Người Tới Không Tốt - Chương 43

Tác giả: Kim Bính

Bong Bóng Tới

Phương Dĩ dùng trứng Chu Tiêu “đẻ” chiên ốp la cho anh ăn, thực sự cảm nhận được ý nghĩa sâu xa của “tự đẻ tự tiêu”. Chu Tiêu ăn trứng chiên xong, nói: “Đưa em đi làm?”
Phương Dĩ soi gương chải tóc trong toilet: “Không cần, đi xe buýt cũng rất tiện, đi tới tiểu khu bên kia rồi đi một quãng đường ngắn. Tên Lửa tiết kiệm nói anh không làm việc đàng hoàng mê muội nữ sắc.”
“Nữ sắc? Nữ sắc của ai?” Chu Tiêu đi tới, ôm lấy Phương Dĩ từ phía sau, “Em có nữ sắc?”
Phương Dĩ nheo mắt, làm ra vẻ quyến rũ nghịch mái tóc dài một chút: “Anh nói đi?”
Chu Tiêu cười hôn cô một cái thật mạnh: “Thật xinh đẹp!”
Phương Dĩ có gương mặt khá, lúc mặc váy trang điểm rất có mùi vị phụ nữ. Đồng nghiệp nam vốn sinh lòng mến mộ cô, lại từ từ quỳ gối dưới sự cởi mở của cô, gọi anh xưng em với cô, chỉ có một người khác biệt u mê không tỉnh ngộ, lúc nào cũng lấy lòng như có như không. Buổi biểu diễn trong hội nghị thường niên yêu cầu các bộ phận đều đưa ra một tiết mục, Phương Dĩ làm trong phòng Marketing là nữ sinh có gương mặt xuất chúng nhất, việc đáng làm thì phải làm trở thành nhân vật chính. Đồng nghiệp nam u mê không tỉnh ngộ chủ động xin đi, yêu cầu hợp tác biểu diễn hợp xướng hoặc nhảy Tango với Phương Dĩ. Phương Dĩ tan làm, đang định đi tới trạm xe buýt, nghi hoặc nói: “Hợp xướng? Nhảy Tango? Tôi đã quyết định tiết mục rồi.”
Đồng nghiệp nam hỏi: “Quyết định rồi? Là tiết mục gì?”
Phương Dĩ nói: “Tôi có thể trèo lên một cây đại thụ trong vòng năm giây!”
“Hả?”
“Tôi đã phác thảo kiều đoạn* xong, hóa trang thành con khỉ trèo lên cây, sau đó hái trái trên cây xuống, mở trái ra liền có một biểu ngữ xuất hiện, trên mặt viết lời chúc phúc tập đoàn cùng lời khen tặng Chủ tịch. Thế nào?”
*Kiều đoạn: dùng để chỉ việc mượn (hoặc tham khảo) những tình tiết hoặc những đoạn ngắn đặc sắc trong những bộ phim điện ảnh kinh điển.
Đồng nghiệp nam nói: “Ý kiến hay. Đúng rồi, tôi có việc, đi trước nhé. Bye bye!”
Phương Dĩ vẫy tay với anh ta: “Ngày mai gặp nha. Nếu anh muốn tham gia diễn, tôi sẽ bảo họ làm thêm một bộ quần áo khỉ!”
Đồng nghiệp nam nói phía xa xa: “Không cần đâu, cột sống tôi không tốt ——”
Phương Dĩ cười ngã nghiêng ngã ngửa, đột nhiên nghe thấy trong tiếng cười của mình xen lẫn một âm thanh khác không thuộc về cô. Cô quay đầu tìm, vừa nhìn liền thấy Đồng Lập Đông đang đứng trước tiệm đồ uống, tay cầm đồ uống nóng.
Đồng Lập Đông cười không dừng được: “Cô cũng biết mình là khỉ?”
Phương Dĩ dừng cười: “Rõ ràng tôi đang hù anh ta, cái này anh cũng không nhìn ra?”
“Không nhìn ra, tôi tưởng cuối cùng cô nhận rõ bản thân.” Chân Đồng Lập Đông bình phục rất tốt, đi đã không còn đáng ngại, mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu đậm, ngọc thụ lâm phong*, có vẻ đạo mạo. Anh lắc lắc cà phê nóng trong tay, cười hỏi, “Uống không, tôi mời cô?”
*Ngọc thụ lâm phong: hình dung người phong độ tiêu sái, dung mạo tú mĩ.
“Không cần. Chân anh không sao rồi?”
