ngày nhu nhược, lại có thể theo dõi người khác có thể dò xét chuyện riêng tư của người khác, trong nháy mắt cô nói sang chuyện khác: “Chị còn nói mình không ngốc, làm rõ ràng thế còn không ngốc? May mà anh rể thích chị thật mới không tính toán với chị. Lần sau xuất hiện chuyện thế này nữa, em dạy chị phải thần không biết quỷ không hay thế này…”
Đại Phương nghe xong, giác ngộ triệt để, bảo đảm với Phương Dĩ sau này cô ấy sẽ hành động cẩn thận. Nháy mắt tới thứ Tư, chuyến bay về sớm, trời chưa sáng Bong Bóng đã thức dậy, cất mình vào vali, sống ૮ɦếƭ không muốn bò ra. Phương Dĩ viết hàng chữ lớn lên giấy dán vào vali. Chu Tiêu nghe thấy tiếng ồn ào, đi lên lầu, chỉ thấy vali đã bị kéo tới đầu cầu thang, phía trên dán tờ giấy viết: Lỗ năm đồng đại hạ giá!
Chu Tiêu cười lớn xé tờ giấy, lấy năm đồng ném cho Phương Dĩ, nói: “Anh mua rồi. Anh chỉ muốn vali không muốn người!”
Bong Bóng tức giận: “Tại sao không muốn người? Cháu đáng yêu như vậy tại sao chú không muốn cháu!”
Chu Tiêu ôm vai Phương Dĩ, nói khoác mà không biết ngượng: “Tiểu Phương đáng yêu hơn cháu, chú chỉ muốn cô ấy!”
Phương Dĩ e thẹn trốn vào иgự¢ anh, Bong Bóng đau lòng muốn ૮ɦếƭ, sau khi ngồi vào taxi khóc ầm ĩ không ngừng, duỗi cánh tay với Phương Dĩ ngoài xe: “Dì ôm một cái, ôm một cái ——”
Phương Dĩ rốt cuộc không nỡ, chui vào trong xe ôm cô bé. Chu Tiêu không ngăn cản được, chỉ có thể xoay đầu sang một bên nghe Phương Dĩ thét: “Bong Bóng, cháu lại lau nước mũi lên áo dì!”
Xe chạy, Bong Bóng khóc vẫy tay: “Bye bye dì.” Lau một cái, tiếp tục vẫy tay.
Tới cũng vội đi cũng vội, Phương Dĩ mất mát. Chu Tiêu lái chiếc xe thể thao phách lối đưa cô đi làm, giữa đường chờ đèn đỏ, phóng tầm mắt đều là học sinh mặc đồng phục, nói: “Người khác đưa con đi học, anh đưa em đi làm.”
Phương Dĩ ỉu xìu: “Chín giờ em mới làm, anh đưa em đến sớm vậy làm gì?”
Chu Tiêu nhéo mặt cô: “Ăn một bữa ngon với em!”
Anh dẫn Phương Dĩ tới nhà hàng ăn buffet sáng. Bữa sáng vô cùng phong phú, Phương Dĩ đáp ứng không xuể, Chu Tiêu ngồi quẹt điện thoại, báo một chuỗi thức ăn, nói: “Đi, mang tới cho anh!”
Phương Dĩ nhoài người qua bàn, lấy tay che, hôn anh một cái, nháy nháy mắt nói: “Anh đi nhé…”
Chu Tiêu không biểu lộ cảm xúc gì trầm mặc chốc lát, đột nhiên để di động xuống: “Che!” Nói xong nâng mặt Phương Dĩ lên hôn, Phương Dĩ đỏ mặt tía tai.
Chu Tiêu phục vụ Phương Dĩ ăn sáng xong, đưa cô đến công ty, trước khi chia tay đè tay cô lại không để cho cô đi, hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Phương Dĩ nói: “Anh không định mời người làm theo giờ nữa à?”
“Trong nhà nhiều người không được tự nhiên lắm, hai chúng ta muốn làm gì cũng không tiện.”
Phương Dĩ báo thực đơn, cảm thấy khóe miệng bẩn chưa lau khô, lại đến gần vai Chu Tiêu quẹt miệng, Chu Tiêu cưng chiều nói: “Lau từ từ thôi, lau khô, cần thấm nước không? Anh hôn em nữa?”
Phương Dĩ ngẩng đầu: “Ầy, anh càng ngày càng buồn nôn!”
