Phương Dĩ Trả Thù Trò khôi hài càng ngày càng nghiêm trọng, chỗ đậu bên kia bãi đậu xe vừa vặn có thể nhìn thấy tình cảnh ở cửa thang máy, cũng có thể thấy chiếc xe thể thao màu đen từng gặp qua một lần kia.
Âu Duy Diệu ngồi trong xe mình gọi điện thoại: “Dư Phi, bố anh xảy ra chút chuyện ở bãi đậu xe. Anh đừng lo, em lập tức đi qua xem thử. Không sao, là người Đổng sir trêu chọc lỡ tay làm bố anh bị thương. Được, anh từ từ tới, đừng gấp.”
Lúc Âu Duy Diệu cúp điện thoại, trò khôi hài cuối cùng kết thúc. Cô liếc nhìn chiếc xe thể thao đóng kín kia, thấp thoáng có thể thấy đường nét người đàn ông đó từ cửa sổ xe. Cô nhớ người đàn ông đó, trong mưa phùn rả rích lái chiếc xe thể thao mui trần, thân hình cường tráng, khí thế bức người, tùy ý lại khoe khoang, lạnh lùng với người khác, đối với Phương Dĩ lại trêu chọc cười đùa. Lúc này xe thể thao khởi động, không ai chú ý tới tiếng động cơ chợt vang lên. Âu Duy Diệu ma quỷ xui khiến nhìn chằm chằm chiếc xe đó, chỉ thấy Chu Tiêu vừa lái xe, vừa nghiêng người qua hôn Phương Dĩ, hình như bị đánh một cái, anh cười lớn ở trong xe, có điều hình ảnh chỉ trong nháy mắt, xe thể thao thoáng qua trước mặt Âu Duy Diệu rồi không thấy nữa.
Âu Duy Diệu lấy lại tinh thần, xuống xe, hoảng hốt chạy nhanh về phía cửa thang máy, đẩy mọi người ra đỡ lấy người đàn ông trung niên vô tội bị đánh kia: “Chú Tưởng, chú có sao không?”
Dường như vận xui đeo bám Đổng Hạo Tường, một ngày trước bị người ta đánh, làm liên lụy đến một thành viên Hội đồng quản trị, nội bộ tập đoàn Âu Hải còn chưa phản ứng về chuyện lần này, một ngày sau anh ta ra ngoài làm đào tạo cho tập đoàn khác, buổi chiều tin tức truyền tới.
“Con gái của đồng nghiệp của dì tôi tiếp nhận đào tạo trong công ty đó, buổi trưa cô ấy nói với mẹ mình, lúc đào tạo chiếu video, lúc đầu chiếu rất tốt, lúc chiếu tiếp một đoạn đột nhiên biến thành cái loại phim đó!”
“Cái loại phim đó?”
“Giả vờ trong sáng cái gì, chính là JAV(*) đó!”
(*) JAV (Japanese Adult Video): ρhɨʍ ɲǥườɨ ℓớɲ Nhật.
Trong công việc, Đổng Hạo Tường rất có tiếng tăm, qua chuyện chiều ngày hôm qua, cộng thêm chuyện xảy ra lúc đào tạo hôm nay, thanh danh của anh ta đột ngột giảm mạnh, mà những chuyện cũ lâu năm liên quan tới anh ta cũng bị mọi người vạch trần ra từng cái một giống như lột quần áo. Trước đây mọi người giữ kín như bưng, hôm nay mọi người nói hăng say, hận không thể truyền bá chuyện Đổng Hạo Tường đi vệ sinh xong không rửa tay đến phương diện đạo đức, tất cả các kiểu cười trên nỗi đau của người khác và thêm mắm dặm muối đều có. Đồng nghiệp khá thân với Phương Dĩ vâng lệnh dò hỏi buôn chuyện ở chỗ cô: “Đổng sir thực sự làm cái đó đó với cô?”
Phương Dĩ cắn một trái lê: “Chính là cái đó đó, nhưng đó đó nào? Cô nói cái đó hay là cái đó?”
Đồng nghiệp cười, Phương Dĩ làm rõ: “Trước đây mấy cô truyền những chuyện kia, tôi đều cảm thấy không hiểu ra sao cả. Ai nói tôi có quan hệ với Đổng sir? Tôi vốn không biết Đổng sir là người như vậy, tôi với anh ấy tuy không quen, nhưng tôi cảm thấy anh ấy hẳn rất tốt. Rốt cuộc mấy cô nghe được từ đâu?”