Đồng Lập Đông xoay chân một cái, nói: “Không sao rồi. Cô về nhà à? Chu Tiêu không tới đón sao?”
“Tôi đi xe buýt.”
“Tôi đưa cô, tiện đường.”
“Sao anh biết tiện đường, lại muốn đi tìm Chu Tiêu?”
Đồng Lập Đông gật đầu như ngầm thừa nhận: “Cậu ta vẫn chưa đánh giá rượu vang đỏ tôi đưa lần trước, lần này để cậu ta bình luận một chút!”
Có người tiết kiệm tiền xe thay Phương Dĩ, Phương Dĩ cầu còn không được, sau khi lên xe cô vừa chà tay vừa hà hơi. Đồng Lập Đông chú ý tới vị trí cổ tay gần mu bàn tay cô dán một miếng băng, hỏi cô: “Sao tay bị thương vậy?”
Phương Dĩ nói: “Lần đó cứu anh bị trầy.” Mấy ngày kế tiếp, phần lớn vết thương đã biến mất, vết trầy trên mu bàn tay hơi sâu, ngày thường Phương Dĩ lại không chú ý, bởi vậy đến giờ vẫn chưa khỏi.
Đồng Lập Đông không khỏi liếc nhìn cô một cái, nói: “Nếu cô không chạy lung tung thì cũng sẽ không bị thương.” Nghĩ đến đêm đó cô cố ra vẻ kiên cường giọng nghẹn ngào, sau đó nằm dưới đất tốn sức chín trâu hai hổ kéo anh lên, dừng một chút, Đồng Lập Đông lại thêm một câu, “Bất kể thế nào, tôi thực sự nợ cô một lần. Cảm ơn rất nhiều.”
Đồng Lập Đông không báo trước đã tới ăn chùa, Chu Tiêu không tình nguyện lắm, nói: “Cơm nấu thiếu.”
Đồng Lập Đông nói: “Không sao, gần đây sức ăn của tôi nhỏ.”
Phương Dĩ kéo Chu Tiêu vào bếp, mở nồi cơm điện ra nhìn một cái: “Anh nói dối, cơm nhiều thế này mà. Làm gì vậy, anh ta chính là anh em của anh.”
Chu Tiêu hỏi: “Tình bạn của em với cậu ta tốt như vậy từ lúc nào? Trước kia em còn thấy cậu ta không thuận mắt!”
“Nói sao thì anh ta cũng bị thương vì em. Có quan hệ tốt với cảnh sát nhân dân, luôn luôn không sai.”
Chu Tiêu cười nhạo, hỏi: “Sao cậu ta lại đưa em về?”
Phương Dĩ huých huých cánh tay anh, như cười như không: “Anh cũng ăn loại giấm này? Giờ tan làm đúng lúc gặp được, anh ta nói muốn tới uống rượu vang đỏ.”
Cơm tối có cua, Phương Dĩ ăn đến quên hết tất cả, vừa ăn vừa khoe khoang mình bản lĩnh nhanh nhẹn, leo núi trèo tường không có gì không làm được, “Nếu không sao em có thể cứu cảnh sát Đồng lên?”
Chu Tiêu nói: “Cho nên em muốn biểu diễn con khỉ hái đào trong hội nghị thường niên?”
Phương Dĩ sửa đúng: “Hướng này hình như không đúng.”
Chu Tiêu biết rõ còn hỏi: “Sao không đúng? Chẳng lẽ đào không mọc trên cây?”
Đồng Lập Đông không chen lời vào, ăn cơm xong ngồi chờ Chu Tiêu lấy rượu vang đỏ. Phương Dĩ cằn nhằn dọn bàn ăn, Đồng Lập Đông vểnh tai lắng nghe mới hiểu cô đang nói: “Không ăn đủ mà, không ăn đủ mà.” Đột nhiên cô la lớn, “Chu Tiêu, ngày mai em vẫn muốn ăn cua!”
Chu Tiêu ở tủ rượu bên kia trả lời: “Chỉ biết ăn uống chùa, trả tiền!”
Phương Dĩ ném rác lên bàn, rảo bước chạy tới, đoạn đối thoại loáng thoáng truyền tới tai Đồng Lập Đông, “Chu Tiêu Chu Tiêu, ăn cua!”
“Không!”
“Chu Tiêu, cua!”
“Em mới là cua!”
“Cua, em rửa chén cho anh.”
“Chén một tuần em bao hết?”