“Nghĩ cái gì đó.” Đột nhiên Chu Tiêu biến ra một chai nước, như cười như không nói, “Ý anh là, lau khô miệng rồi, anh hôn em nữa. Cần thấm chút nước không?”
Phương Dĩ hất đầu: “Không cần!” Nói xong xuống xe, chạy thẳng về phía công ty, Chu Tiêu gọi với theo cô: “Dưới vai em còn dấu nước mũi, vẫn chưa kịp nhắc em ——”
Cho tới trưa Phương Dĩ mới có thời gian đi toilet chùi dấu vết dưới vai, đồng nghiệp soi gương trang điểm lại, nói: “Âu Duy Diệu đó nghỉ bệnh xong quay lại, sao không có chút động tĩnh gì cả? Này, không phải cô với cô ấy là bạn sao, tuần trước cô có tới bệnh viện thăm cô ấy không?”
Phương Dĩ nói: “Không có. Thực ra tôi rất muốn đi thăm cô ấy, có điều sợ người khác trong công ty lời ong tiếng ve, nói tôi nịnh cô ấy.”
Đồng nghiệp nói: “Đúng đúng đúng, vẫn là đừng quá gần thì tốt hơn. Nghe nói mấy nhân viên phòng Nhân sự tới bệnh viện, về thì có người nói họ lấy lòng.”
Phương Dĩ thở dài: “Cho nên tuy tôi thân với cô ấy, tình như chị em, nhưng tôi cũng sợ tiếng người đáng sợ. Thực ra cô ấy rất đơn thuần, tôi bảo cô ấy giúp gì, cô ấy đều đồng ý. Nè, sắp ăn cơm rồi mà cô còn thoa son lại?”
Bữa trưa là thời gian cao điểm, trong nhà ăn đầy ắp người, Phương Dĩ bưng khay cơm tìm chỗ ngồi, đột nhiên nói với đồng nghiệp: “Tôi muốn mua đồ da, có cái gì có thể giới thiệu không?”
“Hả?” Đồng nghiệp khó hiểu.
Phương Dĩ nói: “Hôm trước tôi thấy trên đường có một người phụ nữ mặc một bộ đồ da, màu đen, kiểu rất đẹp, có thể lộ eo, có điều thích hợp với phụ nữ trung niên hơn. Không phải cô từng nói muốn mua quà cho mẹ cô sao, chi bằng tặng đồ da?”
Đồng nghiệp nói: “Này, người cô thấy có phải là một người phụ nữ dáng rất cao, áo da là kiểu dài vừa không? Hôm đó lúc tôi tới tìm cô, đúng lúc thấy người phụ nữ đó đi ra từ tiệm cà phê đối diện, rất chói mắt!”
Đã tìm được chỗ ngồi, Phương Dĩ dừng trước một cái bàn, cười híp mắt nói: “Quản lý Tưởng, có thể ngồi chung không?”
Tưởng Dư Phi cười nói: “Ngồi đi.”
Tưởng Dư Phi ăn cơm một mình, bên cạnh không thấy Âu Duy Diệu. Trước đây đồng nghiệp đi theo Phương Dĩ từng ngồi cùng bàn ăn cơm với họ, vì vậy cũng không câu nệ, sau khi ngồi xuống tiếp tục đề tài trước đó: “Tặng đồ da cho mẹ tôi cũng không tệ. Cô thì sao, Tết không định tặng chút gì à?”
“Tặng cho mẹ tôi? Mẹ tôi chắc rất thích đồ da.” Phương Dĩ nói câu này, rõ ràng thấy động tác của Tưởng Dư Phi ở đối diện hơi chậm lại, cô cười nói, “Có điều tôi không có cơ hội tặng cho mẹ, mẹ tôi đã qua đời rồi.”
Tưởng Dư Phi đột nhiên nói: “Anh nhớ trước đây từng nghe em nhắc qua, lúc em tám tuổi, mẹ em đã mất rồi?”
Phương Dĩ gật đầu: “Đúng, em không có cơ hội gặp mẹ em lần cuối, lúc về mẹ em đã được chôn cất rồi.”
“Cũng chưa từng cúng tế bác?”
“Trí nhớ của anh tốt thật!” Phương Dĩ mặt mày cong cong, “Lời em nói với anh anh đều nhớ!”
Nụ cười Tưởng Dư Phi cứng ngắc, lại nói: “Anh còn nhớ em từng cho anh xem ảnh mẹ em.”