Đồng nghiệp mơ hồ: “Thật sao? Tôi cũng không biết nữa, mọi người đều truyền lại.” Nói chuyện phiếm với Phương Dĩ xong, đồng nghiệp quay đầu chuyển lời, mọi người bỗng nhiên bừng tỉnh, hình ảnh tốt đẹp của Phương lại trở về.
Tâm trạng Phương Dĩ vui vẻ, năng suất làm việc tăng lên rất nhiều, hôm nay cuối cùng tan làm đúng giờ, lúc đi ra cửa chính công ty liền thấy xe thể thao của Chu Tiêu cực kì bắt mắt đậu ở đó. Phương Dĩ lén lút quan sát bốn phía, lấy di động ra bấm số.
Chu Tiêu đã nhìn thấy Phương Dĩ, đang muốn gọi cô, điện thoại di động reo lên. Anh nhận điện thoại, nghe thấy Phương Dĩ hạ thấp giọng nói: “Đi xa một chút, đến giao lộ phía trước quẹo trái chờ tôi.”
Chu Tiêu cũng hạ thấp giọng: “Tại sao?”
Phương Dĩ nói: “Tôi không muốn để người khác thấy, tưởng tôi được người ta bao nuôi.”
Chu Tiêu lại hạ thấp giọng xuống một bậc: “Có một số thời điểm em đừng tự kỉ quá, em còn chưa đạt tới tiêu chuẩn được bao nuôi đâu!”
Anh vừa dứt lời, Phương Dĩ đã hùng hổ chạy tới, đặt ௱ôЛƓ ngồi vào ghế lái. Chu Tiêu như cười như không dựa bên cửa xe: “Em lái?”
Phương Dĩ nắm tay lái: “Anh có lên không? Anh không lên tôi có thể đi rồi!”
Chu Tiêu nói: “Đương nhiên lên, em gấp vậy?” Anh một lời hai nghĩa, nhưng đáng tiếc Phương Dĩ nghe không hiểu. Chu Tiêu đi tới cửa xe bên kia, nhảy lên giống như khoe kĩ năng, trở người vào trong xe ngồi xuống. Phương Dĩ khinh thường: “Đỏm dáng*!”
Chu Tiêu đặt cánh tay lên cửa: “Em muốn đẹp cũng không đẹp nổi, chỉ có thể thối!”
*Từ gốc là 臭美. 臭: thối, 美: đẹp. Câu sau Chu Tiêu lấy từ Phương Dĩ dùng để chế giễu Phương Dĩ.
Phương Dĩ đạp chân ga, Chu Tiêu ngã ra sau theo quán tính, la to: “Xe này của tôi mấy triệu, em lái cẩn thận!”
Lái về đến cổng nhà, Chu Tiêu lập tức xuống xe, khom người đỡ đầu xe. Phương Dĩ khó tin: “Anh say xe?”
Chu Tiêu chậm chạp, không dám tin nhìn về phía Phương Dĩ: “Có phải em luôn cho rằng kĩ năng lái xe của mình rất tốt?”
Phương Dĩ gật đầu: “Mỗi lần tôi và Bong Bóng cùng lái xe, nó đều không lái qua tôi!”
Chu Tiêu có linh cảm xấu: “Lái xe gì?”
Phương Dĩ duỗi hai tay, giả vờ cầm tay lái: “Xe ᴆụng trong công viên trò chơi!”
Đùa giỡn Chu Tiêu đủ, Phương Dĩ vui mừng khôn xiết, đi theo Chu Tiêu vào phòng làm việc, nói bô bô chuyện xấu của Đổng Hạo Tường. Hôm nay cô tan làm sớm, nhân viên công ty Chu Tiêu vẫn chưa đi hết, Tiểu Vương thấy cô liền chột dạ, né tránh chỉ chào hỏi Chu Tiêu, nói: “Giám đốc Chu, cảnh sát Đồng vừa tới đây, thấy anh không ở đây, anh ấy đi làm việc ở vùng phụ cận, nói đợi lát nữa sẽ quay lại.”