“Tay em vẫn chưa lành mà, không thể ᴆụng nước.”
Chu Tiêu cười nhạo: “Đừng tưởng anh không biết em cố ý dán băng cá nhân giả vờ đáng thương. Tối qua anh nhân lúc em ngủ đã thấy rõ ràng!”
Phương Dĩ trầm mặc, Đồng Lập Đông biết mình cũng bị lừa.
Uống xong rượu vang đỏ đi ra, đã hơn chín giờ, Đồng Lập Đông không tìm tài xế. Anh lái xe một vòng trên đường, nhìn thấy từng cặp tình nhân bên đường chỉ tiếc không thể dính vào nhau nói cho cả thế giới biết họ là một đôi, không khỏi oán thầm một hồi. Suy nghĩ một chút, anh dừng xe bên ngoài cửa hàng, đi thẳng vào, sau khi đi ra trong tay có thêm một túi giấy nhỏ tinh xảo.
Đồng Lập Đông vừa đi, Chu Tiêu liền kéo Phương Dĩ ngồi xuống sofa chơi game. Hai người chiến đấu kịch liệt tới nửa đêm, Phương Dĩ tức giận Chu Tiêu không biết thương hương tiếc ngọc. Chu Tiêu ôm lấy cô: “Anh đây sẽ tới thương hương tiếc ngọc!”
Phương Dĩ đẩy anh ra, cười lớn kêu la chạy lên lầu. Lần này cô khóa cửa nhanh, Chu Tiêu không thể xông vào. Nhưng hôm sau cô mở mắt, lại thấy bên gối có thêm một cái đĩa nhỏ, trên đĩa nhỏ để một cái trứng ốp la hình trái tim. Phương Dĩ chạy tới phòng khách nhìn một vòng, không tìm được người. Cô lại chạy tới ban công, quả nhiên nhìn thấy Chu Tiêu đang tập thể hình.
Phương Dĩ la: “Trứng hôm nay anh đẻ?”
Chu Tiêu vừa làm vận động bắp tay, vừa trả lời: “Đúng, ăn ngon không?”
Phương Dĩ đã nhét trứng ốp la vào miệng: “Ăn ngon!”
Chu Tiêu cười: “Em vẫn chưa đánh răng? Không vệ sinh!”
Phương Dĩ có qua có lại cũng chiên hai cái trứng ốp la hình trái tim cho Chu Tiêu, còn nấu một nồi cháo cho anh. Chu Tiêu tắm xong đi ra, ăn bữa sáng nóng hổi, khen cô: “Thật hiểu chuyện!”
Phương Dĩ hôn anh một cái: “Em đi làm đây!”
Chu Tiêu cũng hôn cô: “Ngoan một chút, tan làm đừng tùy tiện ngồi xe của người đàn ông khác. Chỗ anh có xe thể thao cho em dùng.”
Mỗi buổi sáng Chu Tiêu tặng Phương Dĩ một quả trứng, thường thay đổi thành nhiều kiểu, có lúc là trứng gà sống, có lúc là ốp la, có khi là trứng luộc, có khi là bánh cuộn trứng. Buổi tối anh hỏi Phương Dĩ: “Còn giận không?”
“Trứng gà thôi, còn trứng vịt thì sao?”
Thế là hôm sau, bên gối Phương Dĩ lại có thêm một quả trứng vịt. Cô dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút lại thấy cảm động, vì vậy buổi tối Chu Tiêu ôm một đống quà vặt và bia muốn lên chỗ Phương Dĩ xem đấu bóng, Phương Dĩ cũng không từ chối. Tỉ số trận đấu quyết liệt, Phương Dĩ xem còn kích động hơn Chu Tiêu. Chu Tiêu nhét bắp rang vào miệng, ngẩn người nhìn Phương Dĩ nhảy tưng tưng trên giường. Phương Dĩ dùng sức đấm anh một cái: “Mau la đi, đừng giống như khúc gỗ vậy!”
Chu Tiêu lấy lại tinh thần, từ trên giường đứng lên, nhảy cùng Phương Dĩ, cuối cùng cười đến mức ngã xuống, ôm lấy cô hôn môi cô, chẳng mấy chốc tay đã không đúng đắn, Phương Dĩ mở miệng: “Em có một loại… ảo giác anh đang gọi chị em…”
Chu Tiêu trong nháy mắt không có sức, chôn ở cổ cô nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu khốn kiếp!”
Phương Dĩ đỏ mặt tía tai cười trộm: “Đại khốn kiếp!”