Phương Dĩ đi tới đâu cũng mang theo tấm ảnh đó, lúc đi học ở nội trú, tấm ảnh cất trong vali, có một lần cô đang dọn vali, Tưởng Dư Phi đến phòng của cô tìm cô, lúc thấy tấm ảnh còn khen Thẩm Chiêu Hoa xinh đẹp, Phương Dĩ chọc cơm, không nhớ nổi vẻ mặt của Tương Dư Phi lúc đó.
Tưởng Dư Phi lại nói: “Nhiều năm như vậy, em chưa từng cúng tế bác một lần. Sắp Tết rồi, em có muốn về quê xem thử không?”
Phương Dĩ lắc đầu: “Em vốn không biết mẹ em chôn ở đâu. Lúc nhỏ không biết việc này, cũng chưa từng hỏi bà ngoại, sau này bà ngoại mất, càng không có ai có thể nói cho em biết.”
“Hàng xóm cũng không biết?”
“Không biết, họ đều nói tin này tới bất thình lình, nhà em cũng không làm tang sự gì, chỉ dựa theo tập quán mời mọi người ăn một bữa cơm, còn có người nói mẹ em vốn là nổ ૮ɦếƭ, thực ra còn sống.”
Tưởng Dư Phi ngẩn ra: “Hả?”
Phương Dĩ cười một tiếng: “Sao có thể chứ? Nếu bà còn sống, nhất định sẽ đến tìm em.”
Nhất định sẽ biết cô ở thành phố Nam Giang, cũng biết cô làm ở tập đoàn Âu Hải. Thẩm Chiêu Hoa nhất định sẽ lén tới nhìn cô, còn những người có ý kia, sau khi nhìn thấy Thẩm Chiêu Hoa, nhất định sẽ có chút cảnh giác, ví dụ như Tưởng Dư Phi. Phương Dĩ nói: “Cuối tuần em định đi tìm một ít tư liệu thực tế cho dạ tiệc kỉ niệm, anh có rảnh không?” Đây là lần đầu tiên Phương Dĩ chủ động hẹn anh trong năm qua, Tưởng Dư Phi ngẩn người, lập tức đồng ý.
Nhưng cuối tuần còn chưa tới, biến số đã tới.
Chu Tiêu đoạt lấy hạt dẻ cười mình vất vả mua được từ trong tay Phương Dĩ. Phương Dĩ nhào qua: “Đừng nhỏ mọn vậy mà!”
Chu Tiêu nói: “Không những trong lòng nghĩ tới người đàn ông khác, em còn biến thành hành động. Hạt dẻ cười là mua cho người phụ nữ của anh ăn, không phải em!”
“Em chính là người phụ nữ của anh!” Phương Dĩ không hề xấu hổ, đoạt lại hạt dẻ cười, gác chân lên đùi Chu Tiêu, cười hì hì nói, “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Em có hai kế hoạch, một là hỏi trực tiếp, cái kia là rót cho anh ấy hai ly rượu, làm cho anh ấy say nói lời thật!”
Chu Tiêu cười khẩy: “Hỏi trực tiếp một cú điện thoại là có thể giải quyết. Say rượu nói lời thật? Em chắc chắn sau khi cậu ta uống say còn có thể nghe hiểu câu hỏi của em?”
Phương Dĩ thề son sắt: “Đi học tụ tập ăn uống, anh ấy dễ dàng bị chuốc say nhất, sau khi say có hỏi nhất định trả lời, điểm này em chắc chắn một trăm phần trăm!”
Chu Tiêu đẩy chân cô ra, lạnh lùng nói: “Em thực sự rất hiểu cậu ta!”
Phương Dĩ cười hì hì: “Em cũng rất hiểu anh. Anh ngàn chén không say, nếu em muốn moi ra chút gì từ miệng anh, uống rượu chắc chắn không làm được, phải áp dụng cách khác.”
Chu Tiêu tỉnh bơ: “Ồ? Cách gì?”
Phương Dĩ nháy nháy mắt: “Đến lúc đó anh sẽ biết!” Nhất định thần không biết quỷ không hay, không để cho Chu Tiêu phát hiện nửa phần. Phương Dĩ vứt vỏ hạt dẻ cười, bò dậy từ sofa, đang định xuống bếp rót nước uống, chuông điện thoại di động vang lên, cô nhận điện thoại: “Đại Phương?”
Giọng Đại Phương nôn nóng: “Bố có tới tìm em không?”
Phương Dĩ sửng sốt.
Luật sư Phương tới thành phố Nam Giang vào hai ngày trước, không nói cho bất kì ai biết.