Chu Tiêu nói: “Biết rồi, cậu tan làm đi.” Lại chuyển sang Phương Dĩ, “Nói tiếp, Đổng Hạo Tường lúc đào tạo thế nào?”
Phương Dĩ nói: “Không nói cho anh biết. Tôi đi cho vịt vịt ăn trước rồi lên lầu tắm!”
“Nhớ xuống ăn cơm.”
Lúc Đồng Lập Đông tới, Phương Dĩ đã lên lầu. Trong tay Chu Tiêu còn mấy phần tài liệu phải xử lý, về đến nhà, anh vừa xem tài liệu vừa hỏi: “Gần đây rất bận? Mấy ngày nay vẫn chưa qua đây.”
Đồng Lập Đông nói: “Đương nhiên bận, việc lớn việc nhỏ chất thành núi, nào có tự do thoải mái làm ông chủ như cậu.”
Chu Tiêu cười: “Từ chức, sang đây làm cùng tôi!”
“Đừng, cậu giúp tôi phát tài là đủ.” Đồng Lập Đông kéo ghế qua ngồi xuống, “Hôm qua thành viên Hội đồng quản trị Tưởng của Âu Hải bất ngờ bị thương, cậu biết chuyện này không?”
Chu Tiêu nhướng mày: “Hình như có chuyện như vậy.”
Đồng Lập Đông nói: “Hình như? Cậu ném có hơi sạch sẽ quá. Thành viên Hội đồng quản trị Tưởng là bố của Tưởng Dư Phi, cậu biết rõ chuyện này.”
Chu Tiêu thản nhiên nói: “Ồ, trước đây không biết, bây giờ biết rõ rồi.”
Đồng Lập Đông đành chịu: “Tưởng Dư Phi nhảy dù xuống tập đoàn Âu Hải, cậu ta là con trai duy nhất của thành viên Hội đồng quản trị Tưởng, tôi nhấn mạnh một lần như vậy với cậu, cậu biết rõ rồi? Chu Tiêu, cậu muốn trút giận giúp người phụ nữ của cậu thì cũng nên biết nặng nhẹ. Chiều hôm qua, bên cạnh Đổng Hạo Tường có nhiều thành viên cấp cao như vậy, người đàn ông gây rối đó không hề ra tay với ai, cố ý ra tay với thành viên Hội đồng quản trị Tưởng, cậu tỏ rõ đang trút thù cá nhân.”
Chu Tiêu để tài liệu xuống, cười nói: “Sai, chỉ trút giận mà thôi, không cẩn thận ᴆụng tới thành viên Hội đồng quản trị Tưởng, lần sau tôi sẽ chú ý.” Chu Tiêu dựa vào sofa, lười biếng nói, “Cậu đặc biệt chạy tới đây nói chuyện này? Có phải chưa ăn tối không? Đợi một lát Phương Dĩ xuống nấu cơm, cậu ăn cùng nhé.”
Đồng Lập Đông cười khẩy: “Thôi, Phương Dĩ? Tôi sợ cô ấy hạ độc tôi!”
Chu Tiêu nói: “Cô ấy muốn hạ độc, đối tượng vẫn chưa tới lượt cậu. Tôi quả thực tò mò, rốt cuộc cậu đã từng làm chuyện gì, cho nên bây giờ nhằm vào cô ấy khắp nơi?”
Đồng Lập Đông suy nghĩ một lúc, chậm rãi mở miệng: “Tôi nói thật cho cậu biết, chuyện khi đó vừa xảy ra, truyền thông tạo áp lực mỗi ngày, vụ cháy thuộc sự quản lý của phòng cháy chữa cháy, nhưng ngược lại Cục trở thành mục tiêu công kích. Vài năm sau, nếu ở đó có vụ cháy lớn, tin tức cũ này sẽ bị lật lại. Vụ cháy năm đó đã có kết luận, nhưng từ đầu đến cuối tôi có chút hoài nghi, nổ gas, chồng ૮ɦếƭ, người vợ kia đâu? Không xuất đầu lộ diện! Quan trọng nhất là, người đàn ông đó sử dụng tên giả, tôi không tra được thân phận của ông ta. Lúc đó tôi phụ trách vụ án này, tôi biết vụ án này còn rất nhiều điểm khả nghi, nhưng bây giờ tôi đang ở thời điểm thăng chức mấu chốt, không thể cho phép trong đó xuất hiện bất kì sai lầm nào, cậu hiểu không?”
Chu Tiêu nói: “Được rồi, tôi biết nên làm thế nào, lại là đề phòng?”
“Tính cách đó của cô ấy, gây rắc rối khắp nơi. Chuyện của cậu với cô ấy đương nhiên tôi không thể can thiệp. Cũng như vậy, chuyện của tôi cậu đừng nói với cô ấy.”
Chu Tiêu gật đầu: “Được.”
Đến giờ cơm tối, Phương Dĩ tắm xong chạy đến nhà Chu Tiêu, Đồng Lập Đông đã rời khỏi. Chu Tiêu đang xào thức ăn trong bếp, kêu: “Tôi chỉ xào thịt với ớt xanh, món khác tới lượt em!”
“Không thành vấn đề!” Phương Dĩ la to một tiếng, mò 乃út ghi âm giấu sau đệm sofa, nói, “Tôi đi xem gà mái trước!”
Sau đó chạy đến sân sau, lặng lẽ mở máy ghi âm, nghe ghi âm, thỉnh thoảng nhíu nhíu mày gãi gãi chân, đến lúc nghe được Đồng Lập Đông chỉ trích Chu Tiêu trút thù cá nhân, Phương Dĩ lại bất giác nhếch khóe miệng. Cuối cùng nghe ghi âm xong, Phương Dĩ thở một hơi dài nhẹ nhõm, chạy vào trong nhà đuổi Chu Tiêu ra, trổ tài, đặc biệt làm món đậu hũ trứng muối rau trộn.
Mùa hè ăn món này rất tốt, nhưng tiếc là thời tiết bây giờ không thích hợp, Chu Tiêu vô cùng miễn cưỡng ăn hết dĩa. Phương Dĩ tưởng anh thích ăn, sau khi ăn xong lại làm thêm một dĩa cho anh, cất trong hộp giữ tươi để vào tủ lạnh, nói: “Ngày mai anh muốn ăn thì tự lấy. Ngày mai thứ Bảy, anh đừng ầm ĩ quấy rầy tôi ngủ!”
Chu Tiêu nhấn mạnh: “Tôi thích ăn thịt, không thích ăn chay!”
Phương Dĩ nói: “Anh sờ thử bụng mình đi, có mỡ hết cả rồi!”
Chu Tiêu như cười như không kề sát sau lưng: “Em từng sờ?” Cầm tay Phương Dĩ lên, nhấn vào bụng anh, bắp thịt rõ ràng, không có một chút mỡ. Chu Tiêu hỏi: “Chuyện lúc trước em vẫn chưa nói hết, nói tiếp.”
Phương Dĩ nghĩ đến Đổng Hạo Tường, hả hê nói ra chuyện hôm nay. Chu Tiêu nghe xong hỏi ngược lại: “Em làm?”
Phương Dĩ dương dương đắc ý: “Sao anh biết?”
Chu Tiêu chế nhạo: “Em tự soi gương đi, trên mặt đã viết mấy chữ ‘Hỏi em đi, mau hỏi em đi’!”
Phương Dĩ cười hì hì nói: “Tôi ẩn nấp bên cạnh trợ lý của ông ta mấy ngày, laptop của ông ta có lúc sẽ ở chỗ trợ lý của ông ta. Tôi rất vất vả ghi cái phim đó vào, hôm qua anh đã diễn một tiết mục bạo lực cho tôi, tôi còn tưởng tôi sẽ uổng phí thời gian, không ngờ hôm nay tập đoàn còn chưa xử lý Đổng Hạo Tường, Đổng Hạo Tường vẫn còn cơ hội xấu hổ!”
Chu Tiêu không hỏi Đổng Hạo Tường, hỏi lại: “Phim gì?”
Phương Dĩ phớt lờ anh, Chu Tiêu hỏi đi hỏi lại: “Rốt cuộc là phim gì, em không nói rõ làm sao tôi biết?”
Phương Dĩ vẫn phớt lờ anh, Chu Tiêu vùi vào cổ cô cười khẽ: “Phương Phương, bồn tắm của tôi đã mở nước rồi.”
Phương Dĩ nheo mắt, Chu Tiêu nói tiếp: “Vẩy một ít cánh hoa hồng, mấy ngày trước tôi đã thử, không tệ, em muốn thử chút không?”