Không biết có phải tối qua Phương Dĩ miệng mắm muối không, hôm sau, ác mộng của Chu Tiêu trở thành sự thật.
Mặt trời lên cao, Chu Tiêu mới thức dậy, mắt lim dim trong ௱ôЛƓ lung, chỉ thấy “Phương Dĩ” tóc xoăn gợn sóng, đeo kính, ăn mặc nho nhã, đứng ở đầu giường nhìn anh. Chu Tiêu lập tức tỉnh táo: “Cô…” Nói chưa xong, đột nhiên phát hiện bên gối có hơi thở ấm áp và hơi nóng, anh di chuyển con ngươi, cuối cùng thấy bên gối có thêm một gương mặt tròn nhỏ, đôi mắt vừa tròn vừa lớn trên gương mặt tròn nhỏ đang nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, Chu Tiêu bật ngồi dậy.
Bong Bóng che mắt, lời trẻ nhỏ không kiêng dè nói: “Xấu hổ xấu hổ xấu hổ xấu hổ, chú không mặc áo không mặc quần, xấu hổ xấu hổ!”
Chu Tiêu kéo chăn lên, hạ giọng nói: “Chú mặc quần!”
Bong Bóng buông tay ra, trợn to mắt: “Cho cháu xem!” Nói xong liền muốn chui vào trong chăn.
Đại Phương hoa mắt choáng váng đầu, thấy Phương Dĩ đứng ở cửa phòng ngủ muốn chuồn đi, lạnh lùng quát: “Đứng lại!” Xách cô sang phòng ngủ phụ bên cạnh, nói lời thấm thía tiến hành giáo dục. Nửa tiếng sau hai người đi ra từ phòng ngủ phụ, chỉ thấy kiểu tóc Chu Tiêu trong lộn xộn có trật tự, đã mặc áo vào, quần dài vẫn còn trong tay anh, Chu Tiêu vẻ mặt bất đắc dĩ: “Chú muốn mặc quần!”
Bong Bóng ôm đùi anh, ngửa đầu nói: “Chờ cháu nhổ lông xong rồi mặc!”
Sáng sớm thứ Bảy, nhà Phương Dĩ gà bay chó sủa, Bong Bóng đuổi theo Chu Tiêu muốn nhổ lông chân. Đại Phương bưng bữa sáng ra, liếc mắt nhìn hai người chơi ầm ĩ không ngớt, nói với Phương Dĩ: “Em nói em không có quần áo mặc, chị đặc biệt mang tới cho em, kết quả em để chị thấy cái này? Lần trước là thế này, lần này vẫn như vậy, em giải thích nhiều hơn nữa cũng vô dụng!”
Phương Dĩ nói sang chuyện khác: “Lần này chị tới bao lâu, xin nghỉ cho Bong Bóng rồi sao?”
“Em không cần để ý đến Bong Bóng, quản bản thân em cho tốt trước đi!”
Đại Phương không vui, Phương Dĩ không sống yên lành được, vắt hết óc nói sang chuyện khác, ngay cả cuộc hẹn cuối tuần cũng hủy, đặc biệt dẫn Bong Bóng đến công viên trò chơi chơi. Chu Tiêu đi cùng, toàn bộ hành trình phục vụ cho một mình Bong Bóng. Đại Phương rơi vào cả người thoải mái, cuối cùng có sắc mặt tốt: “Nhìn như vậy, Chu Tiêu thực ra cũng không tệ lắm.”
Phương Dĩ oán thầm việc Chu Tiêu nịnh bợ, mặt thản nhiên đưa một ly ca-cao nóng cho Đại Phương. Đại Phương uống ca-cao nóng hỏi: “Vẫn chưa tìm được bà ấy? Có tin tức gì không?”
Phương Dĩ nói tất cả chuyện gần đây điều tra được cho Đại Phương, Đại Phương không dám tin: “Không có khả năng lắm…”
Phương Dĩ nói: “Chỉ là suy luận của em, Chu Tiêu cũng nói không có khả năng.”
Đại Phương nhíu mày: “Tiếp theo em còn muốn làm gì? Chi bằng cứ quên nó đi, tra tới tra lui từ đầu đến cuối không có manh mối gì.”
“Em đã có một ý tưởng.”
“Ý tưởng gì?”
Phương Dĩ nghịch tóc một chút, quay đầu nhìn thẳng Đại Phương: “Chị từng xem ảnh mẹ, chị thấy em và mẹ giống nhau mấy phần?”
Đại Phương sửng sốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc